Source :http://cnateam.com

Fic dịch: Mơ một giấc mơ không thể.

Tác giả: bubblyangel101.

Dịch giả :shinranisone

Nhân vật: Kazuha Toyama, Hejji Hattori.

Disclaim: Các nhân vật không thuộc về tôi, họ thuộc về Gosho Aoyama sensei.

---------------------o0o-------------------

Đôi khi cô không thể không tự hỏi mình rằng sẽ như thế nào nếu có ai đó yêu và trân trọng cô. (Tất nhiên cô mong cậu ấy sẽ là một trong số đó, mãi mãi và vĩnh viễn).

Có những buổi sáng cô đột nhiên thức dậy và lại tự nhủ trong đầu rằng: Hôm nay mình sẽ nói cho cậu ấy biết tình cảm của mình. Nhưng rồi sự can đảm lại biến đi đâu hết khi cô thấy cậu ở hành lang với đôi mắt màu xanh lá hấp háy và cái miệng khẽ cong lên bởi một nụ cười. Rồi cô lại thở dài và chôn chặt tình cảm của mình trong một góc nhỏ nơi trái tim, cô hiểu rằng cậu ấy sẽ chẳng bao giờ biết và có thể như vậy lại là cách tốt nhất cũng nên.

Tuy nhiên, cái phần ích kỷ trong cô lại thúc đẩy, nó giục giã và như hét lên rằng: “Hãy thú nhận đi!”. Nhưng Kazuha không thể làm thế, đó không phải là con người của cô, từ sâu thẳm trong trái tim, cô không hề muốn làm tổn thương cậu để có được những gì mình muốn.

-----------------o0o----------------

Nhưng…trong giấc mơ của mình, Kazuha lại thấy cậu ấy nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, họ cùng đi dạo dưới một dòng sông tràn ngập ánh trăng, những cánh hoa anh đào bay phấp phới hai bên bờ. Cậu mỉm cười với cô, nhìn cô thật trìu mến giống như cô hằng mong đợi.

Không còn là đôi bạn thời thơ ấu, ai đó sẻ chia bí mật cùng bạn. Không là đứa em gái được ai đó bảo vệ hay một ai đó để trân trọng và sống cùng bạn suốt cuộc đời.

Mọi thứ thật tuyệt vời: dế kêu râm ran trong lòng đất, hương hoa thơm nhẹ nhàng cùng ánh trăng dịu mát soi rọi nét mặt cậu, sự quan tâm đong đầy trong đôi mắt ấy…Đó là một phần thú vị trong giấc mơ của cô, giấc mơ chỉ kéo dài trong khoảnh khắc. Để rồi khi tỉnh dậy, cô lại thấy mình nằm trên chiếc gi.ường nhỏ bé, nhìn chăm chăm lên trần nhà màu xanh lá trong phòng, tay cô ghim chặt lấy cái nệm. Thì ra… đó chỉ là một giấc mơ.

Cô chưa bao giờ hy vọng trở thành một ngôi sao, giàu có hay quyền lực. Sau tất cả mọi chuyện, cô biết rằng mình không phải loại người để hy vọng những thứ đó. Cô không dám hy vọng tới cậu. Cô biết rằng cô sẽ chẳng bao giờ có được cậu ấy, không thuộc về thế giới của cậu, cũng chẳng phải là một trong những người bạn thiên tài của cậu. Kazuha thực sự chấp nhận sự thật là cô không hợp với cậu ấy. Tất cả những gì cô có thể hy vọng là cậu sẽ để cô âm thầm đi sau lưng, để khi cậu ấy lỡ lạc hướng, cô sẽ ở đó giúp cậu.

Đó là lý do tại sao cô nhăn nhó khi cậu gọi cô là đồng sự. Đó là lý do tại sao cô la lên mỗi khi cậu gọi cô như vậy. Và đó là lý do tại sao mỗi lần cậu cười rồi gọi cô là đồ ngốc vì không thể hiểu được những suy luận khó hiểu mà cậu đưa ra.

Bởi vì cô biết rằng mình chẳng xứng với cậu ấy đâu!

Ban ngày thì cô như đứa em gái phiền nhiễu luôn xung đột với anh trai nhưng về đêm, cô lại là người mơ mộng, thao thức, tâm trí cô chứa đầy những giấc mơ không thể.

Nhưng tại sao cô lại cứ mơ ước viển vông như vậy, không lẽ cô tự dệt lên những câu chuyện đó để rồi lại tan vỡ vì biết rằng cậu chẳng hề để ý đến cô?!

Cậu chẳng biết cái gì cả, cứ như một tên ngốc kéo cô đến các hiện trường vụ án. “Cậu thấy chưa”?”, cậu ta hỏi, khuôn mặt sáng lên vì thích thú: “Tớ lại đúng rồi nhé!”.

Cô chỉ biết mỉm cười, gật đầu và cố hết sức để làm tròn cái nghĩa vụ trợ lý của chàng thám tử mà thôi. Nhưng cô lại đang lưu giữ nụ cười của cậu một cách bí mật, cho nó vào bộ sưu tập của mình để rồi sau này chiêm ngưỡng khi ở một mình.

Cậu thực sự coi cô là một người bạn thân nhất . Ở đâu đó trong tiềm thức, Kazuha có một niềm vui nho nhỏ khi nhận thấy rằng ngoài Kudo ra thì có lẽ cậu ấy chỉ đối xử với mình cô như thế. Ít ra thì cô cũng có lợi hơn so với những fan club của cậu ta chứ nhỉ?!

