Oneshot: Em sẽ đợi...

Author: LinhHarry

Rating: K+

Shinichi ơi,nếu một ngày mưa rơi thật nhiều, anh có về không?

Nếu một ngày em không còn khóc nữa, anh sẽ về cùng em chứ?

Nếu một ngày em tự vững bước đi, anh sẽ lại khen em có phải không?

Nếu một ngày trời mưa thật to, anh sẽ không về nữa đúng không anh?

.

.

.

Thời gian qua đi thật nhanh…thấm thoát cũng đã qua tám mùa đông rồi anh à…

Năm nay trời lạnh lắm Shinichi, em thích mùa đông, em thích sự lạnh giá của mùa đã qua, em chờ đông về…Đông về thật rồi, lạnh lẽo…Em tìm…tìm bóng ai cô đơn ở thế giới bên kia… Đông năm nay, lạnh hơn…Đông năm nay…tuyết trắng nhiều hơn…Đông năm nay, em nhớ anh nhiều hơn…

.

.

.

Thời tiết năm nay thật khắc nghiệt, tôi khoác chiếc áo dạ chùm nửa thân màu hồng nhạt vào người…Đi đôi hài màu nâu đỏ đơn giản… Vơ chiếc túi đeo vào sườn…Vội bước ra khỏi nhà. “Nhà” nơi tôi lớn lên cùng những kỉ niệm đã quá nhiều, là vui, là buồn, là thương cảm, là ngọt ngào, là đắng cay,… ít nhất có quá nhiều thứ tôi muốn quên đi… “Văn phòng thám tử Mori.” Tôi muốn quên tất cả, tất cả những kí ức đó, những kí ức làm tôi đau.. đau thật nhiều…

Tôi bước ra khỏi nhà, vặn nắm khóa cửa, xoa xoa đôi bàn tay vốn quen ấm áp đã lâu ngày, lâu lâu tiếp xúc với cái lạnh tê tái, xoa đều, xoa để giữ lấy những hơi ấm áp từ cơ thể…Năm nay, đông vẫn thật lạnh…Trời không mây, nhưng không quang đãng…Không ánh mặt trời…tối tăm…Không gió nhưng tê tái lạnh… Cây cối một màu nâu sẫm, già cội, có ai biết, sau cái lớp vỏ sần sùi, chết chóc ấy, lại là cả một màu xanh, một màu xanh non mơn mởn, nhẹ nhàng,…một sức sống, một niềm tin, một hi vọng… là thứ xấu xí kia, thật dày dặn, thật đăng cỗi, thật cứng cả…che đỡ cho những vật non xanh xinh đẹp kia có ngày được thấy ánh mặt trời…một mùa ấm áp… Có những thứ chỉ biết chịu đau đớn cả cuộc đời để thấy một niềm hạnh phúc, một sự tin tưởng, một lời ca, một nụ cười trên môi ai đó…

Tuyết trắng vẫn phủ trắng lối đi, vào một ngày nào đó, không xác định…Tuyết và mưa gặp nhau… Tuyết tan vào mưa…Lạnh… Đau…có phải chăng chúng không gặp nhau thì sẽ tốt hơn không? Tuyết sẽ tan khi trời nắng lên…mưa rồi cũng sẽ ngừng rơi… chẳng thứ gì là mãi mãi…Mưa sẽ nhớ tuyết lắm…tuyết có hận mưa? Vô tình… mưa trao cho tuyết thứ tình cảm thật đẹp…chỉ là yêu…yêu nhau thật ngắn…nhưng lâu quên… yêu thật sâu…nhưng yêu cũng thật đau…

Hững hờ… “ Ngày mai, anh về, anh sẽ đưa em đi khắp thế gian.”

Anh luôn hứa rằng anh sẽ về, anh luôn hứa rằng anh sẽ đưa tôi đi khắp thế gian…Chỉ là anh gạt tôi… gạt tôi mà thôi...

“Xin anh, đừng gạt em nữa” Trái tim tôi đã kìm nén quá lâu, những mạnh vụn cứ thế găm vào trái tim nhỏ bé mong ước một điều kì diệu ấy…Chỉ là …đã từng…quá yêu anh.

Tôi đưa tay lên gạt vài giọt nước mắt đọng trên khóe mi… chỉ là những kỉ niệm…cứ ùa về…đã từ lâu…tôi không còn khóc nữa…

Ngước nhìn bầu trời rộng thênh thang, nhưng u ám, tôi mỉm cười… chua xót…

Tokyo ngày hôm nay thật buồn… cái lạnh khé khàng ôm ấp cả thành phố vào lòng, gió khẽ lướt, cười với tôi… đã bao lâu để chuẩn bị cho một nụ cười, quá lâu… tôi mỉm cười giữa không gian đường phố chẳng mấy người qua…

Đèn đỏ bật lên, tôi đưa bước chân qua những vạch trắng, thả lỏng cơ thể, lạnh… khẽ kéo chiếc áo lại gần cơ thể…

“Em có lạnh không”.

“Em không lạnh.”

