Vi nhìn đồng hồ: “05:45pm” rồi tặc lưỡi: “Chà, đi muộn, ngay từ buổi học đầu tiên, quả là một sự ra mắt ấn tượng”…
1. Thân tặng Kate – Nhật kí Đánh cược số phận.
2. Mọi câu từ, sự việc trong truyện là có thật, đã được dịch từ tiếng Anh sang tiếng Việt, nhưng giữ nguyên ngôi xưng là “I” và “U” theo yêu cầu của nhân vật chính, cho đến khi cách xưng hô của họ được phân biệt rõ ràng.
Vi nhìn đồng hồ: “05:45pm” rồi tặc lưỡi: “Chà, đi muộn, ngay từ buổi học đầu tiên, quả là một sự ra mắt ấn tượng”… Lướt nhìn căn phòng đã đủ người theo tiêu chuẩn của một lớp Tiếng Anh giao tiếp. Nó tự nhủ: lại được tặng kèm cho mác người đến muộn nhất nữa chứ.
“Sorry, I’m late.” Lí nhí cụm từ trong cổ họng, Vi lặng lẽ đi về cuối lớp, chọn cái bàn trống duy nhất. “Gã trai tây” lù lù từ phía trên đi xuống nói một tràng rất hứng khởi:
- I’m Kate, and you? What’s your name?
- I’m Vi, Bảo Vi.
- Vi? Bao Vi?
Hắn cao giọng, thấp giọng, rồi buông một câu làm đôi mắt Vi đang khẽ nheo nheo vì khó chịu chợt giãn ra: “So sweet name.”
Màn mở đầu không có gì ấn tượng. Vi hờ hững theo dõi cái lớp học mà chủ yếu là các anh chị đã đi làm, còn nó là con oắt mặt non nớt nhất trong 15 người ở đây. Ừ, dù sao, nó cũng mới chỉ là sinh viên năm nhất! Một lớp học lỡ đăng kí với cái quyết tâm: “cải thiện khả năng tiếng Anh tèn tẹt”, chẳng biết có hiệu quả gì không, mà ngay từ buổi đầu tiên, đã làm Vi chẳng có chút hứng thú. Vẫn còn đang mơ màng, thì “anh giáo” quý hóa của nó lại phi xuống ngồi bên cạnh:
- Vi, I like your... (chỉ tay lên chiếc vòng cổ)… your necklace .
Bất ngờ trước câu nói đột ngột, thoáng lúng túng giấu ánh mắt xém sầm tối, Vi bật lại, không để mọi người chờ quá lâu cho cách thử phản ứng của Kate:
- Well, my boyfriend bought it for me.
- Your boyfriend? Wow, Bao Vi, hmm...
- Ah, hmm, my ex-boyfriend.
Bình thản nhìn Kate nhíu mắt với vẻ rất gian sảo, thoáng thầm cười, nó lẩm bẩm một mình: “Một gã tây ba lô có độ tò mò cao vút, không hơn không kém”.
