Tung hoành dị giới cùng kỳ lân​[h=3]Chương 2: Rời làng[/h] Nặng nề quay lại chỗ muội muội, Diệp Lục khuỵu xuống, đặt hai tay lên vai cô bé, hỏi:“ Băng Nhi, muội có nghe lời ca không?”. Cô bé nhoẻn miệng cười, trả lời:“ Có, Băng Nhi nghe lời ca ca nhất!”. Nhìn nụ cười ngây thơ của cô bé, lòng cậu đau như dao cắt, miệng đắng chát, khàn khàn nói:“ Vậy muội đi theo hắn nhé…”. Nói xong câu ấy, sức lực toàn thân cậu dường như bị rút sạch. Từ khi bố mẹ mất, chỉ còn hai anh em sống dựa vào nhau, Diệp Băng Nhi là thân nhân duy nhất của cậu, cô bé dường như là cả thế giới đối với cậu… Nhưng không còn lựa chọn nào khác, Diệp Lục phải để muội muội đi, điều đó cũng là vì nghĩ cho cô bé. Diệp Băng Nhi nghe vậy, hai mắt tỏa sáng, nắm lấy tay Diệp Lục vui sướng hỏi: -Vậy là ca ca đồng ý đi rồi phải không? Thật là thích quá, chúng ta có thể được ăn ngon mỗi ngày rồi… Diệp Băng Nhi chưa nói hết lời, Diệp Lục đã cắt ngang:“ Không, Băng Nhi, lần này ca ca sẽ không đi cùng muội được!”. Nghe cậu nói vậy, cô bé rơm rớm nước mắt:“ Nhưng mà muội muốn đi cùng ca ca cơ, hức… hức… ca ca… ca đi cùng với muội đi… hu hu…”. “Không phải ca không muốn đi cùng muội, thật sự là ta có việc cần phải làm nên không thể đưa muội theo được.” Diệp Lục vội vàng giải thích. “Hu hu… hức… ca ca không… không cần muội nữa sao, hức… muội… không đi… theo ông ta đâu… hức… ca… ca ca cho muội ở cùng ca được không… hức… muội hứa sẽ ngoan mà… hức… hức… ” Nhưng càng giải thích, Diệp Băng Nhi lại càng khóc to hơn… Diệp Lục nghe thấy vậy mà đau lòng, nhưng cũng nhanh trí giải thích: -Đừng khóc nữa mà, đi theo ông ấy muội sẽ được ăn ngon, mặc đẹp, không những vậy mà còn có thể học được bản lĩnh mạnh mẽ nữa, sau đó muội quay lại bảo vệ ca ca, được không? -Hức… ca nói thật không? Hức… vậy muội không khóc nữa… muội sẽ đi cùng ông ấy… ca ca đợi muội nhé? -Được, ta hứa với muội đấy! Nói đoạn cậu tháo vội chiếc vòng tay nhỏ bằng gỗ ở cổ tay ra rồi đeo vào tay cô bé. Trong một lần đi săn của cha khi cậu còn nhỏ, cha cậu đã kiếm được một khúc gỗ kì lạ tỏa ra mùi hương thơm ngát và được mẹ cậu làm thành chiếc vòng này. Diệp Lục nói với muội muội:“ Đây là kỉ vật của mẹ để lại cho ca, muội giữ nó bên người thì cũng giống như có gia đình ta bên cạnh muội, chắc chắn sẽ có ngày đại ca đi tìm muội, giữ vật này cho ca đến lúc đó nhé.”. “Ca ca nhất định phải đến tìm muội đấy!” “Nhất định thế!”. “Vậy thì móc ngoéo, hì hì”. Hai đứa trẻ, với một lời hứa ngây thơ, lại không biết rằng để có thể thực hiện được lời hứa đó, họ sẽ phải trải qua vô vàn trắc trở và khó khăn. “Được rồi, chúng ta đi thôi!” Hắc bào nhân bước đến và bế Diệp Băng Nhi lên, quay sang Diệp Lục nói:“ Tiểu tử, vì ngươi là người thân của Băng Nhi nên ta sẽ cho ngươi một chút cơ duyên…”. Nói rồi hắn điểm một ngón tay lên trán cậu, một luồng khí mát lạnh từ trán cậu chạy đi khắp toàn thân, Diệp Lục có thể cảm giác được thân thể của mình thay đổi nhưng cậu cũng không biết nó thay đổi ở chỗ nào. “Một tia linh khí này có thể giúp ngươi sống khỏe mạnh đến 100 tuổi, tự lo cho tốt.”