Hành lá

Người ta nói “sợ hành”,

Chỉ có lũ trẻ con,

Với những người ghét hành.

Nhưng tôi chẳng ghét hành,

Cũng không phải là sợ.

Chỉ “tởn tới già” thôi!

Bát phở phải có hành,

Cắt vừa đủ hành lá,

Nhưng hành trắng gắp ra.

Khoai tây xào thịt bò,

Trứng thịt với cà chua,

Ôi chỉ mỗi vị hành!

Cháo chim mẹ nấu ngon,

Bà ngoại đun thêm hành,

Tay quý phi lọc hết.

Hộp giấy ăn để lại,

Cắt hành để ngăn đá,

Dọn rồi vẫn còn vụn.

Hành trắng cắt còn rễ,

Bỏ vào hộp thêm nước,

Trồng ngay trên kệ bếp.

Bà ngoại vẫn hay mắng:

“Ăn hành cho quen đi!”

Nấu gì cũng cho hành.

Cháu ăn món bà nấu,

Lọc hành, ăn mắng đáp:

“Bà làm cháu sợ hành!”

Hà Nội, ngày 17 tháng 8 năm 2021.

Viết nhẹ bài thơ bày tỏ nỗi lòng “tởn đến già” (ăn được nhưng vẫn hơi sợ) món hành xanh vì được bà ngoại nuôi béo theo chế độ “everything topping hành” trong mấy tháng nghỉ dịch ở nhà.