Buổi học đầu tiên chầm chậm trôi qua. Như bất kì các buổi học giao tiếp khác, đây là buổi mọi học viên tự giới thiệu về bản thân, nói những câu chuyện ngớ ngẩn để làm quen nhau. Cuối cùng thì “một thế kỉ” cũng kết thúc, Vi lặng lẽ bước ra khỏi lớp…
…
Phóng xe lên Bờ Hồ, nó thích đi đến đây vào buổi tối, gió mơn man nhẹ nhàng kì lạ… Vậy là đã 2 tháng kể từ ngày Vi chia tay Phong. Trời bắt đầu se se... 2 tháng, Phong đã hoàn toàn không còn là của riêng nó nữa, vậy mà nó đã thốt ra chữ “boyfriend” nhẹ nhàng đến làm sao, không, không, Phong đã là “ex” mất rồi… Bất chợt vài giọt nước mắt lăn xuống… 2 tháng, không đủ để nó quên đi một hình bóng vốn quá đỗi quen thuộc với mình…Một người bạn thân đã từng nói với Vi: “Nếu đang đi trên đường mà muốn khóc, thì hãy bịt khẩu trang, đeo kính đen, rồi khóc thoải mái”. Nhưng có lẽ lúc này thì không cần khẩu trang, cũng không cần kính đen,… vì đã là buổi tối, và vì… nó đang một mình, lạc lõng chậm rãi giữa dòng người vội vã ngoài kia…
Đang đến mùa trung thu… Nó mường tượng nhớ lại những ngày này năm trước. Lúc ấy, nó và Phong đang ráo riết chuẩn bị, là bánh ngọt, là đèn lồng, là những vòng xe lăn qua hết con phố này đến con phố khác, là nó, và Phong, là hạnh phúc đến thế, là ngọt ngào đến thế…
Vậy mà… Cũng đã 2 tháng… Nó đã từng khóc nhiều, nhiều đến mức có lúc tưởng chừng nó gục ngã, để rồi lạnh băng, tưởng như đánh rơi nước mắt, khô cạn nước mắt… Vòng xe về nhà, những ngày thế này không nên lang thang tự kỉ một mình… Có lẽ nên ngủ sớm... Rồi sáng mai, nó sẽ tỉnh dậy với nụ cười trên khuôn mặt, nó sẽ gặp bạn bè với những câu chuyện tếu không ngừng nghỉ, và có thể nó sẽ lại tiếp tục như hai tháng qua, cứ âm thầm khóc lúc ở 1 mình… Có thể những điều ấy là chắc chắn . Bất chợt, Vi thấy mệt mỏi...
Lớp học tiếng Anh này là một lớp nghiêm chỉnh đến kì lạ trong mắt Vi. Kì lạ, bởi học viên đến đúng giờ khủng khiếp (có khi còn đến sớm hơn), và đương nhiên, nó luôn là đứa chậm trễ, à, còn 1 người có tần số vào lớp muộn tương đương nó... Là Kate!
Buổi chiều, sau khi tan lớp ở trường, Vi lượn lờ mấy quán đồ teen, lượm vài thứ cute cho năm học mới. Liếc nhìn đồng hồ: “05:20 pm”, nó tự cười: “Hà, từ đây đến lớp học Tiếng Anh vẫn còn đủ thời gian, hơn nữa, “gã tây ba lô” ấy còn hay muộn hơn cả mình ấy chứ, cứ bình tĩnh!”. Mua gói bim bim, Vi vừa nhồm nhoàm ăn, vừa ung dung bước trên đường.
Nhìn qua cửa kính, thoáng bất ngờ vi “gã trai tây” đã đến trước cả mình, sửa lại quần áo, Vi giả bộ hấp tấp lao vào cửa cho có chút thành ý của người đi muộn.
- Xin lỗi, I đến muộn.
- Oh Bao Vi, cứ bình tĩnh thôi, như lúc I nhìn thấy U từ từ ăn gói bim bim trên đường đến lớp ấy.
Mọi người trong lớp cười ồ vì độ vui tính của Kate. Trố mắt vì bị lật tẩy, Vi nhíu mày rồi thản nhiên đi về chỗ lầm bầm chửi thầm trong đầu: “đồ xỏ lá độc ác”.
Kate là một giáo viên kì lạ, đúng hơn, Kate vẫn còn trẻ, hiển nhiên, hắn còn thừa độ teen. Phương châm “dạy học” của hắn cũng rất rõ ràng và khác người nốt: chúng ta đến đây để trò chuyện, giao tiếp với nhau, không cần sách vở khuôn mẫu gì hết, và yêu cầu mọi người phải “chém gió” (hắn phát âm từ này bằng tiếng việt hẳn hoi), bởi chém gió thì mới có nhiều chuyện để nói, chứ nghĩ ra chủ đề hay cho tất cả thì rất vất vả, và mọi người lại bị gò bó nữa.
Vi thờ ơ lạnh lùng, chẳng hiểu sao từ ngày đầu tiên nó đã thấy không có cảm tình với cái “tên trai tây” lẻo mép, nhìn cái bộ mặt nhăn nhở đã đủ thấy ghét!
Kate đi xuống chỗ Vi, ngồi thẳng lên bàn, phỏng vấn nó:
- Bao Vi, U có nghĩ là U rất giống... Bella trong Twilight không?
- Cái gì? (Vi ngước mắt nửa tò mò, nửa thách thức.)