Kazuha cũng hiểu rằng cậu quan tâm cô, lo nghĩ và thậm chí biết rằng trong thâm tâm của cậu không có chữ yêu nhưng ít nhất – ít ra – thì cô cũng còn được coi như một người bạn. Đấy là những gì mà cô tự nhủ với bản thân mỗi khi cô lấn sâu vào cái tâm trạng khó tả về tên ngốc da đen ấy.

Không có cái gì chắc chắn bằng việc cô hiểu rằng tình yêu nhỏ bé của cô không thể không sâu đậm hơn nữa.

Suốt cả cuộc đời, cô đã dành hết tâm trí cho cậu bạn thân nhất thời thơ ấu một cách toàn tâm toàn ý.

-------------o0o--------------

Cứ thế, Hejji tiến lại chỗ cô với đôi mắt màu xanh sáng lấp lánh, cô mím chặt đôi môi và làm hết sức để đồng điệu với nụ cười tươi rói của cậu. Cậu ta chụp lấy đôi vai cô, xoay cô vòng vòng. Lưng cô bị ấn tựa vào bức tường ở ngoài hành lang và khuôn mặt đã cậu che hết tầm nhìn của cô, hoàn toàn che lấp mọi thứ.

Trong giây phút đó chỉ có cậu ấy và cô.

Đầu cậu tiến lại gần hơn làm Kazuha thoáng đỏ mặt vì khoảng cách giữa họ đang quá gần.

Đây có phải là những gì cô đã mong đợi? Không lẽ cuối cùng cậu ấy cũng nhận ra tình cảm của cô? Cậu ấy sẽ…?

“Đoán xem là cái gì nào?” cậu hỏi, giọng trầm hơn bình thường.

“Cái gì?”, Kazuha hỏi lại theo thói quen hơn là một câu trả lời. Trái tim cô đang đập rộn ràng và khuôn mặt còn đỏ hơn bao giờ hết.

Thậm chí, Hejji còn cúi gần hơn nữa, đôi mắt cậu từ từ nhắm lại: “TỚ ĐÃ ĐOẠT CHỨC VÔ ĐỊCH GIẢI KENDO ĐẤY!”, cậu ta bất ngờ hét lên.

Trước khi Kazuha kịp phản ứng, cậu đã kéo và xoay cô vòng vòng, tiếng cười lại vang vọng khắp hành lang.

“Hejji…buông tớ ra mau!”. Cô cũng đang cười mặc dù có chút thất vọng. Cô nén cảm giác ấy lại và hòa chung niềm hạnh phúc với Hejji.

Bởi vì nếu cậu ấy vui thì cô cũng sẽ cố gắng hết sức để chung hưởng niềm vui ấy.

Cậu lắc đầu và thậm chí còn nhấc bổng cô lên cao hơn nữa.

Cả thế giới như mờ nhạt đi, Kazuha như chỉ còn cảm nhận được tiếng cười của Hejji và cánh tay vững chãi của cậu đang ôm chặt lấy cô.

Cuối cùng, cô được đặt xuống một cách nhẹ nhàng. Chẳng nghĩ gì nữa, Kazuha ngay lập tức ôm chầm lấy Hejji, cảm giác hạnh phúc đến nỗi cô nghĩ rằng mình như đang bồng bềnh trôi vậy.

Cô nhớ là cậu đã phải tập luyện vất vả thế nào cho giải vô địch này, và một hôm nào đó, cậu đã tâm sự với cô rằng: Cậu không nghĩ mình có thể đánh bại “cái tên giống Kudo đó”. Và rồi cô cũng ôm lấy cậu, đánh cậu thật đau như cậu đã làm, cố gắng để cậu có thể đứng lên; làm mọi thứ để xua đi nỗi buồn trong đôi mắt của cậu.

Trái tim cậu đập rộn ràng làm Kazuha có cảm giác chắc chắn và an toàn. Cô khẽ nghiêng mình trong vòng tay của cậu, cảm nhận rõ cánh tay ấy đang thắt chặt lấy cô. (Bởi vì tớ sẽ không bao giờ, không bao giờ khiến cậu đau lòng đâu – cậu nghĩ) và cô gần như có thể cảm nhận được tình cảm của cậu ấy dành cho cô cũng giống như cô dành cho cậu ấy vậy.

Nhưng rồi nó cũng biến mất bất ngờ như khi nó xuất hiện, mọi thứ đã qua đi và chỉ còn lại Kazuha đứng bên cái bóng của mình vì Hejji đã nhẹ nhàng gỡ tay cô ra. Cô như thấy một cái gì đó trong ánh mắt của cậu: Không chắc chắn? Sự bối rối? Hay nỗi sợ hãi? Cô thực sự không thể hình dung ra điều đó.

Vì thế cô lại một lần nữa kìm nén tình cảm của mình, nghĩ đến tiết học đầu tiên của sáng nay, cô chạy về phía trước: “Đi thôi, Hejji! Chúng ta sẽ muộn mất!”.

Dường như cậu phải mất vài giây để trở lại bình thường sau khi cô đã rời mắt khỏi mình. Cậu chạy sau cô: “Kazuha, đợi đã!”.

Kazuha bước vào lớp và tìm đến chỗ của mình. Cảm giác trống trải lạnh lẽo lại bủa vây, cô thở dài và tự nói với bản thân rằng: “Không phải ngày hôm nay!”.

Tớ không biết mình nên vui vì chúng ta là bạn hay nên buồn vì chúng ta sẽ chẳng bao giờ có thể tiến lại gần nhau hơn.

Cô không biết rằng, ở một chỗ ngồi cách đó không xa, Hejji cũng đang nghĩ nhưng điều giống như vậy…

THE END. ^.^