Trời lạnh, mọi người ra đường thật không mấy đông, chỉ có những đôi tình nhân, họ ở bên nhau, sóng đôi bước đi thật hạnh phúc.

17 tuổi…tôi cũng là tình nhân

17 tuổi…tôi cũng có bạn trai

17 tuổi…tôi cũng được yêu

17 tuổi…tôi cũng nếm cảm giác đau…

Tuổi 17…Thật đẹp…mà cũng thật đau…

Tôi cười trừ…cười cho nỗi đau tuổi 17…

Chân vẫn đều nhịp bước về phía trước, vài quán café mở cửa cùng ánh đèn ấm áp… Tôi bước vào, phủi lớp tuyết trắng trên bộ quần áo, nhìn chú chủ hàng, mỉm cười…

“Chào chú”

“Cháu lại đến.” chú nhìn tôi, ánh mắt ấm áp, dung hòa, mang một tình thương… “Như mọi khi nhé cô bé.”

“Vâng, cảm ơn chú.”

“Hôm nay, cháu đến thăm nó? Hôm nào trời cũng có tuyết nhỉ?” Chú vừa nói với tôi vừa làm…

“ Vâng, lâu quá rồi…cháu đến thăm anh ấy. Anh ấy sẽ không giận cháu chứ?” Tôi cười trừ…

“ Shinichi làm sao giám giận một cô gái dễ thương như cháu…”

“Cảm ơn chú…”

Tôi nâng li café trên tay, li café nóng, bốc khói nghi ngút giữa không gian lạnh như cứa từng khúc da con người ta… Ngậm một ngụm…Thật ấm áp…

Đã tám năm nay, tôi có thói quen dùng café, thay vì một li nước tinh khiết hay một li nước ngọt… Café đắng đắng nơi đầu lưỡi, tê tái đến tận trong lòng, đắng, chỉ đơn giản là đắng mà thôi… đắng như cái kỉ niệm đang tràn về nơi đây…chỉ là nhớ…bên một tiệm nước nhỏ…một đôi nam nữ khoác cặp bước đi trên con đường của thủ đô Tokyo...

“Này, tớ còn phải đi mua đồ ăn nữa mà Shinichi..”

“ Tớ đãi cậu…uống đi…cái gì tùy ý nhé…”

“Café…tớ uống café”

“Sao? Cậu uống thứ đó á? Này…đắt lắm Ran ơi…thứ nào rẻ hơn đi…”

“Mặc kệ…Không phải cậu nói rồi sao…tớ muốn café cơ….”

“Hai đứa này”

“ Tớ nói là không mà…Uống thứ khác đi” Anh đã khó chịu với tôi lúc đó…

“…Cháu uống nước tinh khiết...”

“Sao uống nước không vậy Ran?”

“Tớ thích.”

“Khi nào chúng ta lớn hơn, tớ sẽ đưa cậu đi uống café,...nhé!?”

“Khi nào?”

“Là khi chúng ta lớn hơn bây giờ”

“Chúng ta?”

“Tớ và cậu.” Shinichi nhỉn tôi, đỏ mặt… “ Khi chúng ta 20 tuổi..”

Tôi đã chờ, chờ khi 20 tuổi…chờ ngày anh dẫn tôi đến nơi có thể thưởng thức café…Nhưng giờ đây…tôi học cách thưởng thức nó…khi 20 tuổi…không có anh… đã 5 năm…tôi nhớ 5 mùa đã qua…năm mùa biết đến li café đắng cay, chua chát đầu lưỡi.

Tôi tạm biệt chú chủ hàng, nhẹ nhàng bước ra cửa… kéo áo lại gần người chút nữa… để cơ thể ấm hơn chút nữa…

Bước đến cửa hàng hoa cách quán café vừa rồi không xa…

“Chào Ran, cháu vẫn đến đúng giờ như mọi lần nhỉ?”

Tôi chưa kịp mở lời thì người phụ nữ đã cười và nói với tôi…

“Chào cô Kymata”

“Như mọi lần…cháu lấy hoa lan trắng chứ?”

“Cháu lấy hoa hồng trắng cô nhé...”

“Vậy đợi cô một chút, hoa hồng trắng cũng đẹp lắm đó… Mà sao cháu không lấy hoa lan như mọi khi?” Cô nhìn tôi hơi ái ngại…

“Cháu nghĩ anh ấy cũng muốn cháu tặng loài hoa khác…cháu tặng anh ấy hoa lan trắng 7 năm rồi…”

“Cũng phải.” Cô đưa bó hoa cho tôi, vẫy chào tôi…

“Cảm ơn cô, hoa rất đẹp, còn thơm nữa, anh ấy nhất đinh sẽ rất thích.”

Tôi vội cảm ơn cô, đưa tay vào túi, lấy vài trăm yen ra đưa cho cô không quên nói lời chào “Tạm biệt cô.”

Rồi tôi lại bước đi…đi đến nơi có anh ở đó…nơi anh ở đó một mình…nơi bờ đất lạnh…nơi chỉ mình anh…nơi anh tiếp tục một cuộc sống mới, một hi vọng mới, một đam mê mới… không còn tôi- Mori Ran.