- Hmm, mặt luôn U lạnh te, thiếu sức sống và nụ cười quá!
- Huh? (Vi nhìn Kate đầy trăn trối).
- Vi. Để I kể cho U nghe 1 thông tin: ở Finland, mật độ tự tử là cao nhất (không phải tự tử, đúng hơn là giết người.)
- Gì? Thì sao?
- Sự thật đấy, có biết tại sao không? Vì ở Finland được ánh sáng mặt trời chiếu ít hơn ở các nước khác..
- ...
- Vi, tại sao U luôn ngồi 1 mình 1 chỗ? Nếu không muốn lên trên kia, ngồi gần I hơn, thì hãy ngồi cùng ai đó, đừng ngồi 1 mình.
- ...
- Hay tại U không biết kết bạn? Nếu thế, để I sẽ chỉ U cách làm bạn.
- I cần U chỉ cách kết bạn ư? Thật ngớ ngẩn. Hơ.
Kate mỉm cười, rồi thản nhiên quay lên, tiếp tục buổi trò chuyện với các học viên khác mà không thèm để ý đến khuôn mặt đang bừng bừng sát khí sau khi bị dồn một hồi không kịp phản công, mắt hậm hực vô kể lườm hắn: “đồ... đồ.. đồ... đồ thâm nho”.
…
Lại một buổi tối lang thang vô định một mình sau giờ học... Đã chia tay được 3 tháng rồi... Đôi khi sự cô đơn ác độc len lỏi đến tận cùng ngóc ngách của tâm trí Vi mà nó không thể nào khống chế. Nó thấy mình nhỏ bé giữa cái đô thị quá ồn ã này...
Phong nói chia tay ngay sau khi Vi thi đại học xong. Trước đấy, trong lúc yêu, cả 2 đứa đã hứa không bao giờ lấy 2 tiếng “chia tay” làm trò đùa, ngay cả khi giận dỗi hay cãi nhau, cũng không được phép lôi ra, cũng đã thỏa thuận rằng, dù có thấy gần tuột tay, cũng hãy cố gắng hết sức, cho đến khi cảm thấy hoàn toàn không thể níu kéo, thì hãy buông tay, vì đã buông tay, là chấm dứt mãi mãi.
Khi yêu, người ta cần có sự đồng ý từ cả 2 phía, nhưng khi muốn xa nhau, thì chỉ một bên, là đủ... Phong đã muốn... Vậy nên... Vi không hỏi lí do, cũng không níu kéo, nó nhẹ nhàng đồng ý, như đã hứa...
Không giấu nỗi hụt hẫng, Vi cho phép mình “công khai” choáng váng suốt gần 1 tháng. Thế rồi, lại gói ghém đồ đạc, lên Hà Nội bắt đầu cuộc sống sinh viên năm nhất. Chuếnh choáng nối tiếp cô đơn, có đôi lúc Vi thấy mình hụt hơi, muốn đổ gục ngay... nhưng thật may, bản năng không cho phép nó như thế.
Vi thừa hiểu những điều Kate nói trong buổi học lúc chiều. Có phải nó đang gục ngã và bỏ bê bản thân quá sâu rồi không? Lẽ nào nhìn bên ngoài nó thê thảm đến thế sao? “Gã trai tây” đáng ghét đã nói đúng,... Phải, Vi không thể cứ để mình thiếu sức sống nhất lớp được!...
..............
Tối thứ 7, tự thưởng cho mình một chút “thư giãn” cuối cùng sau 1 tuần mệt mỏi. Vi phóng xe đến Mega. Bật cười cho những ngô nghê trong suy nghĩ, Vi cố giấu đi nỗi trống trải trong lòng. Từ ngày chia tay Phong, Vi quen với việc một mình đi xem phim vào những ngày nhất định. New Moon vừa chính thức chiếu hôm trước, hôm nay mới được rảnh rỗi để đi xem. Nó chép miệng thở dài, nghĩ lại 1 năm trước, cái ngày đi xem Twilight, Phong và nó đã từng cười hứa rằng khi có phần tiếp theo, sẽ lại chọn chỗ ghế ngồi ấy, giờ ấy, tối ngày ấy… Thế mà, giờ đây, nó đang đi 1 mình.
