Một dạo tôi hỏi chị " Chị cô đơn bao lâu rồi? " Chị mỉm cười nhẹ nhàng nói với tôi " Đã rất lâu rồi, có lẽ đã hơn 5 năm... "
Tôi ngạc nhiên, tròn mắt nhìn chị. Chẳng để tôi kịp hỏi chị tiếp lời:
- Chị đã say nắng một người đàn ông suốt 5 năm qua. Nghe thì thật buồn cười nhưng đó là sự thật. Năm chị 18 tuổi chị bắt gặp nụ cười của anh giữa nắng sân trường. Và từ đó anh là hình ảnh duy nhất trong tim chị.
- Rồi người ta có biết là chị thương họ hay không?
- Biết chứ, biết rất rõ nữa là đằng khác nhưng có lẽ là duyên phận cả rồi em ạ. Nhiều lúc chị tự nhủ với lòng rằng một ngày nào đó anh ấy sẽ thú nhận với chị rằng mình cũng từng có cảm xúc với chị dù chẳng biết cảm xúc ấy là gì nhưng như vậy cũng đủ để chị buông bỏ thứ tình cảm này.
Hôm đó, chị kể rất nhiều về anh, về nụ cười giữa nắng hạ, về cái cách mà anh quan tâm chị. Chị kể cho tôi nghe về mùa đông năm ấy, khi anh đèo chị trên xe, chị khẽ nhẹ nhàng bảo trời lạnh nhỉ. Anh chẳng nói gì chỉ lặng lẽ nắm lấy tay chị cho vào túi áo. Ngày ấy chị mê phim đến lạ, anh đưa chị đi xem rồi anh kể vanh vách về bộ phim trong bộ dạng ngơ ngác của chị " Anh xem rồi hả " – chị chau mày hỏi. Anh gật đầu và bảo " Nhưng vì đi với em". Câu nói ấy như thấu cả tâm can chị. Chỉ là vì chị, anh chấp nhận xem lại một bộ phim, là vì chị anh sẵn sàng làm nhiều hơn nữa. Chị đã vui biết bao nhiêu khi anh đứng trước nhà chị với bịch thức ăn trên tay, xoa đầu chị rồi ân cần " Ăn đi mà có sức học bài, anh về đây ". Từng câu, từng chữ chị nhớ rất rõ, chẳng sai chi tiết nào.
Anh từng nói với chị " Cho dù trên đời này không còn ai quan tâm em, thì vẫn còn anh quan tâm em, vậy là đủ ". Từng chữ, từng câu nó vẫn trong tâm trí chị suốt ngần ấy năm qua. Nghe cứ tưởng chị đã từng có tình yêu đẹp đến vậy. Nhưng trớ trêu thay tất cả chỉ là tình yêu từ phía chị. Anh bảo chị xem chị là em gái mà thôi. Buồn cười nhỉ, chỉ xem là em gái vậy mà anh nỡ chiếm hết cả thanh xuân chị. Anh tự cho mình cái quyền làm chị yêu anh rồi cứ thể bỏ đi để lại chị trơ trọi với cả một bầu trời thương nhớ.
Với chị thanh xuân chính là anh, là những ngày tháng dại khờ ngốc nghếch nhưng lại rất đỗi ngọt ngào. Chị đã thương anh đến cạn kiệt tuổi trẻ dù biết sẽ chẳng được gì. Thanh xuân chính là yêu điên cuồng một người dẫu biết sẽ chẳng đi tới đâu.
Còn anh, người đàn ông của năm ấy tôi chỉ muốn hỏi anh. Rốt cuộc trong anh đang suy nghĩ điều gì? Nếu đã không yêu tại sao anh lại đối xử với chị như vậy? Tại sao là ân cần ấm áp đến như vậy rồi thì chỉ một cái quay lưng, anh cho chị đau đến thấu lòng.
Anh biết không phụ nữ trên đời này giỏi nhất là ảo tưởng vị trí của mình trong lòng người khác. Chỉ một chút quan tâm, một chút lắng lo của anh đã làm cho họ tưởng chừng như mình có cả thế giới.
Tôi từng hỏi chị " Vậy chị có hối hận không? " Chị bảo chưa bao giờ chị có ý nghĩ hối tiếc về đoạn tình cảm đó. Nếu cho chị chọn lại người chị chọn vẫn chỉ là anh duy nhất là anh.
Những lời nói đó như cắt vào tim tôi, liệu điều đó có đáng hay không? Liệu có bao giờ anh đặt mình vào vị trí của chị để cảm nhận, để gặm nhấm nỗi đau ấy suốt năm năm qua hay không? Nếu anh biết có một cô gái đã từng yêu mình đến vậy thì liệu anh có thấy day dứt hay không?
Tôi chỉ mong đến một ngày nào đó chị sẽ bình thản để anh lại phía sau bình yên mà bước tiếp. Sống cuộc đời của chị, hạnh phúc với người thật sự thương chị.Tôi tin rồi cũng sẽ có một người bao dung ôm trọn những nỗi đau của chị vào lòng. Chăm lo cho chị theo cách một người đàn ông của đời chị. Thanh xuân này chịu thiệt thòi đủ rồi, phải hạnh phúc đi thôi.
Còn với anh, tôi chỉ muốn nhắn nhủ một điều. Nếu lỡ sau này anh có yêu ai, xin anh hãy yêu hết lòng. Đừng vì chưa xác định rõ thứ tình cảm đó là gì đã vội gây ra mộng tưởng. Với anh, đó chỉ là một lời nói nhưng với người khác đó là cả một tuổi trẻ. Mất đi rồi có lấy lại được không?