Công Ty: Kỳ 1: LIM-CUỘC ĐUA BAN MAI

Cuộc đua xuất phát từ một vạch sơn trắng, vắt ngang chính giữa đại lộ trung tâm. Tôi xuất phát. Những bước đầu tiên thơ thới, khá dễ dàng. Tuy nhiên, ở đoạn rẽ, đột ngột đường chạy trở thành một cuộc rượt đuổi khủng khiếp. Những đối thủ không nhìn rõ mặt bám sát sau lưng. Tôi lao thẳng về phía trước, hai chân guồng nhanh. Khớp gối của tôi như một cỗ máy hoạt động hết tốc lực, càng lúc càng cuống quýt, cuồng loạn. Đường hầm tối om. Tiếng gió lùa như các vệt roi quất vun vút. Vài vệt đèn xe chạy ngược chiều sáng lóa biến thành những mũi dao lạnh toát, rạch vào không gian. Tôi đã bị đuổi sát sau lưng. Những bàn tay níu lấy áo tôi, giằng co giữ dội. Một sợi dây tung vút đi, quấn chặt vào cổ tôi, siết mạnh. Tôi vùng vẫy vì nghẹt thở. Những cú đá và cú đấm được tung ra. Sợi dây bị nới lỏng. Tôi lảo đảo chồm dậy, vùng chạy tiếp. Tôi không tìm cách về chinh phục đích đến nữa. Tôi chỉ cố gắng tìm cách đào thoát khỏi cuộc chạy ghê rợn không rõ nguyên cớ này. Tôi rẽ sang phải. Con đuờng vắng vẻ, êm mượt. Tôi chạy chậm dần, thở ra nhè nhẹ. Đúng lúc nhẹ nhõm đó, đột nhiên, một mũi súng đen ngòm hiện ra ngay giữa hai mắt tôi. Mũi súng tiến gần, dí vào chính giữa trán. Không khuỵu xuống, cũng không tìm cách tháo chạy. Chẳng phải can đảm gì. Đơn giản là toàn thân tôi đã đông thành băng đá. Mũi súng nóng dần lên, như một dấu nung in trên trán. Tôi nhắm nghiền mắt, chờ đợi tiếng nổ định mệnh.

Đoàng… oàng… oàng…

Tiếng nổ vang động, kinh hoàng. Nối tiếp sau đó, một tràng dài những tiếng nhốn nháo, ầm ĩ khôn tả vọng đến. Tôi từ từ mở he hé mắt. Tôi đang nằm trong gi.ường của mình. Cái chăn, sợi dây quấn vào cổ tôi ban nãy, bắn tung dưới sàn. Những chiếc gối méo mó nhăn nhó dồn cục cuối góc gi.ường. Một đốm nắng lọt qua lỗ thủng trên cửa sổ, in bóng ngay chính giữa trán tôi. Gió lùa qua những vòm lá cổ thụ trên cao, rầm rì, vi vút. Dưới đường, một chiếc xe tải nào đó bị bể bánh, may mắn không gây tai nạn nhưng đám đông kinh hãi vẫn chưa chịu giải tán. Tôi ngồi thừ trên gi.ường. Cảm giác may mắn… thoát chết khiến đầu óc tôi nhẹ bẫng, bay vu vơ đâu đó. Bỗng dưng, tiếng chuông báo thức của ba chiếc đồng hồ trong phòng đồng loạt réo vang. Nhạc điện thoại cũng đổ dồn dập, loé lên giọng nói nheo nhéo được cài đặt sẵn: “Lim, dậy ngay! Biết hôm nay có việc gì không?”. Những ý nghĩ sáng rõ bắt đầu quay trở lại. Đang ngồi đung đưa chân, đột ngột tôi nhảy chồm lên. Hơn 7 giờ. Đã muộn. Tại sao tôi lại có thể quên bẵng hôm nay là ngày tôi đi phỏng vấn xin việc?

Cửa tủ nhỏ bật mở. Một đống quần áo nhồi nhét bên trong đột ngột xổ ra, đổ ụp xuống đầu tôi như một cơn sóng thần. Lóp ngóp chui ra khỏi những bộ quần áo, tôi cuống quýt lao vào lựa chọn một bộ trang phục khả dĩ. Khả dĩ trong mắt tôi và khả dĩ trong mắt những người sẽ chọn một nhà thiết kế trẻ đầy tài năng như tôi vào làm việc. Quần jeans rách vào áo gypsy? Không ổn, bụi bặm quá! Váy cổ nơ màu hồng? Ồ, về khả năng chuyên môn thì tôi cóc sợ. Nhưng nếu thấy tôi mặc bộ đồ này, có thể nhà tuyển dụng sẽ đề xuất với tôi khoản tiền lương chỉ đủ uống sữa cho mau lớn. Sau hồi lâu căng thẳng đắn đo, tôi lôi ra được từ dưới đáy tủ một cái chemise màu đỏ. Chà, đây là màu tôi ưa thích nhất. Cổ áo còn trang trí bằng những hạt cườm xanh óng ánh. Về nguyên tắc phối màu, sắc đỏ của cái áo sẽ tuyệt nhất nếu đi với chiếc jupe nâu sẫm. Tuy nhiên, chẳng làm sao tìm ra được nó trong đống bùi nhùi này. Kim đồng hồ chậm rãi nhích sang số 8. Nhắm mắt nhắm mũi, sau khi ủi và mặc chemise, tôi xỏ luôn chiếc váy tình cờ chộp được. Đôi giày cao gót nữa là hoàn tất bộ cánh nhân viên hoàn hảo. Tôi mở cửa phòng, biến thành một cơn lốc cuộn xoáy trên cầu thang. Mẹ tôi đang lúi húi trong bếp, với một cái chảo rán toả hương thơm nức và mỡ bắn xèo xèo. Mặc dù toàn tâm toàn ý với món trứng ốp-la, nhất cử nhất động của tôi vẫn không lọt qua mắt mẹ. Bà hét lên:

-Lim, chưa ăn sáng mà lao đi đâu thế?

-Con đi làm! – Tôi nhảy phốc lên, túm gọn chìa khoá xe treo trên tường cao.

-Hả? – Cùng với tiếng thốt lên đầy ắp bàng hoàng, cái chảo đầy mỡ trên tay mẹ bùng lên ngọn lửa sáng choé.

-Hôm nay con đi kiếm việc. Chắc chắn con sẽ có một chỗ ngon lành. Rồi con sẽ có tiền. Con không ăn bám ba mẹ nữa đâu! – Vừa đẩy con xe vespa cánh cam ra khỏi cổng, tôi vừa ngoái đầu vô nhà, hét lên đầy phấn khích.

