Ngày trống vắng. Ngồi bó gối bần thần trước laptop. Giá như cách đây một tuần, sẽ chêm vào từ "yêu dấu" đấy, nhưng hôm nay thì không.
TuNga Ivy
Lặng im nhìn ổ D trống rỗng. Ai từng bị phản bội trong tình yêu nào? Đau khổ. Hụt hẫng. Mất mát. Oán giận. Nuối tiếc... Đại loại thất tình thế nào thì bây giờ mình như thế.
Ôi, ổ D với biết bao folder từ giản đơn đến hoành tráng, thế là hôm nay mày đã bỏ tao rồi.
Format quái quỷ. Sao trên đời lại nảy ra cái thứ lệnh củ chuối thế nhỉ? Bạn nào học IT xin trả lời giùm câu hỏi: Format sinh ra để làm gì?
Tự dưng hâm đơ lại lùng bùng suy nghĩ, giá mà cuộc đời đôi khi cũng đuợc dùng lệnh format nhỉ?
Nếu có lệnh format...
Mình sẽ không còn khoảnh khắc...
Trong suốt 6 năm liên tục đi học đội tuyển, đi thi HSG cấp thành, tỉnh, lớp 8 là năm duy nhất thất bại. Tuyển Văn năm đó đỗ hết, trừ mình. Vậy mà cô đã chăm chút, sửa từng câu chữ, mạch viết cho mình. Nhớ những hôm mấy cô trò trong căn phòng tầng 2 lộng gió, miệt mài với từng đề văn, từng bài phân tích. Biết tin trượt không dám nói với mẹ. Được mấy hôm, mẹ hỏi: "Răng năm ni biết điểm thi muộn rứa con hầy?" mới thú nhận, mẹ ơi con trượt. Xấu hổ. Thất vọng. Buồn chán. Thấy mình ngu dốt không tả. Hồi đấy, thất bại với con bé 14 tuổi thế đã là kinh khủng lắm rồi.
Nếu có lệnh format...
Mình sẽ không còn khoảnh khắc...
Chửi nhau như điên với cậu bạn cùng lớp cấp 2. Làm lớp trưởng, khi không thể nhắc nhở, quản lí trật tự, mà lí do chính là từ mấy cậu bạn chuyên gia quấy phá, thì cay cú lắm. Nhịn mãi, chúng càng lấn át (kiểu được đằng chân lân đằng chỏm tóc ấy). Thế là vào một ngày hết chịu đựng nổi, con bé lớp trưởng hung hăng bỗng nhiên đập bàn đập ghế, cúi lưng cầm ngay một... chiếc dép phi vào người bạn Linh "da" - đại ca của hội quấy phá. Cậu ta "lĩnh đủ", mặt tím lại vì giận, nhưng đại ca mà, ai lại đi đánh nhau với con gái (với lại bạn này hồi đấy cũng đang có "cảm tình" với lớp trưởng), chỉ mím chặt môi rồi quay đi, không nói gì.
Mấy hôm liền thấy cậu ta lảng tránh. Lớp trưởng sau đấy hối hận lắm, đã viết sẵn lời xin lỗi trong một mảnh giấy, mấy lần định đưa nhưng thế nào đó lại không dám. Cứ thế mãi đến lúc ra trường... Hoàn cảnh khó khăn, cậu ấy bỏ học cấp 3, rồi đi đâu, làm gì không ai rõ nữa. Ánh mắt cậu ấy nhìn lớp trưởng vào những ngày học cuối cùng, buồn rười rượi. Ánh mắt đó ám ảnh con bé cho đến tận bây giờ mỗi khi nghĩ đến, để nhắc nhở không thêm lần nào nữa khiến một người bạn phải quay đi...
Nếu có lệnh format...
Mình sẽ không còn khoảnh khắc...
Khiến bố phải khóc... Hết năm thứ nhất ĐH, được nghỉ hè có mấy ngày ở nhà, thế mà cũng làm bố buồn đến mức phải khóc. Cho đến lúc đó, đứa con gái dại dột mới chỉ nhìn thấy bố khóc một lần vào đám tang bà nội. Lần đó, con gái cũng khóc. Lần này, bố khóc, còn con gái thì lặng đi vì nghẹn ngào mà không thể khóc nổi. Con gái có biết bố đau đến thế nào đâu. Con gái bướng bỉnh và lì lợm chọn đi con đường mà lúc đó với nó là đúng đắn. Bố không ngăn cản, chỉ qua những câu chuyện, con gái biết bố buồn rất nhiều. Thế mà nó vẫn đi.
Cho đến bây giờ, khi con gái đã không còn đi trên con đường tuổi 18, 19 bướng bỉnh theo đuổi, nó mới biết mình đã làm bố phiền muộn thế nào. Nuớc mắt người đàn ông vững vàng đã gieo vào lòng nó mạch ngầm tưới tắm niềm tin nung nấu. Trong mắt bố, con gái sẽ làm được những gì mà tuổi thơ và tuổi trẻ vất vả, nhọc nhằn bố chưa làm được.