Vào chỗ xếp hàng mua vé, Vi chợt giật mình vì bóng dáng quen thuộc đang đứng trước mặt, nín thở, rồi không nhịn được tò mò, nó lắp bắp 1 câu “khá vô nghĩa”:
- Kate, U làm gì ở đây?
“Gã trai tây” quay lại, nhìn thấy nó, toét miệng cười rõ rộng:
- U nghĩ có việc gì làm khác ngoài xem phim ở đây sao?
- Thế bạn U đâu? (Vi nheo mắt)
- I đi 1 mình. Còn U?
Vi nửa ngạc nhiên, nửa ngờ vực. Chẳng bao giờ Vi tin có đứa lại có thú vui tao nhã đi xem phim 1 mình giống nó, chưa kể, đấy lại là “gã trai tây” đáng ghét.
- Thật ư? Không tin được. Hmm I cũng đi 1 mình.
- Có gì lạ à? U cũng đang đi 1 mình chứ gì? Hay thật, trùng hợp quá! Thế này, hay U ra kia chờ trước đi, I mua vé giúp cho.
Bất ngờ trước lời đề nghị của Kate, Vi lúng túng ngây người, rồi gật đầu cười nhẹ, nó chậm rãi len lỏi ra mua nước và bỏng ngô trước rồi đứng chờ hắn. Mọi suy nghĩ về Phong trong Vi như cơn gió bất chợt đến, bất chợt đi. Vi không thể hiểu nổi tại sao nó không còn có thể “tập trung” để nhớ về Phong, đắm mình trong kỉ niệm được nữa. Mắt nó đang hướng về phía “gã trai tây”, và một loạt câu hỏi cứ hiện lên trong đầu, dù nó cố xua đuổi: “Hắn đến đây 1 mình thật ư?”, “Sao lại trùng hợp thế, có mưu đồ trong chuyện này chăng?”, “Hắn là người thế nào nhỉ?”... Đây là lần đầu tiên Vi đi xem phim một mình mà bị bắt gặp người quen, cũng là lần đầu tiên, Vi ngồi cạnh 1 người con trai khác, từ sau khi chia tay Phong...
1. Thân tặng Kate – Nhật kí Đánh cược số phận.
2. Mọi câu từ, sự việc trong truyện là có thật, đã được dịch từ tiếng Anh sang tiếng Việt, nhưng giữ nguyên ngôi xưng là “I” và “U” theo yêu cầu của nhân vật chính, cho đến khi cách xưng hô của họ được phân biệt rõ ràng.
Vi nhìn đồng hồ: “05:45pm” rồi tặc lưỡi: “Chà, đi muộn, ngay từ buổi học đầu tiên, quả là một sự ra mắt ấn tượng”… Lướt nhìn căn phòng đã đủ người theo tiêu chuẩn của một lớp Tiếng Anh giao tiếp. Nó tự nhủ: lại được tặng kèm cho mác người đến muộn nhất nữa chứ.
“Sorry, I’m late.” Lí nhí cụm từ trong cổ họng, Vi lặng lẽ đi về cuối lớp, chọn cái bàn trống duy nhất. “Gã trai tây” lù lù từ phía trên đi xuống nói một tràng rất hứng khởi:
- I’m Kate, and you? What’s your name?
- I’m Vi, Bảo Vi.
- Vi? Bao Vi?
Hắn cao giọng, thấp giọng, rồi buông một câu làm đôi mắt Vi đang khẽ nheo nheo vì khó chịu chợt giãn ra: “So sweet name.”
Màn mở đầu không có gì ấn tượng. Vi hờ hững theo dõi cái lớp học mà chủ yếu là các anh chị đã đi làm, còn nó là con oắt mặt non nớt nhất trong 15 người ở đây. Ừ, dù sao, nó cũng mới chỉ là sinh viên năm nhất! Một lớp học lỡ đăng kí với cái quyết tâm: “cải thiện khả năng tiếng Anh tèn tẹt”, chẳng biết có hiệu quả gì không, mà ngay từ buổi đầu tiên, đã làm Vi chẳng có chút hứng thú. Vẫn còn đang mơ màng, thì “anh giáo” quý hóa của nó lại phi xuống ngồi bên cạnh:
- Vi, I like your... (chỉ tay lên chiếc vòng cổ)… your necklace .