-Trước khi không ăn bám, thì cũng phải ăn sáng! – Mẹ hét vọng theo. Những nguyên tắc vớ vẩn của mẹ luôn hành hạ mọi thành viên trong gia đình khốn khổ như vậy đấy. Giá như mẹ liếc nhìn miếng trứng đã cháy đen thì…

Như một nữ kỵ mã dắt chú ngựa thân yêu, tôi đeo lên mắt cặp kính chuồn chuồn, phi thẳng lên yên xe, đạp nổ máy. Đại lộ rộng thênh mở ra phía trước. Tập hồ sơ xin việc nằm gọn trong chiếc túi lớn, áp sát sau vai. Tuần trước, tôi đã điền kỹ mẫu đơn xin việc. Và hôm qua, một cuộc điện thoại hẹn tôi sáng nay thực hiện cuộc phỏng vấn. Tôi nộp đơn vào công ty quảng cáo Red Sun. Có khối chỗ đăng báo tìm designer giỏi. Nhưng tôi chọn nơi đây để đầu quân. Dễ hiểu thôi, ngay ở tên công ty, đã hiển hiện màu đỏ mà tôi mê mẩn. Biết sự lựa chọn của tôi, mấy đứa bạn cùng lớp nhăn mũi: “You sẽ out ngay từ vòng gửi xe. Red Sun là một công ty thuộc một tập đoàn quảng cáo tầm cỡ thế giới. Cỡ chuyên viên lâu năm mới có cửa làm việc tại đó. You nghĩ mình là ai?” Ồ, tôi chẳng nghĩ mình là ai sất. Nếu tôi thất bại chỗ này, tôi sẽ nộp đơn vào nơi khác. Nhưng mà này, làm sao một dân thiết kế có kỹ thuật cao cường, ý tưởng sáng tạo cùng mình như tôi lại có thể out được nhỉ? Chẹp chẹp! Tôi chúa ghét những kẻ chưa làm gì đã tiên đoán đủ thứ thất bại. Tôi sẽ cho bọn họ biết tài…

Vượt qua các ngã tư đông đúc, tôi rẽ sang đoạn đường ít xe cộ, rợp bóng cây xanh. Những ý nghĩ sảng khoái trong đầu như một làn gió mát nâng cánh, khiến tôi tăng ga phóng nhanh hơn. Đèn vàng. Lằn sơn trắng. Đèn đỏ. Không có công an. Đường cắt ngang vắng re. Nào, ta vọt luôn đây kẻo trễ giờ hẹn gặp nhà tuyển dụng.

Két… ét… ét…

Tiếng bánh xe nghiến trên đường nhựa. Một cú bay tung người. Cảm giác đau nhói sau lưng. Tôi mở choàng mắt. Không, tôi không mơ. Con bọ cánh cam yêu quý của tôi vừa làm một cú va chạm kinh hoàng với một chiếc ô tô màu đen. Lồm cồm bò dậy, tôi phủi váy, nhảy lò cò đi nhặt lại kính và giày, rồi hì hục dựng lại chiếc xe đổ nghiêng. Cửa ô tô bật mở. Một gã ăn mặc cũng đen ngòm như chiếc xe gã lái nhẹ nhàng bước xuống, đi về phía tôi. Gã cao lớn, khoảng chừng 28 cho đến 30. Tôi chột dạ, thử liếc nhìn thương tích do con bọ gây ra cho chiếc ô tô đen. Một vết trầy lớn ngay phía đầu mũi xe. Chà, phen này sắp lôi thôi to. Tôi nhảy lên vespa, gò lưng đạp máy. Ôi, có lẽ do cú va đập quá hớp,hoặc do chiếc vespa nổi máu phản chủ, nó nhất định không nổ. Mồ hôi toát ra trên trán tôi. Gã áo đen đến sau lưng tôi, nhẹ nhàng rút chìa khoá ra khỏi ổ cắm, bình thản lên tiếng:

-Xuống đây, cô nhóc! Dù không có công an, thì cũng không thể bỏ đi như một kẻ vô can sau khi đua xe và gây ra một thảm hoạ đường phố!

Ối ối, nghe gã ta nói kìa, văn hoa gớm. Hừ, đừng hòng tôi thua cuộc nhé. Ôm chặt tập hồ sơ trước ngực, tôi gườm gườm mắt nhìn gã áo đen, che giấu nỗi khiếp hãi dưới vẻ mặt đầy đe doạ.

-Lớp sơn đẹp tuyệt chiếc xe của tôi đã bị trầy xước. Cô tính sao?

-Chiếc vespa của tôi đã bị anh húc ngã. Xe to đụng xe nhỏ, chắc chắn xe to sai! – Tôi lên giọng cứng cỏi.

-Tôi không care những luật lệ trẻ con. Tôi chỉ muốn trao đổi công bằng, dựa trên luật giao thông. Cô biết rõ là mình đã chạy vượt đèn đỏ.

-Nhưng tại sao ông không thắng lại khi thấy tôi chứ! – Tôi nói nhỏ hơn, bắt đầu chột dạ. Một đám đông đánh hơi thấy mùi xung đột bắt đầu tụ lại thành một vòng tròn bao quanh tôi và gã áo đen.

-Nào, không cù nhây nữa. Hoặc cô lên tiếng xin lỗi và bồi thường thiệt hại. Hoặc chúng ta sẽ cùng đi đến công an. Tôi có thể mời một vài người gần đây làm chứng cuộc va chạm. OK chứ?

Tôi nhớn nhác nhìn quanh. Làm sao đào thoát khỏi tình huống khủng khiếp này? Nhìn qua vai gã áo đen, bất chợt tôi nhận ra trong đám đông những người tò mò bu quanh, có một kẻ gian đang mở cửa xe hơi, thò đầu vào vào trong, tìm cách khua khoắng vài thứ. “Nhìn kìa!”- Tôi nhảy dựng, kêu to. Mọi người giật thót, ngoái nhìn theo hướng tôi chỉ. Người áo đen vội vã buông tôi ra, chạy về phía xe của mình. Tranh thủ thời cơ, tôi trèo lên yên vespa, đạp mạnh cần đạp. May mắn làm sao, máy xe nổ váng lên. Tôi lao vút đi, vô cùng nhẹ nhõm khoái trá.