. Sau khi nói xong, hắn đưa Diệp Băng Nhi bay lên. Diệp Lục kinh hãi, con người có thể bay ư? Một luồng suy nghĩ vụt qua trong đầu cậu, có khi nào… Sau khi hồi thần lại thì hắc bào nhân đã biến thành một chấm đen ở cuối chân trời, dần dần biến mất, cố nén dòng nước mắt tuôn trào, Diệp Lục khe khẽ thì thầm:“ Muội muội, tạm biệt, ca chắc chắn sẽ tìm đến gặp muội!” Sau khi bóng dáng của Diệp Băng Nhi và hắc bào nhân biến mất, Diệp Lục lầm lũi trở về gốc cây, lửa đã gần tàn, miếng thịt chín tỏa mùi thơm nghi ngút nhưng cậu không còn tâm trạng để ăn uống. Việc Diệp Băng Nhi quá đột ngột, cậu vẫn chưa thể thích ứng kịp. Một cảm giác cô độc, lạnh lẽo tràn đầy cơ thể, Diệp Lục cảm giác mọi chuyện ngày hôm nay chỉ như một giấc mơ… Có lẽ những việc xảy ra ngày hôm nay đã làm mất chút kiên nhẫn cuối cùng của dân làng đối với Diệp Lục, tối hôm đó, họ đã bàn bạc và tranh luận rất lâu với già làng rồi đưa ra quyết định: đuổi cậu khỏi làng. Già làng cũng không phản đối, và cũng không thể trách dân làng, nơi này chỉ là một sơn thôn nho nhỏ, họ chỉ mong muốn có một cuộc sống bình yên, những sự kiện xảy ra trong những năm này làm họ sợ hãi, và đỉnh điểm là ngày hôm nay. Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vừa lên, Diệp Lục đã thức dậy, chuẩn bị đồ đạc, thu dọn lương thực để chuẩn bị cho chuyến đi mà cậu cũng không biết được đích đến. Nhét con dao găm vào ngực áo, cậu nhìn quanh lưu luyến, mới ngày hôm qua, những tiếng cười hồn nhiên của muội muội còn lanh lảnh vang lên trong căn phòng này. Diệp Lục muốn khắc sâu tất cả không gian nơi đây vào trong tâm khảm, có lẽ lần này ra đi mãi mãi sẽ không về được. Cậu phải đi, rời khỏi nơi lưu giữ mọi kỉ niệm của cậu, vui có, buồn cũng có… không những vậy, cậu phải rời khỏi nơi đây để thực hiện lời hứa của mình, một lời hứa mà dù có phải chết cậu cũng hoàn thành. Cậu muốn có thể bay lượn giống hắc bào nhân, trở nên mạnh mẽ để có thể bảo vệ muội muội của mình. Bước ra khỏi căn nhà rễ cây, già làng đã đứng đợi Diệp Lục ở đó, chỉ qua một đêm mà trông lão già đi vài tuổi, nét mệt mỏi hiện lên rõ rệt trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão, có lẽ lão đã thức trắng đêm qua. Cất giọng khàn khàn, lão hỏi: -Ngươi không trách ta chứ? -Không, con không trách ngài, không có ngài, có lẽ hai anh em con đã chết từ một năm trước rồi. Dù dân làng không đuổi thì con cũng có ý định sẽ dời đi nơi này, đi thực hiện lời hứa với muội muội của con, và trở nên mạnh mẽ. -Được rồi, đây là một chút lương khô và thịt thú rừng, có thể giúp ngươi sống sót được trong vòng một tuần. -Ân đức của ngài con sẽ mãi mãi ghi nhớ. Xin ngài hãy giữ gìn giúp con ngôi nhà trong gốc cây này, biết đâu muội muội con sẽ trở về… -Ta sẽ giúp ngươi việc này. Nếu ngươi muốn trở nên mạnh mẽ, hãy vượt qua bình nguyên bên trái khu rừng săn bắn. Hồi còn trẻ ta đã từng đi qua đó và nhìn thấy tiên nhân tranh đấu, họ có thần thông vô cùng khủng bố, khai sơn liệt thạch dễ như trở bàn tay… Đối với phàm nhân như chúng ta, nhìn thấy điều đó sẽ vô cùng sợ hãi, nên ta đã bỏ chạy, từ đó ta không đến nơi ấy thêm lần nào nữa, có lẽ thông tin này sẽ giúp ích cho ngươi. -Còn bây giờ thì đi đi, cố gắng sống sót đấy! -Vâng… Nhìn theo bóng dáng Diệp Lục khuất phía sau mỏm đá, già làng không nén được tiếng thở dài, lần này ly biệt không biết bao giờ có thể mới gặp lại. Có lẽ, cả đời này lão cũng không gặp lại Diệp Lục được nữa… Diệp Lục đi về hướng già làng chỉ, qua nhiều ngày, cậu cũng đi đến cuối bình nguyên, phía trước không xa là một sơn mạch hùng vĩ. Trời cũng đã tối, cậu quyết định nghỉ ngơi ở chân núi để sáng mai tiếp tục lên đường. Trong thời gian băng qua bình nguyên, cậu đã học được một vài kĩ năng tránh né nguy hiểm. Chọn một chỗ khá an toàn, Diệp Lục nhóm lửa nướng thịt. Bỏ một nhúm cỏ khô vào đống lửa, mùi thịt nướng nhanh chóng bay lên, Diệp Lục nuốt nước bọt. Từ khi cha mẹ mất, cậu phải tự tay làm rất nhiều thứ, trong đó có nấu nướng. Qua mấy năm, tay nghề của Diệp Lục bây giờ tuy không thể nói là tuyệt đỉnh nhưng những món cậu làm ra đã rất ngon, càng không phải nói về thịt nướng, món sở trường của cậu. Bỗng nhiên, một cơn gió lớn thổi qua, một mùi hôi lẫn trong mùi cỏ khô thoảng qua. Từ xa, hàng loạt tiếng loạt xoạt vang lên trong những đám cỏ khô, những cặp mắt đỏ lừ ẩn hiện trong đêm tối. Mặt Diệp Lục trắng bệch, đàn sói, một suy nghĩ đáng sợ vụt qua, cậu vội vàng ném miếng thịt vào túi buộc đằng sau rồi nhanh chóng chạy về phía sơn mạch.Ở trên bình nguyên mênh mông không một vật chắn này, chỉ có chạy về phía đó mới có cơ hội sống sót. Tiếng đàn sói đuổi theo sát sau lưng, tim Diệp Lục đập thình thịch, dùng hết sức toàn thân để tăng tốc. “Sắp đến rồi, chỉ còn một chút nữa thôi!” Diệp Lục mặc niệm trong đầu, bất ngờ cậu bị hụt chân. Ngăn giữa bình nguyên và sơn mạch là một con dốc sâu, cậu lăn tròn xuống dốc, cành khô và cỏ dại cứa vào da thịt rướm máu. Lăn đến cuối con dốc, Diệp Lục nhanh chóng bật dậy, chọn đại một gốc đại thụ, rồi điên cuồng trèo lên. Điều kì lạ là đàn sói chỉ đuổi đến bên rìa sơn mạch mà không dám tiến vào, có lẽ trong rừng có thứ gì đó khiến chúng sợ hãi. Cậu thấy con đầu đàn hú lên rồi cả đàn sói quay lại về phía bình nguyên. Đến giờ Diệp Lục mới bình tĩnh lại, tim vẫn còn đập nhanh, trên mặt cậu bắt đầu có một tia huyết sắc. Diệp Lục cố nén cơn đau rát xộc lên não, tựa vào cành cây lớn, lấy miếng thịt đã nướng xong ra ăn. Hôm nay thật xui xẻo, cậu đi nhầm vào lãnh địa của đàn sói, chúng bị thu hút bởi ánh sáng và mùi thịt nướng. Cuộc rượt đuổi làm tinh thần cậu vô cùng căng thẳng, nhưng Diệp Lục lại không dám ngủ vì trong rừng vào ban đêm còn nguy hiểm hơn rất nhiều. Diệp Lục căng mắt cảnh giác suốt đêm, đến gần sáng thì cậu mới thiếp đi. Trước khi rơi vào giấc ngủ, Diệp Lục mơ màng suy nghĩ, có lẽ, cậu sẽ sống ở đây một vài năm…

Tác giả: Nhóm truyện tiên hiệp(360hot.vn)