Oneshot : Định mệnh cách nhau năm bước chân

Summary : Cô gái ấy, từng yêu, từng tan vỡ, nhưng trong lòng chỉ dám hướng về người ấy, chẳng dám tiến đến gần cậu ta, dù chỉ là năm bước. Liệu dưới những cơn mưa miên mải của tháng năm giống như những nỗi lòng, cô có thể can đảm mà bước lên năm bước định mệnh ?

Mạnh mẽ lên nào, Miyano Shiho !

Định mệnh cách nhau năm bước chân 744408

Miyano Shiho, mày định tiếp tục đến khi nào đây ?

Trời tháng năm cứ miên mải mưa. Shiho chống cằm tựa vào khung cửa sổ, mắt nhìn ra bầu trời mưa trắng xóa.

Cô rất thích mưa. Tuy là mưa sẽ làm cho quần áo lâu khô và đường xá thì ướt nhẹp, nhưng nó mang lại cảm giác dễ chịu, an lành. Chợt nghĩ, từ bao giờ cô có thể thảnh thơi ngồi ngắm mưa rơi, và thấy vui mỗi khi mưa đến nhỉ ? Ngày trước, ở trong Tổ chức ấy, cô không tài nào có nổi một giây phút để nghĩ về chuyện nào khác ngoài việc nghiên cứu Apotoxin. Bây giờ, lại trở thành một con mèo lười, chỉ thích nằm ngắm cảnh và tận hưởng những ngày tháng bình yên trôi dưới chân

- Shiho-chan, Shinichi và Ran tới chơi kìa !

Cô bật dậy, trong tích tắc chải lại đầu tóc, thay chiếc áo tử tế đàng hoàng, rồi chạy xuống nhà.

- Shiho ! Chào buổi chiều ! - Ran tươi cười

- Chào buổi chiều - Shiho liếc nhìn cái giỏ to mà Shinichi đang cầm - Có chuyện gì mà các cậu sang đây lúc mưa to gió lớn thế ?

- À, hôm nay là sinh nhật của Shinichi - Ran giơ lên một hộp bánh kem - Chúng tớ quyết định tổ chức ở nhà bác Agasa, vì nếu mời tới nhà chúng tớ, chắc cậu sẽ không đến.

- Miyano, cậu đã chuẩn bị quà chưa đấy ? Mà chắc cậu quên béng sinh nhật tôi rồi cũng nên - Shinichi vừa cụp ô vừa mỉa mai

- Shinichi, thô lỗ quá đấy ! - Ran đánh mạnh vào vai cậu bạn đứng bên cạnh

Shiho không nói gì. Cô chỉ lẳng lặng đi vào phòng bếp, dọn dẹp lại bàn ăn. Bác Agasa thì thầm :

- Shiho, thực sự là cháu quên mua quà cho Shinichi rồi hả ?

- À, vâng - cô gãi đầu - Mà nếu nhớ, thì mấy hôm nay trời cũng mưa lắm, cháu không muốn ra ngoài.

- Shiho ! Cậu giúp tớ bày đĩa ra được không ? - Ran đang cắm nến lên bánh kem, nói to

- Ah, chờ chút nhé !

*

Sau bữa tiệc, Ran và Shinichi xin phép ra về.

- Chúng tớ định đi xem phim.

- Liệu có ổn không nếu hai cậu chỉ có một chiếc ô ? - Shiho lo lắng

- Ổn mà, cậu không phải lo đâu Shiho - Ran mỉm cười

- Mà đến khi nào cậu mới tặng quà cho tôi hả ? - Shinichi nhăn nhó

- Không có chuyện đó đâu. - vừa nói, cô vừa rút ra một tờ 10 nghìn yên - Hay là tôi đưa tiền, cậu thích mua gì thì mua nhé ?

Shinichi cau có lầm bầm

- Đồ ngốc này, sẽ chẳng ai ưa nổi cậu với cái tính ấy đâu.

- Thôi đi Shinichi ! - Ran kéo tay cậu - Xin phép chúng tớ đi nhé, Shiho. Đừng bận tâm đến lời cậu ấy nói.