Cao ốc văn phòng. Tầng 12. Sau khi gửi xe, tôi nhắm mắt nhắm mũi chạy ào về phía thang máy. Một cô gái trẻ, tóc dài thả sau lưng bị tôi xô bật. Cô ấy hơi lảo đảo, nhưng không hề cất tiếng phàn nàn. Sàn đá hoa cương trơn như đổ nước xà bông khiến tôi suýt ngã dập mũi. Chính cô gái ấy đã vịn vai tôi, kịp thời giữ lại. Tôi chỉ kịp lí nhí cảm ơn khi cùng đứng trong thang máy. Cô gái ấy cũng đi phỏng vấn thi tuyển vào Red Sun, nhưng ở một bộ phận khác. Khi chia tay ở quầy tiếp tân, hai chúng tôi chúc nhau may mắn. Tôi chạy về phía cánh cửa có tay nắm đồng sáng rực, bên trên đề bảng Phòng thiết kế. Một người phụ nữ thò đầu ra, cau có nhắc lại: “Ai là Lim? Cô ta không có mặt ở đây ư?” “Tôi đây!” – Tôi kêu ầm lên. Hàng chục con mắt ứng viên nhìn tôi, tò mò và cười cợt. Vuốt lại tóc và áo, tôi đĩnh đạc bước vào phòng. Phía sau cái bàn rộng, một chiếc ghế da quay lưng. Mọi thứ xung quanh sang trọng tột độ. Tôi không dám làm ồn, chỉ hắng giọng nhè nhẹ thông báo tôi – ứng viên đầy triển vọng đã có mặt. Chiếc ghế da từ từ xoay lại. Thật khủng khiếp…

Công Ty: Kỳ 2: HOÀNG ANH - ĐI VỀ PHÍA TRƯỚC

Tôi bước ra khỏi căn phòng rầm rì tiếng máy lạnh. Làn ánh sáng màu vàng mật ong biến mất khi cánh cửa gỗ khép lại sau lưng. Phía trước mặt tôi là bầu trời rực sáng, xanh biếc. Xanh như một dải lụa cắt ra từ một tấm khăn choàng sang trọng. Nếu tôi là con chim sẻ, tôi sẽ dang rộng cánh, lao vút ra ngoài khoảng trời kia, bay lên cao, cao hơn, chạm vào mặt trời rực rỡ. Tâm trạng tôi đang hết sức phấn chấn. Tôi vừa trúng tuyển vào công ty Red Sun, làm việc bộ phận Sales. Mức lương khởi điểm 2,5 triệu đồng. Sau thời gian thử việc, còn đầy hứa hẹn hấp dẫn khác: Tăng lương, cơ hội đào tạo ở nước ngoài… Tôi vừa nhận bằng tốt nghiệp Kinh tế hai tháng trước. Một vài cơ quan từ chối nhận tôi, dù bằng tốt nghiệp của tôi loại giỏi. Đơn giản vì tôi không có hộ khẩu thành phố. Đọc báo thấy công ty quảng cáo Red Sun tuyển dụng, tôi nộp đơn, chẳng mấy hy vọng. Sau lần làm bài thi kiểm tra năng lực, rồi buổi trực tiếp phỏng vấn hôm nay, tôi đã vượt qua hàng chục ứng viên, chính thức được chọn lựa. Một nhân viên phòng sales có thể tìm thấy ở bất kỳ nơi đâu. Nhưng trở thành nhân viên công ty Red Sun danh tiếng hoàn toàn không là chuyện đơn giản.

Tôi vẫn tựa lưng vào cánh cửa gỗ, mỉm cười. Tôi đang ở tầng 12 toà cao ốc văn phòng, ngay trung tâm thành phố. Cuộc sống của tôi đang chuyển sang một giai đoạn mới. Tôi hy vọng sau sự kiện này, từ đây, mọi thứ tiến triển tốt đẹp dần lên. Những ước mơ lớn lao. Những dự định cần phải chinh phục. Tại sao không chứ? Thành phố này hệt như một đại dương rộng mở, nơi người ta có thể quăng mình vào. Tôi biết rõ mình là ai. Tôi hiểu năng lực cần được sử dụng như thế nào. Đầy rẫy những kẻ kém cỏi, thế mà giờ đây họ đã thành đạt. Tôi sẽ không để cho mình chìm lỉm trong đại dương này. Tôi đâu chỉ sống cho mình tôi. Suốt bốn năm tôi vào thành phố, ba má ở quê bán hơn phân nửa chỗ ruộng đất ít ỏi, chu cấp cho tôi hoàn tất chương trình đại học. Bằng mọi giá, tôi sẽ ở lại thành phố này, sẽ trụ vững, vươn lên không thua kém ai. Tôi muốn ba má tự hào về cô con gái lớn. Rồi còn thằng em trai tôi cũng học sắp hết phổ thông. Chính tôi sẽ thay ba má lo lắng tiếp cho nó. Bao nhiêu việc đang chờ tôi trước mặt. Những viễn ảnh mệt nhọc, nhưng cũng đầy hy vọng và lạc quan…

Đột nhiên, tôi có cảm giác hụt lưng. Suýt nữa tôi ngã bật về phía sau. Hơi lạnh trong phòng phả ra, cùng mùi nước hoa thoang thoảng. Mở cánh cửa là một trong những người vừa phỏng vấn tôi. Một phụ nữ cao lớn, thân hình rắn chắc, khoảng 37 tuổi. Bộ vest văn phòng chị ta mặc ôm sát, làm nổi lên những đường cong cơ thể được nhấn mạnh hơi khác thường. Móng tay và đôi môi chị ta bôi màu đỏ sẫm, đóng đinh vào mắt người đối diện. Nhận ra tôi chính là úng viên trúng tuyển, một lần nữa, chị ta nhìn lướt từ đầu đến gót chân tôi, như lượng giá vật phẩm đặc biệt. Hơi bối rối, tôi cúi đầu chào. Chị ấy tiến đến gần, gật nhẹ, chủ động chìa tay ra trước:

-Tôi là Bảo. Trưởng phòng Sales. Cô sẽ làm việc trực tiếp với tôi! – Một giọng nói lạnh giá, hơi khàn. Không hẳn uy nghiêm, nhưng đựơm vẻ đáng sợ mơ hồ.

-Em sẽ cố gắng. Nhưng chắc chắn sẽ gặp những chuyện không như ý. Vì em còn rất thiếu kinh nghiệm. Chị sẽ sẵn lòng giúp đỡ và chỉ dạy em chứ? – Nhẹ nhàng và khiêm tốn có lẽ là thái độ tốt nhất mà tôi nên thể hiện lúc này.

Bàn tay chị trưởng phòng vẫn giữ lấy tay tôi. Không, tôi không run rẩy. Tôi cũng không đổ mồ hôi. Chỉ là một cảm giác khó chịu thoáng qua mà thôi. Bất giác, đôi môi đỏ thẫm uốn nhẹ, biến thành một nụ cười khó hiểu:

-Này, hãy chăm sóc cho đôi tay mình. Cô có biết giá trị của một đôi tay mềm mại được chăm sóc kỹ lưỡng không?

Quá ngạc nhiên, tôi nín thinh, im sững, nhìn chăm chú gương mặt trưởng phòng. Chị ta chợt buông tay tôi xuống, khe khẽ nói tiếp:

-Tôi rất ghét những vẻ mặt ngây độn. Và tôi cũng chẳng hứng thú gì những người ăn mặc xấu xí. Cô biết đây, là nhân viên sales, chúng ta sẽ phải gặp gỡ rất nhiều khách hàng. Một cái đầu hiểu biết không đủ đâu. Trong nghề của chúng ta, sự thông minh phải có một vỏ bọc ngang giá.