Bất ngờ trước câu nói đột ngột, thoáng lúng túng giấu ánh mắt xém sầm tối, Vi bật lại, không để mọi người chờ quá lâu cho cách thử phản ứng của Kate:
- Well, my boyfriend bought it for me.
- Your boyfriend? Wow, Bao Vi, hmm...
- Ah, hmm, my ex-boyfriend.
Bình thản nhìn Kate nhíu mắt với vẻ rất gian sảo, thoáng thầm cười, nó lẩm bẩm một mình: “Một gã tây ba lô có độ tò mò cao vút, không hơn không kém”.
Buổi học đầu tiên chầm chậm trôi qua. Như bất kì các buổi học giao tiếp khác, đây là buổi mọi học viên tự giới thiệu về bản thân, nói những câu chuyện ngớ ngẩn để làm quen nhau. Cuối cùng thì “một thế kỉ” cũng kết thúc, Vi lặng lẽ bước ra khỏi lớp…
…
Phóng xe lên Bờ Hồ, nó thích đi đến đây vào buổi tối, gió mơn man nhẹ nhàng kì lạ… Vậy là đã 2 tháng kể từ ngày Vi chia tay Phong. Trời bắt đầu se se... 2 tháng, Phong đã hoàn toàn không còn là của riêng nó nữa, vậy mà nó đã thốt ra chữ “boyfriend” nhẹ nhàng đến làm sao, không, không, Phong đã là “ex” mất rồi… Bất chợt vài giọt nước mắt lăn xuống… 2 tháng, không đủ để nó quên đi một hình bóng vốn quá đỗi quen thuộc với mình…Một người bạn thân đã từng nói với Vi: “Nếu đang đi trên đường mà muốn khóc, thì hãy bịt khẩu trang, đeo kính đen, rồi khóc thoải mái”. Nhưng có lẽ lúc này thì không cần khẩu trang, cũng không cần kính đen,… vì đã là buổi tối, và vì… nó đang một mình, lạc lõng chậm rãi giữa dòng người vội vã ngoài kia…
Đang đến mùa trung thu… Nó mường tượng nhớ lại những ngày này năm trước. Lúc ấy, nó và Phong đang ráo riết chuẩn bị, là bánh ngọt, là đèn lồng, là những vòng xe lăn qua hết con phố này đến con phố khác, là nó, và Phong, là hạnh phúc đến thế, là ngọt ngào đến thế…
Vậy mà… Cũng đã 2 tháng… Nó đã từng khóc nhiều, nhiều đến mức có lúc tưởng chừng nó gục ngã, để rồi lạnh băng, tưởng như đánh rơi nước mắt, khô cạn nước mắt… Vòng xe về nhà, những ngày thế này không nên lang thang tự kỉ một mình… Có lẽ nên ngủ sớm... Rồi sáng mai, nó sẽ tỉnh dậy với nụ cười trên khuôn mặt, nó sẽ gặp bạn bè với những câu chuyện tếu không ngừng nghỉ, và có thể nó sẽ lại tiếp tục như hai tháng qua, cứ âm thầm khóc lúc ở 1 mình… Có thể những điều ấy là chắc chắn . Bất chợt, Vi thấy mệt mỏi...
Lớp học tiếng Anh này là một lớp nghiêm chỉnh đến kì lạ trong mắt Vi. Kì lạ, bởi học viên đến đúng giờ khủng khiếp (có khi còn đến sớm hơn), và đương nhiên, nó luôn là đứa chậm trễ, à, còn 1 người có tần số vào lớp muộn tương đương nó... Là Kate!
Buổi chiều, sau khi tan lớp ở trường, Vi lượn lờ mấy quán đồ teen, lượm vài thứ cute cho năm học mới. Liếc nhìn đồng hồ: “05:20 pm”, nó tự cười: “Hà, từ đây đến lớp học Tiếng Anh vẫn còn đủ thời gian, hơn nữa, “gã tây ba lô” ấy còn hay muộn hơn cả mình ấy chứ, cứ bình tĩnh!”. Mua gói bim bim, Vi vừa nhồm nhoàm ăn, vừa ung dung bước trên đường.