Tôi nặng nhọc mở cánh cổng sắt cao hơn so với cơ thể khá nhiều, từ từ bước vào, tay cầm chặt bó hoa hồng trắng, ôm ấp nó vào trong tay, như đứa trẻ sợ mất thứ đồ chơi quý giá… Nó là món quà, là món quà tôi sẽ tặng cho anh… tôi muốn anh cảm nhận được giá trị của nó… nó là hoa hồng trắng, không phải hoa hồng đỏ, nó dành cho anh, dành cho người tôi yêu thương…

“Ran, em thích hoa gì?”

“Em thích hoa hồng đỏ. Còn anh.”

“Miễn là hoa em tặng, anh đều thích”

Anh cười, khờ khạo… Em tặng anh hoa lan, anh nói “Anh thích..” Em tặng anh hoa hướng dương anh nói “Đẹp quá!”

Nếu một ngày em không tặng anh hoa nữa, anh sẽ trả lời em như thế nào?

“Em là bông hoa duy nhất, chỉ một bông hoa duy nhất Chúa nhân từ tặng cho anh.”

.

.

.

Tôi men theo hàng gạch hai bên là đám cỏ xanh tươi, lên đến nơi lộng gió nhất, cao nhất, thoáng nhất của ngọn đồi kia… Anh đang ngủ ở nơi đó, dưới chiếc cối xoay gió vẫn nhẹ nhàng đung đưa… Bờ đất lạnh lẽo, tôi ngước nhìn tấm biển đề tên anh màu nâu đất “Kudo Shinichi."

Anh vẫn luôn nằm đó, 8 năm qua, anh vẫn luôn đứng đó quan sát, ngắm nhìn cuộc sống của Tokyo sầm uất, nơi anh đã lớn lên từng tháng năm…hạnh phúc…

“Em nhớ anh, Shinichi à”

Anh có nghe thấy tôi nói? Tôi nghe trong gió, tôi thấy giọng anh trầm ấm mà nhẹ nhàng.

“Anh cũng nhớ em.”

“Năm nay, trời lạnh lắm Shinichi… Anh nhớ mặc ấm nhé…đừng để bị cảm lạnh đấy…”

“Ran!?”

“Này, em sẽ chẳng tặng anh hoa lan nữa đâu, thứ đó mắc lắm…em sẽ tặng anh hoa hồng trắng nhé…nó rẻ hơn…rẻ hơn…rất nhiều.”

“Ran!?”

“Thứ đó đắt hơn hoa lan, em lại gạt anh. Anh là thám tử mà.”

“Em nhớ anh”

“Tám năm, anh nhớ em, Ran!”

…. Lời anh nói thì thầm trong gió, theo mây bay về nơi cuối trời kia… Hôm nay, ngày anh ra đi, ngày anh rời khỏi cuộc sống của cô, ngày anh cướp đi hạnh phúc của cô…ngày anh mãi không giữ trọn lời hứa…

… “Ngày mai, anh về, anh sẽ đưa em đi khắp thế gian.”...

“Vậy em đợi anh.”

“Đừng đợi nữa, Ran.”

“Em đợi anh 8 năm rồi, sẽ đợi cả đời, em đợi anh đưa em đi, Shinichi nhé…”

Cô vẫn luôn đợi chờ, đợi anh đưa cô đi đến những nơi họ sẽ đi cùng nhau…nhưng tám năm… “Ngày mai” mà anh nói, mãi là ngày “hôm nay”…

“Đừng đợi anh…”

Tôi nhẹ nhàng hôn lên tấm bảng đề tên anh, tôi vẫn mãi yêu anh, tha thiết như thế, một hôm nào đó, trời mưa thật to, tôi sẽ đến bên anh…

Nơi thế giới bên kia, anh có lạnh không!?

Tận cùng thế giới, anh có cô đơn không, Shinichi…?

“Anh ổn.”

“Chỉ là anh nhớ em.”

“Em nhớ anh, rất nhiều..”

“ Anh đợi em…”

“Rồi em sẽ đến…”

Lời anh nói dịu dàng, mà ân cần thiết tha ,trong gió, cô nghe tên anh, vu vơ câu hát nào đó “Em sẽ đến…”

“Anh sẽ chờ…”

Cô bước đi, nhìn tấm bảng, mỉm cười lần cuối, nhẹ nhàng…

“Em đi nhé…Năm sau, em sẽ lại đến…”

“Anh đợi em...”

Tôi bước đi , không quên đặt bó hoa xuống dưới, phủi lớp bụi mờ đang bám lấy tên anh… Vẫy tay chào anh…

.

.

.

Anh nhìn cô bước đi, khẽ mỉm cười…

“Khi nào em 18 tuổi anh sẽ đưa em đi khắp thế gian..Ran nhé!”

Cô gái 25 tuổi… Ngày mai của em, sẽ là ngày em gặp anh lần nữa…Mori Ran…

_Hết_