Bất giác tôi nhìn vội bộ vest văn phòng với những đường cắt biến thân hình trưởng phòng thành một pho tượng được nhấn nhá thái quá. Bắt gặp tia mắt ấy, trong tích tắc chưa đầy nửa giây, vẻ mặt kiêu ngạo của chị Bảo đượm vẻ giận dữ. Nhưng cũng nhanh hệt như thế, chị ta lấy lại nụ cười lạnh lùng:

-Tôi chỉ muốn nhắc nhở để cô sớm bắt nhịp vào công việc ở Red Sun. Cô thông minh đấy, ban nãy phỏng vấn, tôi biết. Nhưng còn trẻ, cô đừng ảo tưởng. Công ty này đáng để mơ ước vào làm việc. Nhưng tôi nói trước, nó hoàn toàn không như cô hình dung khi nhìn từ bên ngoài đâu!

-Em sẽ thích ứng được với nơi này! – Tôi nói rắn rỏi. Vẻ mặt coi thường của trưởng phòng bỗng khơi dậy trong tôi tia lửa giận dữ – Chị yên tâm, em tin mình sẽ không làm hỏng việc!

Khi trưởng phòng bước khuất sau dãy hành lang, bỗng dưng tôi như muốn gập người xuống. Cảm giác chua chát. Tôi đang mặc trên người bộ cánh xoàng xĩnh. Nó là bộ khá nhất trong xấp quần áo sinh viên của tôi. Đã hơn một năm rồi, tôi chẳng may sắm gì cả. Và tôi còn đói khát nữa. Sáng nay, tôi chẳng có gì lót dạ. Mọi khi tôi có thể nhịn đói lâu. Nhưng cuộc phỏng vấn căng thẳng vừa xong đã vắt kiệt chút sức lực cuối cùng. Tôi xoa nhẹ mí mắt khô rát, đi về phía thang máy, bấm nút chờ. Cửa thang máy vừa mở, tôi bước vào. Bỗng, lại có một luồng gió thốc, cuốn mạnh vào bên trong khoang sắt. Cô nhóc ăn mặc sặc sỡ kỳ khôi hồi nãy đã cùng đi lên đây với tôi. Cô ta tên Lim. Cô nhóc úp mặt vào lòng tay, khóc nức nở. Tôi chạm nhẹ vai cô, hỏi khẽ:

-Sao vậy?

-Em đã bị loại rồi, chị ơi! – Lim ngước lên gương mặt ướt nhoèn nước mắt, chẳng khác gì trẻ con, hướng về tôi ánh nhìn cầu cứu.

-Sao vậy? –Tôi lặp lại câu hỏi, dắt cô nhóc bước ra ngoài toà cao ốc.

-Phỏng vấn em chính là giám đốc Red Sun. Ông ta theo dõi luôn mảng thiết kế.

-Em sơ suất trong cuộc phỏng vấn ư? –Tôi bắt đầu chú ý thật sự.

-Không, em đã đạt điểm cao nhất trong bài thi thiết kế vòng một. Nhưng hồi nãy, em out rồi.

Không, làm sao mà em ngờ được ông ta chính là gã áo đen lái cái xe mà em tông vào lúc sáng sớm…

Tôi đưa cho cô nhóc mảnh khăn giấy chùi mũi. Qua những lời kể lỗ chỗ, xen vào vô số những tiếng hu hu rấm rứt của cô nhóc, tôi kết nối được mọi việc: Lim là sinh viên thiết kế năm ba. Cô nhóc muốn kiếm một công việc làm thêm, vừa thực tập những gì đã học, vừa kiếm được tiền để tự lập. Thật chẳng may, cô nhóc đã tông xe vào chính giám đốc công ty…

-Nào, đừng mít ướt nữa. Mọi việc vẫn còn có thể cứu chữa. Chẳng phải cuộc phỏng vấn chưa xong. Giám đốc chưa có quyết định cuối cùng. Em khóc bỏ chạy ra ngoài là vì tự ái trẻ con thôi mà! – Tôi cố gắng sắp xếp mọi việc theo chiếu hướng khả quan cho Lim thấy – Nếu muốn, em có thể xin lỗi và xin một cuộc phỏng vấn sau đó.

-Nhưng nếu ông ta nhận người khác rồi thì sao? – Cô nhóc lại nấc lên.

-Ồ, nếu em giỏi thật sự, em luôn có cơ hội chứ! – Tôi nói ra điều ấy, với sự vững tin từ bản thân mình.

-Chị được tuyển vào làm nhân viên rồi đúng không? – Lim bấu lấy khuỷu tay tôi – Vậy chị giúp em nha!

Tôi gật đầu. Lim chùi mắt, đôi mắt mỉm cười vui vui trở lại. Cô nhóc rủ tôi vào quán uống nước.

Nhưng tôi đành từ chối. Trong túi, tôi chỉ còn tiền đi xe bus về nhà trọ mà thôi. Lim đề nghị trao đổi số điện thoại. Tôi không có mobile, đành đọc cho cô địa chỉ nhà trọ, bảo khi nào rảnh thì ghé qua chơi. Nói vậy thôi, dễ gì mà tìm ra nơi tôi ở trong cái xóm lao động nghèo khổ ấy. Lim chợt đưa mobile cho tôi, nhắc:

-Chị dùng mobi báo cho người thân tin mừng chị đã trúng tuyển có việc làm ngon lành rồi, mau đi!

Tôi bật cười, cảm ơn và cầm điện thoại. Ở thành phố rộng lớn này, còn ai thân thiết với tôi ngoài Hoà. Tôi bấm số điện thoại của anh. Từng hồi chuông dài. Anh bắt máy. Vọng vào tai nghe tiếng vọng đường phố. Nghe tôi báo tin, Hoà lặng đi. Rồi anh nói chầm chậm: “Anh vui quá. Em thành công, anh mừng lắm, em biết không?”. Tôi nhìn ra con đường trước mặt. Mọi việc mới chỉ bắt đầu.

