Kiếp sau 75C6F521-D089-4535-8019-F820D3D905DE

Đi tìm một bức tranh bí ẩn, Jonathan đã gặp Clara.

Cả hai nhận ra họ đã gặp nhau ở đâu đó.

Nhưng ở đâu, khi nào?

Ở London,cách đây hơn một nửa thế kỷ...

Khi nàng chính là cô gái trong tranh...

Một chuyện tình lãng mạng nữa của Marc Levy, để chứng minh cho sự bất tử của tình cảm con người. Một câu chuyện đã mang ta từ Saint-Péterbourg tới Boston, từ London tới Florence rồi Paris, nơi mà tình yêu và những bí ẩn của nó đã thách thức cả thời gian, khi những đôi tình nhân chết đi, rồi tái sinh và tìm ra nhau, trong kiếp sau...

"Một câu chuyện duyên dáng, kì bí diễn ra trong không gian nghệ thuật" ( L'Express )

"Đây chính là những gì mà một tiểu thuyết cần đạt tới - một cuốn sách tuyệt vời để ta đọc trong những ngày cuối tuần có mưa... Một câu chuyện kì diệu đã đưa người đọc đi từ nước Mỹ sang Châu Âu rồi ngược lại, đã giữ gìn sự hồi hộp của ta cho tới trang cuối cùng." ( Le Temps )

Tên truyện: Kiếp sau

Tên tác giả: Marc Levy

Nguồn truyện: http://vnthuquan.net/diendan/tm.aspx?m=352936

Nội dung truyện:

Đi tìm một bức tranh bí ẩn, Jonathan đã gặp Clara.

Cả hai nhận ra họ đã gặp nhau ở đâu đó. Nhưng ở đâu, khi nào?

Ở London, cách đây hơn một thế kỷ Khi nàng chính là cô gái trong tranh...

Một chuyện tình lãng mạn nữa của Marc Levy, để chứng minh cho sự bất tử của tình cảm con người. Một câu chuyện đã mang ta từ Saint-Pétersbourg tới Bonston, từ London tới Florence rồi Paris, nơi mà tình yêu và những bí ẩn của nó đã thách thức cả thời gian, khi những đôi tình nhân chết đi, rồi tái sinh và tìm ra nhau, trong kiếp sau...

Mở đầuCho Louis, cho chị gái Loraine của tôi

Jonathan,

Cậu có còn mang cái tên đó nữa không? Đến hôm nay tớ mới nhận ra còn biết bao nhiêu điều tớ chưa biết tới và tớ cố tìm mọi cách để đẩy lui những giới hạn của sự trống rỗng vẫn vây quanh tớ kể từ ngày cậu ra đi. Mỗi khi nỗi cô đơn kéo tới làm u ám cuộc đời, tớ thường nhìn lên trời, rồi nhìn xuống đất và có một cảm giác mãnh liệt rằng cậu vẫn còn ở đâu đó quanh đây. Và cứ như vậy trong suốt nhiều năm, tớ vẫn tin vào điều đó, duy chỉ có tớ và cậu không thể gặp nhau, không thể nghe thấy tiếng của nhau.

Dường như chúng ta còn có thể đi ngang qua nhau mà không nhận ra nhau.

Tớ vẫn không ngừng đọc kể từ ngày cậu ra đi, tớ đã đi rất nhiều nơi để tìm kiếm cậu, tìm cách để hiểu một điều gì đó. Và những trang cuộc đời cứ càng mở ra, tớ càng nhận thấy rằng sự hiểu biết càng rời xa tớ, giống như trong những cơn ác mộng mà mỗi bước tiến lên lại là một bước lùi.

