Rồi sẽ đến một lúc nào đó, chúng ta, không cần ai thuyết giảng, hoặc bị biến cố đả kích, hoặc bình thản an yên, nhận ra thanh xuân là những năm tháng rực rỡ nhưng cũng bi thương nhất. Vì tại thời điểm đó, chúng ta đã cùng lúc gắng sở hữu và nhẫn tâm vứt bỏ những thứ – chỉ – đến – một – lần.
Cứ ngỡ tuổi trẻ như những thước phim quay thử, chúng ta được quyền sai để tập tành cho những dài rộng của cuộc đời vẫn đợi ở sau. Nhưng tiếc rằng, đó lại là những cái sai buộc bản thân phải trả giá đắt. Mà cơ hội làm lại – làm gì có ai vít nổi thời gian để sống thêm lần nữa những ngày đã qua?
Tiếc nuối là từ dành cho lúc đã đứng lại và ngoảnh mặt về phía sau, nên những thứ đánh rơi chỉ khi xoay lưng ta mới giật mình trông thấy. Cũng bởi vì thanh xuân quá ngắn, còn chúng ta, lại thích rong ruổi quẩn quanh, nên lúc định thần mới biết hóa ra mình đã bước qua những ngày xuân xanh kia từ lâu lắm!
Những thứ chưa kịp làm, những điều chưa kịp nói, những người chưa kịp gặp, những tình chưa kịp yêu – tất cả, đã ở lại với dòng thời gian đằng đẵng một chiều.
Ai trong đời mà chẳng mang tiếc nuối cho những sai lầm, chẳng chẹp miệng vì những cơ may đã lỡ, chẳng rưng rức vì một người đã không còn nữa, rồi trách mình vì đâu nên nỗi vô tâm?
Lắm khi, hồi ức giáng mạnh vào đầu, vào tim những dữ dội của ăn năn. Thấy mình ỷ vào những xốc nổi, hợt hời mà ai-cũng-có của tuổi trẻ mà mất đi không ít. Mất đi ước mơ chỉ vừa nghĩ chứ chưa kịp sống chết; mất đi niềm tin nhiều ít vào cuộc đời vốn đã không dư dả màu hồng.
Chúng ta, còn mất đi những non nớt của mối tình đầu, để hiểu, tình yêu đã qua tổn thương giờ còn ít lắm trái – tim mà chỉ toàn lý trí. Chúng ta, những ngày đó còn vụng về với khái niệm níu giữ, nên người ngang qua đời cứ mặc thế, người đi.
Chúng ta, còn mất đi những ngày tháng chỉ thực sự sống cho bản thân, vì những bộn bề, lo lắng, hoang mang mà cuộc đời ủy thác cho những ai muốn lớn. Chập chững va vấp với thác ghềnh, bất giác ta thấy mình cũng nhỏ bé, cô đơn và thèm dựa giẫm. Nhưng chẳng ai còn nỗi bận tâm để chìa tay ra cho ta nắm lấy, vì những vòng ôm cũng đang bận rộn quay cuồng với hàng tá mối lo.
Chúng ta, còn mất đi những khoảng dài thời gian chán nản, bệ rạc với mọi thứ xung quanh. Tuổi trẻ, cứ thế đánh đổi với bất an để học cách vẫy vùng mà tự lớn.
Hôm qua, Thanh Xuân và tôi có cuộc hẹn, nó bảo đã đến lúc phải đi.
- Vội thế ư?
- Vì cậu đã đánh mất đủ rồi.
Tôi lặng người, nhìn Thanh Xuân kinh ngạc.
- Bởi vì nó đau, nên nó là tuổi trẻ.
Nó ghé tai nói tôi lời cuối, rồi bỏ đi, tôi vẫn chưa kịp chào.
Cứ ngỡ tuổi trẻ như những thước phim quay thử, chúng ta được quyền sai để tập tành cho những dài rộng của cuộc đời vẫn đợi ở sau. Nhưng tiếc rằng, đó lại là những cái sai buộc bản thân phải trả giá đắt. Mà cơ hội làm lại – làm gì có ai vít nổi thời gian để sống thêm lần nữa những ngày đã qua?
Tiếc nuối là từ dành cho lúc đã đứng lại và ngoảnh mặt về phía sau, nên những thứ đánh rơi chỉ khi xoay lưng ta mới giật mình trông thấy. Cũng bởi vì thanh xuân quá ngắn, còn chúng ta, lại thích rong ruổi quẩn quanh, nên lúc định thần mới biết hóa ra mình đã bước qua những ngày xuân xanh kia từ lâu lắm!
Những thứ chưa kịp làm, những điều chưa kịp nói, những người chưa kịp gặp, những tình chưa kịp yêu – tất cả, đã ở lại với dòng thời gian đằng đẵng một chiều.
Ai trong đời mà chẳng mang tiếc nuối cho những sai lầm, chẳng chẹp miệng vì những cơ may đã lỡ, chẳng rưng rức vì một người đã không còn nữa, rồi trách mình vì đâu nên nỗi vô tâm?
Lắm khi, hồi ức giáng mạnh vào đầu, vào tim những dữ dội của ăn năn. Thấy mình ỷ vào những xốc nổi, hợt hời mà ai-cũng-có của tuổi trẻ mà mất đi không ít. Mất đi ước mơ chỉ vừa nghĩ chứ chưa kịp sống chết; mất đi niềm tin nhiều ít vào cuộc đời vốn đã không dư dả màu hồng.
Chúng ta, còn mất đi những non nớt của mối tình đầu, để hiểu, tình yêu đã qua tổn thương giờ còn ít lắm trái – tim mà chỉ toàn lý trí. Chúng ta, những ngày đó còn vụng về với khái niệm níu giữ, nên người ngang qua đời cứ mặc thế, người đi.
Chúng ta, còn mất đi những ngày tháng chỉ thực sự sống cho bản thân, vì những bộn bề, lo lắng, hoang mang mà cuộc đời ủy thác cho những ai muốn lớn. Chập chững va vấp với thác ghềnh, bất giác ta thấy mình cũng nhỏ bé, cô đơn và thèm dựa giẫm. Nhưng chẳng ai còn nỗi bận tâm để chìa tay ra cho ta nắm lấy, vì những vòng ôm cũng đang bận rộn quay cuồng với hàng tá mối lo.
Chúng ta, còn mất đi những khoảng dài thời gian chán nản, bệ rạc với mọi thứ xung quanh. Tuổi trẻ, cứ thế đánh đổi với bất an để học cách vẫy vùng mà tự lớn.
Hôm qua, Thanh Xuân và tôi có cuộc hẹn, nó bảo đã đến lúc phải đi.
- Vội thế ư?
- Vì cậu đã đánh mất đủ rồi.
Tôi lặng người, nhìn Thanh Xuân kinh ngạc.
- Bởi vì nó đau, nên nó là tuổi trẻ.
Nó ghé tai nói tôi lời cuối, rồi bỏ đi, tôi vẫn chưa kịp chào.