- Ừm, không sao đâu - Shiho phẩy tay

Cô đứng đó, nhìn Ran và Shinichi đi xa dần trong màn mưa trắng xóa. Rồi khẽ thở dài.

Cô đã nói dối cậu.

Thực ra, cô đã mua một cái móc khóa hình cái ô cho cậu. Nhưng cô lại không thể đưa sau lời mỉa mai ấy.

*

Hôm nay là Chủ Nhật. Shiho cầm chiếc ô xanh lơ của mình.

- Cháu đi mua ít đồ, bác Agasa.

- Mua hộ ta ít hamburger đóng hộp nhé ? - Bác Agasa khẩn khoản, tuy chẳng có hi vọng gì nhiều vào cô bé luôn bắt ông ăn kiêng này

- Vâng

Shiho mỉm cười nhẹ tênh, rồi rời nhà, để lại cho người bác già một nỗi ngạc nhiên lớn. Ông chẹp miệng, chẳng hiểu sao, con bé như sắp tan biến trong màn mưa vậy.

- Nó có chuyện gì buồn nhỉ ?

Sau khi đã mua xong danh sách đồ cần mua ở cửa hàng tiện lợi, Shiho bước ra đường, nhưng thay vì rẽ trái để về nhà, cô lại đi thẳng.

Ngã ba đằng kia, bên tay trái có một hiệu sách. Và Shinichi đến đó mỗi ngày Chủ Nhật.

Cô nắm chắc chiếc ô, rảo bước về phía ngã ba ấy. Nhưng đến khúc ngoặt, cô dừng lại. Cô chỉ đứng đằng sau cột điện, nhìn về phía một cậu trai đứng ở dưới mái hiên của hiệu sách, chăm chú vào cuốn tiểu thuyết trinh thám mới phát hành.

Chỉ thế, rồi đi.

Cô không có đủ can đảm để bước tới bên cậu, chào cậu, rồi bắt đầu một cuộc trò chuyện vui vẻ.

Chỉ năm bước thôi mà, Shiho.

Cô thậm chí đã tự đếm số bước chân từ cột điện cho đến hiệu sách. Và cô luôn tự nhủ " Tuần sau mình sẽ bước năm bước ấy. Có gì để sợ ? "

Cô tuy có cậu trong lòng, nhưng ngoài đời, cô và cậu chỉ là bạn. Chẳng phải rất bình thường nếu cô tới bắt chuyện với cậu sao ?

Nhưng, cô không làm được.

Miyano Shiho, luôn rất dũng cảm trong mọi tình huống, kể cả giây phút cận kề cái chết. Vậy mà, trong tình huống này, cô lại lui về làm một cô gái không có ít can đảm nào. Cô khâm phục Ran, Ran trước đây cũng chưa phải thành đôi thành cặp với Shinichi, nhưng khác với cô, Ran luôn rất tự nhiên gần gũi với cậu ta.

Có phải vì Ran đã chắc chắn, tình cảm của Shinichi dành cho Ran là có thật?

Chiếc ô xanh lơ chỉ dừng ở đó tầm sáu mươi giây rồi lại rời đi, không hơn. Cô chỉ muốn nhìn cậu trong chốc lát, sợ rằng nhìn lâu thì cậu sẽ phát hiện ra, hoặc là cô sẽ buồn.

Những nỗi buồn nhẹ nhàng len lỏi vào trong màn mưa bất tận.

Shiho đưa tay ra hứng những giọt mưa mát lạnh, tự nhủ, phải dừng lại thôi nhỉ.

*

Nhưng quên đi một người, không hề dễ. Cô cũng chẳng cố quên cậu mà làm chi. Cứ để nỗi buồn nhẹ tênh trôi cùng năm tháng. Vì cô tự nhủ, nó cũng là một gia vị thiết yếu của tuổi trẻ. Thiếu nó, tuổi trẻ không phải sẽ khuyết đi một cảm xúc đẹp sao ?

Nên cô tự an ủi bản thân, và cứ đứng nguyên ở chỗ đó. Không hề tiến lên, dù chỉ là năm bước. Bởi vì cô tin, định mệnh đã đặt cô ở phía sau, chứ bên cạnh cậu đã có người khác rồi.