Nhìn qua cửa kính, thoáng bất ngờ vi “gã trai tây” đã đến trước cả mình, sửa lại quần áo, Vi giả bộ hấp tấp lao vào cửa cho có chút thành ý của người đi muộn.
- Xin lỗi, I đến muộn.
- Oh Bao Vi, cứ bình tĩnh thôi, như lúc I nhìn thấy U từ từ ăn gói bim bim trên đường đến lớp ấy.
Mọi người trong lớp cười ồ vì độ vui tính của Kate. Trố mắt vì bị lật tẩy, Vi nhíu mày rồi thản nhiên đi về chỗ lầm bầm chửi thầm trong đầu: “đồ xỏ lá độc ác”.
Kate là một giáo viên kì lạ, đúng hơn, Kate vẫn còn trẻ, hiển nhiên, hắn còn thừa độ teen. Phương châm “dạy học” của hắn cũng rất rõ ràng và khác người nốt: chúng ta đến đây để trò chuyện, giao tiếp với nhau, không cần sách vở khuôn mẫu gì hết, và yêu cầu mọi người phải “chém gió” (hắn phát âm từ này bằng tiếng việt hẳn hoi), bởi chém gió thì mới có nhiều chuyện để nói, chứ nghĩ ra chủ đề hay cho tất cả thì rất vất vả, và mọi người lại bị gò bó nữa.
Vi thờ ơ lạnh lùng, chẳng hiểu sao từ ngày đầu tiên nó đã thấy không có cảm tình với cái “tên trai tây” lẻo mép, nhìn cái bộ mặt nhăn nhở đã đủ thấy ghét!
Kate đi xuống chỗ Vi, ngồi thẳng lên bàn, phỏng vấn nó:
- Bao Vi, U có nghĩ là U rất giống... Bella trong Twilight không?
- Cái gì? (Vi ngước mắt nửa tò mò, nửa thách thức.)
- Hmm, mặt luôn U lạnh te, thiếu sức sống và nụ cười quá!
- Huh? (Vi nhìn Kate đầy trăn trối).
- Vi. Để I kể cho U nghe 1 thông tin: ở Finland, mật độ tự tử là cao nhất (không phải tự tử, đúng hơn là giết người.)
- Gì? Thì sao?
- Sự thật đấy, có biết tại sao không? Vì ở Finland được ánh sáng mặt trời chiếu ít hơn ở các nước khác..
- ...
- Vi, tại sao U luôn ngồi 1 mình 1 chỗ? Nếu không muốn lên trên kia, ngồi gần I hơn, thì hãy ngồi cùng ai đó, đừng ngồi 1 mình.
- ...
- Hay tại U không biết kết bạn? Nếu thế, để I sẽ chỉ U cách làm bạn.
- I cần U chỉ cách kết bạn ư? Thật ngớ ngẩn. Hơ.
Kate mỉm cười, rồi thản nhiên quay lên, tiếp tục buổi trò chuyện với các học viên khác mà không thèm để ý đến khuôn mặt đang bừng bừng sát khí sau khi bị dồn một hồi không kịp phản công, mắt hậm hực vô kể lườm hắn: “đồ... đồ.. đồ... đồ thâm nho”.
…
Lại một buổi tối lang thang vô định một mình sau giờ học... Đã chia tay được 3 tháng rồi... Đôi khi sự cô đơn ác độc len lỏi đến tận cùng ngóc ngách của tâm trí Vi mà nó không thể nào khống chế. Nó thấy mình nhỏ bé giữa cái đô thị quá ồn ã này...
Phong nói chia tay ngay sau khi Vi thi đại học xong. Trước đấy, trong lúc yêu, cả 2 đứa đã hứa không bao giờ lấy 2 tiếng “chia tay” làm trò đùa, ngay cả khi giận dỗi hay cãi nhau, cũng không được phép lôi ra, cũng đã thỏa thuận rằng, dù có thấy gần tuột tay, cũng hãy cố gắng hết sức, cho đến khi cảm thấy hoàn toàn không thể níu kéo, thì hãy buông tay, vì đã buông tay, là chấm dứt mãi mãi.