Trích trên Báo Sinh Viên Việt Nam

​Công Ty: Kỳ 3 : NGUYÊN-KHÔNG ĐƯỢC NGOẢNH LẠI

Trong ngày, thời khắc đáng căm thù nhất đối với tôi rơi vào buổi sáng, lúc thay đổi trang phục chuẩn bị rời nhà, tới công ty làm việc. Gương mặt đối diện trong gương khủng khiếp, hoàn toàn thuộc về một kẻ khác, ngoài tôi. Mái tóc cắt ngắn gần sát da đầu. Vầng trán cao in mờ vết nhăn. Tia sáng mờ nhạt hắt ra từ hốc mắt u tối. Tôi bôi lớp kem bọt tràn kín nửa dưới gương mặt. Hệt như tôi đang chìm trong làn nước biển nặng trĩu sủi bọt trắng. Chiếc dao cạo lia đi. Một tôi khác dần dần hiện ra. Tôi của những cuộc điện thoại từ Việt Nam tới các cấp trên ở trụ sở chính, trung tâm Melburne. Tôi của những cuộc đấu trí căng thẳng với khách hàng, của mối quan hệ thường nhật với các nhân viên Red Sun. Tôi của vô số cuộc gặp gỡ chớp nhoáng với các cô gái trẻ, đến rồi đi, lướt qua như những viên bi sặc sỡ, lăn qua các khối vuông trong trò chơi thư giãn… Mọi thứ đều vận hành ổn thoả. Chẳng có gì đáng phàn nàn. Thậm chí khối kẻ còn cho rằng tôi là gã trai trẻ thành công, một gã có bàn tay Midas, chạm vào thứ gì cũng hoá thành vàng. So sánh hàm chứa ngợi khen ấy chỉ khiến tôi ghê tởm. Tất cả hình ảnh trong gương kia, cái bộ cánh trị giá bạc triệu là ủi thẳng nếp được chuẩn bị sẵn tôi sắp khoác lên người kia thật ra chỉ là một lớp vỏ bọc mà tôi phải mang trên người, ngày này sang ngày khác. Ừ, tôi cũng không cần phải nguyền rủa bản thân làm gì. Đó là lựa chọn của tôi. Chính tôi, chứ chẳng ai khác đồng ý ký vào bản hợp đồng ấy. Một khi đã đồng ý bước vào con đường, dù biết mình đã sai lầm, dù cay đắng đến mấy, tốt nhất là cố gắng thực hiện những nhiệm vụ mỗi ngày một cách hoàn hảo, không để cho bất cứ sai lầm nào khác có thể xảy ra.

Năm nay tôi 29 tuổi. Khá trẻ để đứng đầu một công ty như Red Sun - nhận xét cửa miệng của hầu hết những kẻ tiếp xúc với tôi lần đầu. Nhưng, nếu đặt mình vào vị trí này, hay chính xác hơn là nhấn chìm bản thân vào khối lượng công việc cần phải đảm trách, bất kỳ ai cũng sẽ phát hiện ra vấn đề tuổi tác chỉ là một khái niệm ngớ ngẩn, một thứ rào cản người ta vẫn tự đặt ra cho chính mình và mọi người chung quanh. Thực tế, điều này liên quan rất ít đến chất lượng những gì tôi làm được. Công việc có thể biến đổi con người ta, trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Làm sao ngờ nổi chưa đầy 7 năm trước, tôi còn là anh chàng phóng túng, tóc dài, chạy một chiếc xe phân khối lớn có tiếng nổ khôi hài. Như tất cả những sinh viên kiến trúc, tôi mê heavy metal, đọc sách có mùi vị triết lý của Hesmann Hesse hay Kenzaburo Oe, ngồi trong ciné cả ngày để xem một bộ phim ưa thích đến bốn lần chẳng biết chán. Tương lai được hoạch định rõ ràng: Tốt nghiệp, đi làm công ty, thu hoạch kinh nghiệm, một ngày đẹp trời nào đó sẽ mở văn phòng kiến trúc, thực hiện các đồ án hấp dẫn và đáng giá tạo nên danh tiếng cho chính mình. Một kế hoạch không tệ chút nào, phải không?

Khi tôi nhận tấm bằng tốt nghiệp, bất ngờ, gia đình đề nghị tôi thu xếp đi du học thêm hai năm. Tất nhiên, chẳng có lý do để từ chối. Giai đoạn đó, được ra nước ngoài học hỏi vẫn còn là chuyện đáng để ước mơ. Tôi chuyển sang ngành học thiết kế, theo yêu cầu của cha tôi. Đồng thời, trong thời gian du học tại Úc, tôi đăng ký học thêm chương trình Truyền thông, một ngành học hấp dẫn và lạ lẫm với một tên ngơ ngẩn như tôi thời bấy giờ. Tôi vững tin mình sẽ khá hơn nếu có nhiều hiểu biết mới mẻ. Tôi vẫn xác định kiến trúc là mục tiêu lớn nhất, cơ hội học tập bên ngoài chỉ trang bị thêm những kiến thức bổ trợ mà thôi. Thời gian tôi kết thúc các chương trình học, đột ngột cha tôi xuất hiện tại Úc. Những cuộc gặp gỡ dồn dập. Các điều khoản được ký kết. Các dự án lớn lao đầy choáng váng. Cùng với cha, tôi dự các cuộc họp hội đồng quản trị. Trong 6 tháng, tôi tham dự các khoá làm việc theo hình thức internship tại tổng hành dinh của Red Sun. Quá nhiều thứ phải đương đầu và học hỏi. Quá nhiều kế hoạch cần tính toán và theo đuổi. Guồng máy cuốn đi, không cho phép tôi một giây dừng lại để suy nghĩ. Trở về nước, cùng với cha và Peter Yeo, một gã chuyên viên dân Úc gốc Macau, tôi thiết lập được chi nhánh của Red Sun ở Việt Nam. Tiếp đó, lại tiếp tục hàng trăm, hàng ngàn các dự án lớn nhỏ. Thoạt đầu, khi công việc đang trong giai đoạn khởi sự, toàn tâm toàn ý với công việc, tôi không nghĩ ngợi nhiều. Gặp những người bạn cũ thời đại học, quả là tôi đã từng đôi chút tự hào. Trong khi họ còn vất vả, bươn chải với những công việc bé mọn, tôi được quyền triển khai những hoạch định lớn, được thử thách đầu óc với những cạnh tranh khắc nghiệt. Tôi không một mình làm nên thành công vượt trội của Red Sun. Nhưng nếu thiếu đi óc liều lĩnh, thậm chí sự can đảm thực hiện các thủ đoạn cần thiết mà chính tôi vạch ra, chắc chắn Red Sun đã chẳng tìm thấy vị trí hôm nay. Cho tới một ngày, nhìn vào gương, thình lình tôi chết lặng. Không chỉ hình dáng, cách thức ăn mặc bên ngoài. Mà cả thần thái, ánh nhìn, khoé miệng. Tất cả toát ra vẻ lạnh lẽo, tham lam và đầy mỉa mai. Tôi choáng váng. Hệt như tôi đang đối diện một kẻ khác. Là tôi. Một chân dung nằm ngoài dự định. Khi chạy đuổi trên từng chặng công việc, tôi đã biến hình mà chẳng thể nhận ra. Tôi đã bơi qua dòng sông rộng. Không thể quay trở về bờ cũ được nữa. Chưa bao giờ tôi rơi vào trạng thái tồi tệ như cái buổi chiều khốn kiếp ấy. Tôi không thể nói hay cười mà không tính toán. Trong tôi không còn chỗ cho các cảm xúc bột phát tự nhiên. Nghe có vẻ hay đấy chứ. Sâu xa, vì kiểm soát mình quá chặt chẽ, tôi đã mất khả năng phản ứng, cảm nhận đời sống một cách bình thường. Đó cũng là giai đoạn các cô gái bắt đầu đổ xô vào tôi. Nghe có vẻ ngạo mạn và rởm đời khi tuyên bố như thế. Nhưng sự thật là vậy.

Cách đây ba năm, một cô gái trẻ đến với tôi. Không ai hay biết mối quan hệ này vì giấu kỹ. Tôi tin đó là tình yêu. Thế rồi mọi việc cứ dần dần hỏng hóc. Những ảo giác ban đầu bay biến, thay thế vào là những dằn vặt quái gở. Hẹn hò trở nên uể oải. Cảm xúc say mê mất sạch. Hệt như rượu vang để ngỏ dưới gió và ánh sáng. Thời gian lê dài sau đó khác nào đôi chân buộc chặt một quả tạ xích, thật mệt mỏi. Sau khi chia tay, tôi nhận ra không nên đặt hy vọng vào mối liên hệ tốt đẹp dài lâu với các cô gái trẻ. Họ chỉ là một phần rất nhỏ của cuộc sống. Có thể gia tăng đôi chút hương vị. Nhưng hãy giữ khoảng cách an toàn. Để khi cần, ta bước đi, không vướng bận. Các mối quan hệ của tôi sau đó dễ dàng và chóng vánh. Đôi khi, tôi cũng thoáng gặp một bóng dáng nào đó, gợi nhớ xúc cảm nào đó đã chôn vùi. Thật kỳ quặc, Peter Yeo thường xuyên có mặt bên tôi vào những thời điểm đặc biệt này. Không, anh ta luôn giữ đúng chừng mực trong quan hệ giữa sếp và trợ lý. Chẳng nói gì. Nhưng đôi mắt sau cặp kính trắng ánh lên, tia nhìn nhắc nhở lạnh lẽo nguy hiểm.

Tuần vừa rồi, do mở rộng hoạt động, tôi tuyển thêm nhân viên cho các phòng ban trong Red Sun. Cuối cùng tôi cũng lựa chọn được các nhân viên mới, thật sự có khả năng. Một số ứng viên bị trượt rất thất vọng. Cuộc sống là vậy, phải biết chấp nhận thất bại. Tuy nhiên, một trong số các ứng viên, cô ta thi vào bộ phận thiết kế, hoàn toàn không có một mảy may ý nịêm về điều ấy. Lim, cái cô gái quái vật đã tông xe vào ô tô của tôi, nhất định không chấp nhận việc bị loại. Tôi không hề thành kiến. Thật sự, việc cô ta lao vào xe tôi sáng sớm hôm đó không hề tác động đến quyết định lựa chọn. Cô ta bị loại vì cô ta hoàn toàn thiếu kinh nghiệm. Red Sun cần người có khả năng làm việc lẫn tinh thần phối hợp. Cô ta mới chỉ là sinh viên năm ba. Bản vẽ phác thảo của cô ta ý tưởng cũng được đấy. Nhưng kỹ thuật chưa cao. Rõ ràng cô nhóc đầy ảo tưởng về bản thân. Đó là chưa kể cá tính quái vật, luôn luôn tranh cãi của cô ta sẽ phá nát bầu không khí hợp tác cần thiết giữa các designer. Buổi trưa hôm đó, khi tôi rời văn phòng, cô nhóc bám sát gót, tuôn ra hàng đống hứa hẹn về những khả năng tiềm ẩn, xin tôi cho cơ hội bộc lộ. Thật khôi hài. Không bao giờ tôi thay đổi quyết định. Dù sao, cái vẻ mặt kinh hoàng nhận ra tôi là nạn nhân trong vụ tông xe, đôi mắt tròn đen cụp xuống buồn so khi biết mình bị loại, dáng đi tiu nghỉu chạy theo cũng làm tôi tội nghiệp chút đỉnh. Nhưng lòng thương hại thì chẳng có hiệu lực gì ở đây.

Hôm nay, sau khi ghé văn phòng và xem qua một vài hợp đồng với một công ty thực phẩm, tôi phải ghé qua show room trưng bày trang thiết bị in màu mới nhập về. Sắp bước vào thang máy, cảm thấy khát, tôi tấp sang phòng nước, tự pha một tách cà phê cho tỉnh táo. Trong phòng, có một bóng người. Một cô gái lạ mặt, cao dong dỏng, hơi gầy gò, ăn mặc giản dị. Mái tóc cô ta mềm và thẳng, buông đều trên hai bờ vai. Thấy tôi, cô ta giật mình, hơi lùi lại. Đôi mắt to dịu dàng. Quầng mắt xanh xao.

-Chào anh! – Cô gái lạ lên tiếng.

-Cô là ai nhỉ? – Tôi tò mò.

-Em là nhân viên mới, tập sự ở phòng Sales. Tên là Hoàng Anh. – Giọng nói nhẹ nhàng nhưng không mềm yếu quỵ luỵ, chỉ có ở vài mẫu người đặc biệt.

-Hy vọng cô làm việc tốt với chị Bảo. Chị ta là trưởng phòng giỏi! – Tôi uống nhanh ngụm cà phê và bước ra khỏi phòng nước.

Thang máy xuống thẳng tầng hầm cao ốc, nơi tôi để xe. Tôi cho tay vào túi áo. Ồ, sáng nay lơ đễnh, tôi quên không rút khoá. Chìa vẫn còn nguyên trong xe. Tôi ngồi vào ghế, mở máy lái đi. Lúc ra cổng, tín hiệu camera chớp đỏ, nhấp nháy. Đường phố qua giờ cao điểm rộng thênh. Có thể nhìn thấy các trận gió qua các vệt lá khô chạy dọc theo vỉa hè. Tôi với tay bật một đĩa nhạc. Thình lình, tôi chết sững. Tay lái loạng choạng. Trong kính chiếu hậu, là một gương mặt kinh hoàng: Vầng trán trắng bệch. Đôi mắt nhìn tôi đăm đăm vằn lên tia sáng xanh biếc lạnh cóng, đầy đe doạ…

Công Ty: Kỳ 4 : LIM-TẤM VÉ MAY MẮN

Cuộn tròn như con ốc sên, co ro yên lặng gần một tiếng đồng hồ ở băng ghế sau chiếc ô-tô con quả là một cực hình đáng sợ. Đáng sợ hơn khi việc này hoàn toàn không nằm trong hoạch định.