Tớ đã đi khắp các gian phòng của những thư viện lớn, những con đường trong thành phố đã từng là của chúng ta, nơi chúng ta đã từng chia sẻ với nhau biết bao kỷ niệm từ thời thơ ấu. Hôm qua, tớ đã thả bộ dọc bờ song, trên những con đường lát gạch trong khu chợ không có mái che mà cậu từng yêu thích. Tớ đã dừng lại chỗ này, chỗ khác, có cảm giác như cậu vẫn đang đi cùng tớ, rồi tớ quay về cái quán rượu nhỏ gần cảng như mỗi ngày thứ sáu hàng tuần. Cậu có còn nhớ không? Chúng ta vẫn thường xuyên gặp nhau ở đó vào lúc chiều buông xuống. Chúng ta đã vui vẻ tán dóc với nhau rất lâu về tất cả những niềm đam mê mà chúng ta cùng chia sẻ. Và chúng ta đã bàn luận hàng giờ liền về những bức tranh đã làm cuộc sống của chúng ta trở nên sống động hơn và cho phép chúng ta vượt thời gian để quay về những thời đại khác nhau trong quá khứ.

Chúa ơi, tớ và cậu đã cùng yêu hội họa biết bao! Tớ vẫn thường đọc những cuốn sách cậu đã viết, đã gặp lại trong đó văn phong của cậu cũng như những gì cậu từng yêu thích.

Jonathan, tớ ko biết cậu đang ở đâu. Tớ ko biết tất cả những gì chúng ta đã từng có với nhau có ý nghĩa gì không, không biết sự thật có tồn tại hay ko, nhưng nếu một ngày cậu đọc được lá thư này, thì khi đó cậu sẽ biết tớ đã thwcj hiện lời hứa với cậu.

Tớ biết rằng khi đứng trước bức tranh, cậu sẽ chắp tay sau lưng, cậu sẽ nheo mắt lại như mỗi khi gặp điều gì đó ngạc nhiên, rồi cậu sẽ mỉm cười. Nếu mọi chuyện đúng như tớ hằng mong ước, cô ấy sẽ đừng bên cậu, cậu sẽ ôm cô ấy trong vòng tay, cậu và cô ấy sẽ cùng ngắm nhìn bức tranh tuyệt tác mà chúng ta đã có đặc quyền chia sẻ cùng nhau, và rồi có thể, rất có thể cậu sẽ nhớ ra. Khi đó, nếu mọi chuyện đã diễn ra đúng như vậy, đến lượt tớ yêu cầu cậu một điều, cậu còn nợ tớ điều đó. Mà thôi, hãy quên đi điều tớ vừa viết ra, trong tình bạn không ai nợ ai điều gì cả. Nhưng đây là điều tớ muốn:

Hãy nói với cô ấy, nói với cô ấy rằng ở đâu đó trong trái tim này ở rất xa hai người, tớ đã từng cùng cậu đi qua những con phố, cùng cậu ngồi cười đùa quanh một chiếc bàn, và vì những phiến đá sẽ tồn tại thật lâu, hãy nói với cô ấy rằng trên những phiến đá nơi chúng ta đã cùng nhìn và cùng đặt bàn tay lên, sẽ còn mãi một phần câu chuyện của chúng ta. Hãy nói với cô ấy, Jonathan, rằng tớ đã từng là bạn cậu, rằng cậu đã từng là một người anh em của tớ, và có thể còn hơn thế nữa vì chúng ta đã chọn nhau, hãy nói với cô ấy rằng sẽ không bao giờ có điều gì có thể chia rẽ tớ và cậu, kể cả sự ra đi vô cùng đột ngột của hai người.

Kể từ hôm ấy, không một ngày nào trôi qua tớ không nhớ tới hai người và luôn cầu mong cho hai người được sống hạnh phúc bên nhau.

Giờ tớ đã là một ông già, Jonathan ạ, giờ ra đi của tớ sắp điểm, nhưng nhờ có hai người, tớ đã trở thành một ông già với trái tim ngập tràn ánh sang, thứ ánh sang khiến nó trở nên thanh thản. Tớ đã yêu! Có chăng mỗi con người đều có thể ra đi với điều may mắn vô giá ấy?

Một vài dòng nữa thôi và rồi cậu sẽ gấp lá thư này lại, cậu sẽ yên lặng cất nó vào túi áo, sau đó cậu sẽ chắp hai tay sau lưng và cậu sẽ mỉm cười, cũng giống như tớ khi đang viết những dòng cuối cùng này cho cậu. Tớ cũng vậy, Jonathan, tớ đang cười, và nụ cười chưa bao giờ tắt trên môi tớ.

Chúc hai người hạnh phúc.

Bạn của cậu, Peter.