Khi yêu, người ta cần có sự đồng ý từ cả 2 phía, nhưng khi muốn xa nhau, thì chỉ một bên, là đủ... Phong đã muốn... Vậy nên... Vi không hỏi lí do, cũng không níu kéo, nó nhẹ nhàng đồng ý, như đã hứa...
Không giấu nỗi hụt hẫng, Vi cho phép mình “công khai” choáng váng suốt gần 1 tháng. Thế rồi, lại gói ghém đồ đạc, lên Hà Nội bắt đầu cuộc sống sinh viên năm nhất. Chuếnh choáng nối tiếp cô đơn, có đôi lúc Vi thấy mình hụt hơi, muốn đổ gục ngay... nhưng thật may, bản năng không cho phép nó như thế.
Vi thừa hiểu những điều Kate nói trong buổi học lúc chiều. Có phải nó đang gục ngã và bỏ bê bản thân quá sâu rồi không? Lẽ nào nhìn bên ngoài nó thê thảm đến thế sao? “Gã trai tây” đáng ghét đã nói đúng,... Phải, Vi không thể cứ để mình thiếu sức sống nhất lớp được!...
..............
Tối thứ 7, tự thưởng cho mình một chút “thư giãn” cuối cùng sau 1 tuần mệt mỏi. Vi phóng xe đến Mega. Bật cười cho những ngô nghê trong suy nghĩ, Vi cố giấu đi nỗi trống trải trong lòng. Từ ngày chia tay Phong, Vi quen với việc một mình đi xem phim vào những ngày nhất định. New Moon vừa chính thức chiếu hôm trước, hôm nay mới được rảnh rỗi để đi xem. Nó chép miệng thở dài, nghĩ lại 1 năm trước, cái ngày đi xem Twilight, Phong và nó đã từng cười hứa rằng khi có phần tiếp theo, sẽ lại chọn chỗ ghế ngồi ấy, giờ ấy, tối ngày ấy… Thế mà, giờ đây, nó đang đi 1 mình.
Vào chỗ xếp hàng mua vé, Vi chợt giật mình vì bóng dáng quen thuộc đang đứng trước mặt, nín thở, rồi không nhịn được tò mò, nó lắp bắp 1 câu “khá vô nghĩa”:
- Kate, U làm gì ở đây?
“Gã trai tây” quay lại, nhìn thấy nó, toét miệng cười rõ rộng:
- U nghĩ có việc gì làm khác ngoài xem phim ở đây sao?
- Thế bạn U đâu? (Vi nheo mắt)
- I đi 1 mình. Còn U?
Vi nửa ngạc nhiên, nửa ngờ vực. Chẳng bao giờ Vi tin có đứa lại có thú vui tao nhã đi xem phim 1 mình giống nó, chưa kể, đấy lại là “gã trai tây” đáng ghét.
- Thật ư? Không tin được. Hmm I cũng đi 1 mình.
- Có gì lạ à? U cũng đang đi 1 mình chứ gì? Hay thật, trùng hợp quá! Thế này, hay U ra kia chờ trước đi, I mua vé giúp cho.
Bất ngờ trước lời đề nghị của Kate, Vi lúng túng ngây người, rồi gật đầu cười nhẹ, nó chậm rãi len lỏi ra mua nước và bỏng ngô trước rồi đứng chờ hắn. Mọi suy nghĩ về Phong trong Vi như cơn gió bất chợt đến, bất chợt đi. Vi không thể hiểu nổi tại sao nó không còn có thể “tập trung” để nhớ về Phong, đắm mình trong kỉ niệm được nữa. Mắt nó đang hướng về phía “gã trai tây”, và một loạt câu hỏi cứ hiện lên trong đầu, dù nó cố xua đuổi: “Hắn đến đây 1 mình thật ư?”, “Sao lại trùng hợp thế, có mưu đồ trong chuyện này chăng?”, “Hắn là người thế nào nhỉ?”... Đây là lần đầu tiên Vi đi xem phim một mình mà bị bắt gặp người quen, cũng là lần đầu tiên, Vi ngồi cạnh 1 người con trai khác, từ sau khi chia tay Phong...