Sáng sớm hôm nay, tôi đã đứng lảng vảng rất lâu bên ngoài cao ốc. Khá đông nhân viên mặc đồng phục của Red Sun đi sượt qua tôi. Ai nấy đều vội vã nhìn đồng hồ, rảo bước vì sợ muộn giờ làm việc. Chỉ duy nhất tôi cứ mãi trố mắt ngơ ngáo nhìn dòng xe cộ và những bóng người chạy lướt qua. Một kẻ vô cùng rồi nghề đích thực, nhàn tản một cách đáng căm ghét, đứng bên lề mọi hoạt động của cuộc sống. Cuộn lên trong tôi thôi thúc mãnh liệt: Phải làm điều gì đó thay đổi tức khắc tình thế này.

Những luồng không khí bị hút xuống khoảng không giữa các cao ốc, hoá thành các đợt gió mạnh khiếp. Những mái tóc vuốt chải kỹ lưỡng các cô gái đi bộ trên vỉa hè bị gió thổi bung lên. Tập vé số trên tay một thằng nhóc bị gió giật mạnh, ném tung vào không gian, bay chấp chới như một đàn bướm điên rồ. Thằng bé hoảng sợ đứng khựng trên vỉa hè. Những người đi ngược chiều gió không giấu vẻ bực bội. Cùng với thằng bé khốn khổ, tôi hối hả đuổi theo, thu lượm những tờ vé số tản mát. Lúc tôi đưa cho thằng bé nắm vé số gom lại được, nó thở hắt, nhìn tôi bằng đôi mắt nâu sẫm, toả ra vài tia sáng lấp lánh kỳ lạ. Dưới đất, vẫn sót một tờ vé số. Tôi cúi nhặt. Bóng dáng mũi chiếc xe màu đen lướt nhẹ qua mắt, giảm tốc độ, tránh đâm sầm vào kẻ cản đường. Tôi đưa mắt ngó lên. Ngồi sau tay lái, Nguyên - giám đốc Red Sun thoáng nhìn qua ô cửa. Sau đôi kính trắng, mắt anh ta hơi nheo lại, tò mò. Tim đập mạnh, tôi quay phắt đi. Đúng lúc ấy, trận gió chết tiệt ùa tới, khiến cái váy xếp pli dài quá gối của tôi tung xoè, bay lên trong khoảnh khắc. Hốt hoảng, tôi chộp mạnh đầu gối, đỏ bừng mặt. Vài người đi bộ cười phá lên. Chiếc ô-tô lướt êm qua barie, vào bên trong đường hầm. Nhét vội tờ vé số vào túi áo thằng nhóc, tôi phẩy tay, tránh không phải nhận mấy lời biết ơn chỉ gây thêm bối rối khó chịu. Bất thần, thằng nhóc lùi lại. Bằng giọng nói khàn khàn khác lạ, nó bảo: “Ê, giữ lại tấm vé số đi. Nó là của chị!”. Đuôi dãy số là 911. Trùng hợp ngày sinh nhật của tôi, 11 tháng 9. Tôi còn ngơ ngác thì thằng bé đã co giò chạy biến. Một vệ sĩ bảo vệ toà nhà bước đến, nhắc tôi không được đứng cản đường nữa. Vừa khi anh ta quay lưng, trao đổi điều gì đó qua máy bộ đàm, tôi lẻn ngay vào trong tầng hầm xoáy ốc, nhanh nhẹn như một con thỏ rừng.

Chiếc phong bì đựng lá thư dày cộp cộm lên trong túi áo. Những người tuyển dụng tại Red Sun làm sao biết rõ năng lực của tôi. Một cuộc đối thoại sơ sài chẳng nói lên điều gì ra hồn. Tốt nhất là tôi tiếp cận thẳng thắn. Có thể người ta vẫn không nhận tôi. Nhưng khi ấy, sai lầm thuộc về những kẻ từ chối. Còn tôi sẽ chẳng day dứt gì nữa. Suốt một ngày hôm qua, gạt qua một bên các khiêm tốn giả hiệu, tôi cặm cụi liệt kê ra giấy hết thảy những phẩm chất nghề nghiệp đầy ưu việt của bản thân:

-Khả năng suy nghĩ độc lập. (Chưa bao giờ tôi rơi vào thế bí, ngay cả khi giảng viên yêu cầu thực hiện lượng phác thảo khổng lồ trong khoảng thời gian gấp rút).

-Nắm vững các kỹ thuật mới nhất về thiết kế. (Tháng trước, một trung tâm dạy đồ hoạ vi tính buổi tối mới tôi làm trợ giảng. Lương không tồi đâu nhé. Thế nhưng tôi từ chối quách. Mục tiêu của tôi là trở thành designer trong môi trường đầy ắp thử thách cơ).

-Không ngại gian khó. Sẵn sàng đương đầu với các loại áp lực công việc. (Hừm…m…m… Điều này thì tôi chưa có kinh nghiệm cụ thể. Tuy nhiên, tôi tin chắc không đời nào mình bỏ cuộc chỉ vì nhiệm vụ nặng nhọc).

Thay vì mon men lên tầng 12 của toà nhà gửi lại lá thư, tôi cần đảm bảo giám đốc Red Sun nhận được tận tay bản “thông điệp”. Mất khá lâu, tôi mới kiếm ra cái xe đen bóng trong dãy ô tô ngay hàng thẳng lối dưới tầng hầm rộng mênh mông. Đang loay hoay gài lá thư vào cần gạt nước, thình lình, phía sau tôi, chếch bên tay phải, một cánh cửa thang máy trượt mở. Tôi ngồi thụp xuống. Bước ra ngoài là người phụ nữ cao lớn, thân hình rắn chắc, mặc bộ vest văn phòng bó chặt. Chị Bảo, sếp quản lý trực tiếp của cô bạn gái tốt bụng Hoàng Anh. Chị ta không đi một mình. Một người đàn ông trung niên cao lớn bước ra cùng. Họ rảo khá nhanh, thỉnh thoảng ngoái nhìn ra sau, bộ dạng thoáng vẻ khả nghi. Quái quỷ thế nào, tôi đụng vào tay nắm cửa sau chiếc ô tô đen. Cửa xe bật mở. Chẳng ngần ngại, tôi chui tọt vào trong, khép hờ. Tình cờ, hai người đứng ngay trước mũi xe mà tôi đang ẩn náu. Tiếng nói nổi rõ trong không gian lờ mờ thiếu sáng. Giọng người phụ nữ the thé. Giọng người đàn ông chậm rãi, lưỡng lự. Họ trao đổi quanh hợp đồng thực hiện trọn gói show quảng cáo một nhãn hàng điện máy nào đó. Người phụ nữ đề nghị một vụ ký kết giả. Người đàn ông yêu cầu kéo giá xuống thấp hơn. Chị Bảo hạ giọng, thì thào, lả lơi lẫn đe doạ:

-Cộng cả tôi vào, anh đã kiếm một giá quá hời!

Câu trả lời bọc trong tiếng cười đầy ẩn ý:

-Okay, Red Sun phen này toi công và mất một khoản tiền to! Trắng mắt ra nhé. Tôi căm ghét thằng giám đốc oắt con của cô. Nhưng mấy cái dự án gã ấy từng làm cho Tứ Hải của tôi quả không chê vào đâu được!

