*Đây là lần đầu tiên mình viết fic, có gì sai sót xin mấy bạn thông cảm và mong được sự quan tâm của mọi người, xin cứ góp ý với mình. Chân thành cảm ơn các bạn!*

· Title: (Shortfic)Thần thoại trăng sao

· Author: timelessloveblue

· Status:Đang tiến hành

· Category: Tình cảm lãng mạn, cổ tích tình yêu, có chút bi kịch

· Pairing: Shinichi và Ran

· Disclaimer :Tất cả nhân vật thuộc về bác G.A Tuy nhiên...trong fic này...thân phận và số phận của họ sẽ được mình biến đổi khác đi để phù hợp với cốt truyện của mình

· Summary: Thần mặt trời Ran và thần bóng tối Shinichi mỗi người một nơi, ngày đêm hoán đổi để cân bằng trời đất. Theo quy luật, hai người họ không được gặp nhau, thần bầu trời Gin đã hạ lệnh ai vượt qua ranh giới sẽ bị xử tử. Trớ trêu thay, một lần tình cờ, họ đã gặp nhau, phải lòng nhau… Hai con người, hai thế giới nhưng một tình yêu, đây có phải trò đùa của số mệnh? Mời các bạn theo dõi Romeo và Juliet phiên bản thần thoại của Shinichi và Ran.

----------------------------------------

Chap 1​Tiếng sấm vang trời, tia chớp giáng xuống từng đợt như muốn rạch nát cả bầu trời Tokyo. Trời mưa mỗi lúc một lớn, cả thành phố chìm trong màn mưa trắng xóa. Aoko đang mơ màng với giấc mộng của mình, trong giấc mơ, anh trong thấy hai một vầng sáng lấp lánh bao quanh hai con người. Hai thân ảnh ấy, một đen một trắng ôm chặt lấy nhau trong đau đớn rồi tan biết dần trong màn đêm tĩnh mịch.

Aoko lim dim, mắt như vẫn còn chìm trong giấc mộng ấy:"Mình lại mơ thấy giấc mơ kì lạ đó nữa rồi. Trong mơ, lúc thì bay lên mặt trời lúc lại lạc vào mặt trăng không những thế mình còn nhìn thấy rất nhiều người...à không, hình như không phải là người, họ có cánh, có phép thuật, ắt hẳn phải là thần mới đúng. Sao mọi người, mọi vật lại quen thuộc với mình như vậy, cảm giác vừa gần gũi vừa xa xôi từ thuở nào vậy."

Cánh cửa phòng bỗng bật mạnh, một bóng người nhanh nhẹn phóng như bay lên người Aoko. Anh giật nảy mình không biết chuyện gì xảy ra, khi định thần lại, Aoko mới "bình tĩnh"hét lên:

"Kaito, em lại leo lên người anh kiểu như thế này nữa rồi, mau xuống ngay cho anh, anh khó thở lắm."

Kaito ngước lên nhìn Aoko, chu chu chiếc môi dày, nói giọng bất mãn:

"Anh sao thế, dù gì mình cũng bắt đầu yêu nhau rồi, sao anh lại không cho em ngủ cùng anh thế, em có ăn thịt anh đâu, hay anh chê em xấu xí không xứng với anh."

"Không phải đâu, nhưng em nhìn lại bộ dạng của em lúc này đi, khủng khiếp quá...Cứu tôi với, tôi không muốn bị ăn mất đâu."- Aoko thất kinh càng hét to hơn.

Tình hình hiện tại, Kaito đang nằm cả lên người Aoko, hai cách tay ôm chặt lấy cổ anh, miệng cười đến chảy cả nước dãi...nhìn có phần "hơi" kinh dị. Aoko vội đẩy Kaito xuống gi.ường, thở gấp gáp:

"Em về phòng mình đi Kaito, anh muốn bình yên... ngủ hết đêm nay, em cứ thế này, anh sẽ mất ngủ thật đấy."

Kaito bĩu môi, giọng tràn đầy thất vọng:" Anh không thích thì thôi, em về phòng đây, mình đã yêu nhau rồi nhưng trong anh vẫn xa cách thế nào ấy."

"Kaito, anh..."- Aoko chưa kịp nói hết, Kaito đã đi ra khỏi phòng, cười gian như không thể gian hơn:

"Sáng...anh đừng ăn cơm nhé, à không đúng anh nhịn cả ngày luôn đi"

Nói xong, cô lủi thủi trở về phòng mình, để lại mình Aoko đang ngơ ngác " Kaito, em đùa à, mai anh phải nhịn đói đi làm sao, vì sao em nỡ...á á á, cơm của anh cơ mà..."

Aoko thở dài ngao ngán:"Anh xin lỗi em, Kaito, không phải anh không chấp nhận em, chỉ là...trong lòng anh hình như vẫn còn vướng víu một nỗi bận tâm nào đó mà chính anh cũng không lí giải được nữa, anh mong em thông cảm cho anh, anh cần thời gian em à."

Aoko nằm xuống gi.ường, nhìn trần nhà hồi lâu rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

*********************​Từ cổ chí kim, thần mặt trời và thần bóng tối mỗi người một nơi, ngày đêm hoán đổi, cân bằng trời đất. Đó họ cứ tranh giành địa thế với nhau nên thần bầu trời đã tách họ ra sống ở hai thế giới song song như biệt lập nhau, đời hậu duệ của họ không được phép gặp nhau càng không được phép yêu nhau, nếu ai trong hai bên bước qua cách cửa Tử Nguyệt- ranh giới giữa ngày và đêm, sẽ bị xử tử.