Trời lại tiếp tục mưa hoài những nỗi niềm dang dở...

Cái móc khóa mà cô đã mất cả buổi sáng để đứng lựa vẫn im lìm nằm trong ngăn kéo. Cô đang nghĩ đến việc tặng cho người khác, hoặc vứt nó đi.

*

- Shiho, bác vào nhé ?

Bác Agasa gõ cửa phòng cô, ngập ngừng. Cô ngạc nhiên vì thái độ kì lạ của người bác già, cứ như thể bác sắp nói điều gì hệ trọng lắm vậy.

- Vâng.

Ông bước vào, ngồi xếp bằng. Cô càng ngạc nhiên hơn.

- Shiho này, dạo gần đây ta thấy cháu buồn. Cháu phiền muộn điều gì hả ?

- Sao ạ ? - Cô tròn mắt

- Thật mà, Shiho. Tuy không rõ ràng, nhưng ta đoán cháu đang buồn. Chuyện tình cảm hả ?

Cô nhìn sang hướng khác, không đáp lại. Thực sự rất rối bời.

Ông hiểu được suy nghĩ của cô cháu gái.

- Thế cháu đã nói rõ ràng với người ta chưa ?

- Sao cháu có thể nói được ? - Shiho cười buồn - Người ấy đã có bạn gái rồi...

- Ừm, có thể ta sẽ làm phật ý cháu, nhưng Shiho, nghe này - ông tỏ vẻ cảm thông - Ta hiểu là cháu sợ. Nhưng tuổi trẻ, nên can đảm một chút. Cháu sẽ không phải hối tiếc đâu.

- Can đảm ạ ?

- À, ờ... - ông bối rối vì những gì vừa nói - Thôi, cháu đừng để ý. Ta xuống nhà đây.

Nói rồi ông vội vã rời phòng, đóng sập cửa lại. Vừa xuống cầu thang, ông vừa mong cô sẽ hiểu.

Trong phòng, Shiho đang rối tung với những gì bác Agasa vừa nói. Can đảm ? Tức là cô sẽ phải bày tỏ với cậu ta ?

Không. Cô chống cằm nhìn ra cửa sổ, sắp xếp lại suy nghĩ.

Chắc, can đảm như bác vừa nói, chỉ đơn giản là, bước năm bước thôi.

Cô chưa từng dám bước lên năm bước. Vậy thì làm sao cô có thể biết được, ở phía ấy, có điều gì đang chờ đợi cô ?

*

Lại là một ngày Chủ Nhật nữa. Trời mưa lơ thơ, có lẽ sắp tạnh.

Như thường lệ, cô tới cửa hàng tiện lợi mua vài món đồ. Và lại bước về phía ngã ba.

Tuần vừa rồi, cô đã suy nghĩ rất nhiều về lời bác Agasa nói.

Trước giờ, cô đã bị cái từ " định mệnh " ngăn cản. Hay chính cô mới là người ngáng trở định mệnh mới đúng.

Năm bước chân ấy, có khi sẽ đưa cô vào một thế giới khác. Một thế giới mà cô chẳng còn phải lãng đãng buồn như những ngày mưa.

Tới cột điện, cô cầm chắc cán ô, và bước tới.

*

- Oái !

Cô ngã xuống. Chiếc ô xanh lơ bị hất tung lên trời. Và bên cạnh nó, là một chiếc ô khác.

- Cô có sao không ?

Một bàn tay chìa ra trước mặt cô. Cô nhìn lên, và thấy một gương mặt lạ lẫm, mà cô chưa gặp bao giờ.

Người con trai có vẻ lúng túng, không biết phải làm sao. Nhưng cô đã tự đứng dậy, mỉm cười.

- Tôi không sao.

Chợt nhận ra đồ đạc của hai người đã bị đổ hết cả, họ vội cúi xuống để nhặt. Rồi hai người cúi đầu, bước đi.

*

Đêm hôm ấy, mưa đã tạnh.

Và cô nhận ra, cô đang cầm nhầm cuốn sổ của người cô va vào hồi sáng.

- fin -