Chàng rể và bố vợ rủ nhau đi nhậu đến khuya mới về, trong tình trạng 3 bước tới 2 bước lui. Do ngày thường hai vợ chồng có giao ước, khi về khuya thì phải gọi đúng tên mới mở cửa, đề phòng kẽ gian:
Vì thế anh chồng cứ đứng gục gặc gọi:
Em ơi mở cửa, em ơi mở cửa… nhưng cô vợ không dám mở.
Một hồi lâu anh chồng chợt nhớ tới giao ước và cố nhớ tên vợ, nhưng vắt nát óc vẫn không nghĩ ra được. Một lúc sau anh chồng nẩy ra ý nghĩ cầu cứu bố vợ, nên liền điện thoại:
Thưa bố, bố cho con hỏi vợ con tên gì thế bố?
Bên kia, bố vợ giọng củng lè nhè và trong tình cảnh tương tự:
Vợ mầy à, đợi tao một chút để tao hỏi vợ tao cái đã.
Vài giây sau tiếng bố vợ vang lên trong điện thoại:
Thế mầy nhớ vợ tao tên gì không?
Anh chồng thoáng chút suy nghĩ rồi đáp: Dạ con không nhớ bố ạ.
Ông bố bực dọc và lớn tiếng quát:
Vậy thì tự nhớ đi con. Vợ tao, tao còn không nhớ huống chi vợ mầy./.
Nhaque7
Vì thế anh chồng cứ đứng gục gặc gọi:
Em ơi mở cửa, em ơi mở cửa… nhưng cô vợ không dám mở.
Một hồi lâu anh chồng chợt nhớ tới giao ước và cố nhớ tên vợ, nhưng vắt nát óc vẫn không nghĩ ra được. Một lúc sau anh chồng nẩy ra ý nghĩ cầu cứu bố vợ, nên liền điện thoại:
Thưa bố, bố cho con hỏi vợ con tên gì thế bố?
Bên kia, bố vợ giọng củng lè nhè và trong tình cảnh tương tự:
Vợ mầy à, đợi tao một chút để tao hỏi vợ tao cái đã.
Vài giây sau tiếng bố vợ vang lên trong điện thoại:
Thế mầy nhớ vợ tao tên gì không?
Anh chồng thoáng chút suy nghĩ rồi đáp: Dạ con không nhớ bố ạ.
Ông bố bực dọc và lớn tiếng quát:
Vậy thì tự nhớ đi con. Vợ tao, tao còn không nhớ huống chi vợ mầy./.
Nhaque7