*200 năm trước*

Tại thần điện mặt trời, bên phải cách cửa Tử Nguyệt, có hai cô gái đang cùng nhau rượt đuổi thú cưng của mình.

" Phù...phù, này Ran cậu chạy trước chặn đầu Bibi cho tớ, lần nào nó cũng không chịu tắm, tớ mệt đến chết rồi." Giọng một cô gái tóc vàng ngắn vang lên.

"Tớ biết rồi Sonoko, nhưng Bibi bay nhanh quá, tớ e đuổi không kịp mất, cậu chờ tớ ở đó đi."

Đó là hai nữ thần của dòng tộc ánh sáng, cùng nhau canh giữ thần điện mặt trời. Cô gái có mái tóc vàng ngắn tên Sonoko là nữ thần ban ngày, với đôi cánh màu vàng óng ánh, chiếc váy dài lấp lánh những hạt ngọc nhỏ đủ màu sắc. Trong cô thật trẻ trung, tươi tắn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Nếu nữ thần ban ngày Sonoko tràn đầy nhiệt huyết của thiếu nữ thì Nữ thần mặt trời-Ran lại đầy nữ tính, gương mặt thanh tú vớiđôi mắt tính biếc đầy mơ mộng mái tóc đen huyền dài đến tận eo, làn da trắng nõn nà. Chiếc váy trắng dài tận gót chân ôm sát cả thân hình trông đầy quyến rũ. Đôi cánh trắng muốt có điểm xuyết vài bông hoa nho nhỏ...Nàng đúng là một nữ thần mang đầy sự quyến rũ của hoa phù dung nhưng cũng thanh thoát mỏng manh như những bông hoa dại nhỏ bé

Ran mải đuổi theo chú bé cưng có thân hình tròn như quả bóng, hai tai và hai chân như thỏ, đôi cánh màu hồng đang bay vội vã của mình. Cậu nhóc Bibi này lúc trước từng bị rơi xuống suối, do suýt chết mà sợ nước đến bây giờ. Mỗi lần tắm cho nó là Ran và Sonoko phải rượt đuổi bắt cu cậu lại mệt bở cả hơi tai, và hôm nay... cũng thế.

"Bibi mau lại đây, chị sắp tóm được em rồi đấy."-Ran thở dốc

"Chíp...lại đây bắt em này...Chíp, chíp..."

Cuối cùng Ran cũng tóm đước Bibi, nhưng..."Thôi rồi vực thẳm, bám chắt lấy chị này Bibi, AAAAAAAAAAAAAA"

Ran và Bibi đứng sát mép vực, do trượt chân nên cả hai đều rơi xuống vực...Có một sự may mắn, Ran bình yên vô sự khi lăn xuống trúng một đám mây to bồng bềnh còn Bibi thì biến đâu mất...và xui xẻo là Ran là vô tình bước qua bên kia của cánh cửa mất rồi...

Sau cú ngã đau điếng, Ran từ từ ngồi dậy quan sát xung quanh... khuôn mặt thiên biến vạn hóa của cô từ vui mừng đến ngạc nhiên, xong lại trắng bệch rồi tím tái..."Cô đã bước qua Tử Nguyệt rồi ư, vậy đây là thần điện bóng tối ư...ô la...LAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA"

Một bên cánh cửa, một con kềnh kềnh to lớn mặt quái vật với đôi cánh đen dài, nó nhìn cô chằm chằm như một kẻ lạ mặt vừa xâm nhập vào lãnh thổ. Ran run sợ lùi lại, bỗng một giọng nam cất lên:

"Chà, có một chú mèo con lạc vào đây à, đừng sợ đây chỉ là tượng thôi."- Chàng trai có mái tóc đen dài, trang phục màu đen với sợi dây chuyền mặt trăng khuyết, nước da ngăm đen nhìn cũng rất đẹp trai.

Chàng trai cười ma mị rồi nói tiếp:" Chẳng lẽ em không biết sao, đi lang thang ở những nơi thế này sẽ bị ác ma bắt đi đấy...em không sợ sao."

"Ác...ma" Ran lấp bấp. Chàng trai tiến đến gần hơn và nói tiếp:" Đúng vậy."

"Mình gặp phải ác ma rồi...AAAAAAAAAAAAAA mình chưa muốn chết đâu..." Ran hoảng loạn, ôm mặt chạy mất tích.

Chàng trai đơ mặt" Hả! sao lại hoảng sợ trước một người tuấn tú như mình chứ...ngay cả bức tượng kinh tởm đó em cũng không sợ đến thế cơ mà?"

"Hahaha, Heiji cậu giống ác ma thật đấy, làm người ta sợ rồi kìa."-Giọng một chàng trai khác vang lên, cậu đang dựa hẳn người vào cột thủy tinh, mỉm cười đầy quyến rũ.

"Đủ rồi Shinichi, sở thích của cậu cũng kì lạ thật đấy, kể từ khi cô gái ấy bước chân vào thần điện cậu vẫn luôn quan sát cô ấy, tớ nói đúng chứ?"

"Lâu rồi không xuất hiện những điều mới mẻ như thế, tớ đương nhiên phải từ từ hưởng thụ rồi, Heiji cậu cũng không chịu được nên mới giễu chú mèo ấy như thế..."

"Cuối cùng lại phản tác dụng, ban đầu tớ định làm thần hộ mệnh của cô gái nữa đấy Shinichi." Chàng trai tên Hejij thở dài thất vọng.

"Thần hộ mệnh ư...hahaha,cậu nói gì thế, cậu sộ lố rồi. Người đó phải là...tớ, và cô ấy là của tớ."

~End chap 1~​