Rồi nối tiếp là cú ôm ghì, hay một nụ hôn thì phải. Chà, nếu không phải trốn chui trốn nhủi, hẳn tôi sẽ ngóc đầu lên chứng kiến cảnh tượng ngoạn mục. Đúng lúc ấy, cửa xe đột nhiên sập lại. Người đàn ông giật mình, nhìn quanh. Tôi co rúm lại, lăn xuống chỗ để chân, mắc kẹt giữa hai băng ghế. Người phụ nữ nói to:

-Chẳng có ai ở đây đâu. Đừng sợ. Ta đi nào!

Họ chui vào một cái xe màu bạc, ở dãy đối diện, lái đi mất. Tôi lồm cồm bò dậy, tìm cách nhảy ra ngoài. Nhưng cửa xe giờ đây đã bị sập lại, khoá cứng thật sự. Trong xe rất kín. Không khí khó thở. Chỉ thêm vài giờ nữa, có thể tôi sẽ chết ngạt như một con cá hồi đóng trong hộp thiếc. Thế nhưng, tay giám đốc xuống nhà xe sớm hơn tôi cầu nguyện. Chẳng để ý gì, anh ta mở cửa, ngồi vào tr

ước tay lái. Máy lạnh hoạt động. Xe chạy ra phố. Ánh sáng chan hoà. Âm nhạc êm dịu nữa chứ. Ồ, đúng là thời điểm đưa tận tay giám đốc Red Sun lá thư và thực hiện cuộc thương thảo công việc. Từ băng ghế sau, tôi nhỏm đầu lên. Chiếc xe đột nhiên như bị lạc tay lái, loạng choạng vài chục mét trước khi phanh kít, dừng hẳn lại.

Như một mũi tên, giám đốc Red Sun lao bổ ra khỏi xe. Nhanh chóng không kém, anh ta mở bật cửa sau, túm chặt khuỷu tay tôi, lôi bắn ra ngoài. Một lần nữa, tôi đối diện anh ta. Gương mặt sáng trắng, toát lên vẻ giận dữ giá lạnh:

-Bằng cách nào cô chui được vào bên trong xe tôi?

-Anh đã quên không khoá cửa – Tôi thông báo đơn giản.

-Cô định đóng phim kinh dị hù doạ tôi ư? Nhìn mặt cô kìa. Khiếp quá!

-Em chỉ đeo contact lens màu tím loại mới thôi mà. Còn mặt em tái xanh, là vì cái xe của anh làm em không thở được…

-Tại sao cô cứ phải gây phiền toái cho tôi, nhất là với chiếc xe này?

-Em muốn đưa cho anh một bức thư. Vâng, nói thật hết tất cả về em!

-Ban nãy cô gây chú ý bằng cái váy kỳ quái – Đôi mắt sau gọng kính trăng ánh lên vẻ chế nhạo – Giờ thì thế này đây. Cô nghĩ rằng cô hấp dẫn như Marilyn Monroe? Và tôi cần quan tâm đến cô vậy sao?

-Anh nói gì? Em đề nghị anh cho em một cơ hội chứng tỏ khả năng làm việc ở Red Sun thôi mà! – Bỗng dưng, sự hiểu lầm khiến nước mắt tôi ứa ra, đầy tủi hổ.

Hồi lâu sau, giọng nói vang lên tò mò:

-Này, cô khóc gì thế, Lim?

Chẳng thèm trả lời nữa, tôi quay lưng đi thẳng. Vâng, tôi muốn công việc tại Red Sun thật đấy. Nhưng đừng hòng nhạo báng tôi, cho rằng tôi bày trò quyến rũ thấp kém để kiếm việc. Lủi thủi tôi bước đi trên vệ cỏ mọc tràn vỉa hè. Lá thư trong tay tôi trĩu nặng. Nỗi giận dữ trào lên. Tôi vò nát lá thư, ném vụt đi. Tôi chùi vệt nước hoen bên má. Có tiếng chân rảo theo sau lưng. Rồi một bàn tay chạm nhẹ lên vai, xoay người tôi quay lại. Giám đốc Red Sun nhìn thẳng vào mắt tôi, chùng giọng:

-Thôi nào, đừng trẻ con thế. Được rồi, cô được nhận vào làm, nhân viên thử việc. Tôi đánh giá cao sự kiên trì và cách tiếp cận đầy sáng tạo của cô. Dù thật đáng sợ. Bắt đầu đi làm từ ngày mai. Đồng ý không?

Còn nói gì nữa nhỉ? Tôi gật nhẹ, chùi mắt như con nhóc ranh, cảm ơn theo cách đàng hoàng nhất mà tôi có thể. Sau đó, tôi lẳng lẽ bước đi. Nhưng, khi chiếc ô-tô khuất dạng, tôi nhảy phốc lên cao, chạy bay trên vỉa hè, tim đập rộn lên như quả chuông ngày lễ. Thành công ập đến, theo cách chẳng thể nào ngờ được. Tôi thọc tay vào túi áo. Tấm vé số nằm im, Ồ, mi đúnh là một lá bùa mang lại may mắn.

*

Tuần thứ hai đi làm. Buổi trưa, tôi chạy sang phòng sales, rủ Hoàng Anh cùng đi ăn cơm tấm. Một người bán vé số dạo rón rén đi vào quán, mời hai chúng tôi mua. Hoàng Anh lắc đầu. Cô chẳng bao giờ tin vào trò may rủi. Tôi cũng vậy. Bất chợt, sực nhớ tờ vé số mà cậu bé có đôi mắt lạ tặng tuần trước, linh cảm thoáng vụt qua, tôi gọi giật người bán, mượn quyển sổ dò. Tờ vé số vẫn nằm trong góc chiếc ví thổ cẩm. Hoàng Anh nhìn tôi mỉm cười, hồ nghi một cách vui vẻ. Tôi loay hoay lật xem ngày tháng trong tờ vé nhỏ. Người bán hàng bày cho tôi cách tra. Từ trên xuống dưới. Từ hàng đơn vị tính sang. Nào, 11 tháng 9. Chẳng thấy bóng dáng mi đâu cả. Hì, tôi đúng kẻ mơ mộng hão huyền. Ngay khi gấp quyển sổ lại, mắt tôi bất chợt dừng khựng ở dãy số cuối cùng, in đậm, phóng to. Hàng đơn vị là 911. Tôi giật bắn lên, quờ tay, chộp mạnh tay Hoàng Anh. Cô bạn cúi xuống cùng tôi, nhẩm đọc năm con số. Không thể tin được. Phép màu hay một sự trùng hợp kỳ dị? Tờ vé số nhỏ đã trúng giải đặc biệt. Tôi há hốc miệng. “50 triệu đồng, Lim ạ!” – Gương mặt Hoàng Anh trắng bệch…