Bố chưa từng ngợi khen thành lời một lần nào những việc con gái đã làm, nhưng mỗi lần có ai đó nhắc đến, lại thấy trong ánh mắt sâu thăm thẳm đó những ánh nhìn thật sáng. Và tường fòng khách nhà mình jờ đã ko còn chỗ trống để treo bằng khen, cờ lưu niệm, ảnh chụp ghi dấu thành tích của con gái nữa, thậm chí, bố đã phải hạ tất cả bằng khen cấp thành, cấp tỉnh hồi tiểu học của con gái xuống để lấy chỗ treo bằng khen của ku em đang máu me cạnh tranh với chị lên.
Nếu có lệnh format...
Mình sẽ không còn khoảnh khắc...
Ngày giữa tháng 9, mình sẽ không ngồi ăn trưa trong can-teen nhộn nhịp ở chiếc bàn đó. Mình sẽ không đứng ở góc trái cổng phụ kí túc tối đó, mình sẽ không lí lắc, trẻ con, mình sẽ không...
Ngày cuối năm học thứ 2, mình sẽ không reply tin nhắn đó, mình sẽ không mặc áo màu xanh thiên thanh, mình sẽ không nhận hoa hồng, mình sẽ không nhâm nhi sinh tố bơ...
Ngày cuối thu, mùa thu Hà Nội thứ 3, mình sẽ không ngồi café 4 người, mình sẽ không nhận lời nước cam nóng, mình sẽ không...
Thế rồi, mình sẽ phải dùng bao nhiêu lần lệnh format để mất hết những khoảnh khắc day dứt và nuối tiếc? Mình sẽ mất luôn cả những niềm vui, cảm giác nhẹ nhõm, thư thái khi nỗ lực đi qua một khó khăn, vì format mà, chứ có chọn để delete nỗi buồn và giữ lại hạnh phúc đâu.
Thế nên, dù cho con Acer đáng ghét của mình bỗng nhiên một ngày bị format, thì mình cũng không mong rằng, mình có quyền dùng lệnh format cho cuộc đời mình.
"Ai quay lưng với cảm xúc, người đó quay lưng với chính mình"
Vậy thì, chỉ nên save tất cả những khoảnh khắc này vào một góc khuất, rồi một lúc nào đó trên quãng đường đi sẽ mang ra nhâm nhi cho lòng đủ đầy niềm tin và thôi thúc sống, không nên và không thể format điều gì...
Còn bây giờ đứng dậy nào, đi gom tất cả các file mà mình, do cẩn thận (hay bừa bãi) đã rải lung tung máy anh em bạn bè mỗi nơi một ít. Mong là ổ D sẽ sớm hồi sinh...
Vài nét về blogger:
Như một dây thường xuân, rất xanh và bền bỉ, sống được ở bất cứ đâu, ko bao giờ nở hoa, và chỉ rụng xuống khi vàng trọn một phiến lá... - TuNga Ivy, biết đâu chăng mai này rồi em tìm thấy?
TuNga Ivy
Lặng im nhìn ổ D trống rỗng. Ai từng bị phản bội trong tình yêu nào? Đau khổ. Hụt hẫng. Mất mát. Oán giận. Nuối tiếc... Đại loại thất tình thế nào thì bây giờ mình như thế.
Ôi, ổ D với biết bao folder từ giản đơn đến hoành tráng, thế là hôm nay mày đã bỏ tao rồi.
Format quái quỷ. Sao trên đời lại nảy ra cái thứ lệnh củ chuối thế nhỉ? Bạn nào học IT xin trả lời giùm câu hỏi: Format sinh ra để làm gì?
Tự dưng hâm đơ lại lùng bùng suy nghĩ, giá mà cuộc đời đôi khi cũng đuợc dùng lệnh format nhỉ?
Nếu có lệnh format...
Mình sẽ không còn khoảnh khắc...
Trong suốt 6 năm liên tục đi học đội tuyển, đi thi HSG cấp thành, tỉnh, lớp 8 là năm duy nhất thất bại. Tuyển Văn năm đó đỗ hết, trừ mình. Vậy mà cô đã chăm chút, sửa từng câu chữ, mạch viết cho mình. Nhớ những hôm mấy cô trò trong căn phòng tầng 2 lộng gió, miệt mài với từng đề văn, từng bài phân tích. Biết tin trượt không dám nói với mẹ. Được mấy hôm, mẹ hỏi: "Răng năm ni biết điểm thi muộn rứa con hầy?" mới thú nhận, mẹ ơi con trượt. Xấu hổ. Thất vọng. Buồn chán. Thấy mình ngu dốt không tả. Hồi đấy, thất bại với con bé 14 tuổi thế đã là kinh khủng lắm rồi.
Nếu có lệnh format...
Mình sẽ không còn khoảnh khắc...
Chửi nhau như điên với cậu bạn cùng lớp cấp 2. Làm lớp trưởng, khi không thể nhắc nhở, quản lí trật tự, mà lí do chính là từ mấy cậu bạn chuyên gia quấy phá, thì cay cú lắm. Nhịn mãi, chúng càng lấn át (kiểu được đằng chân lân đằng chỏm tóc ấy). Thế là vào một ngày hết chịu đựng nổi, con bé lớp trưởng hung hăng bỗng nhiên đập bàn đập ghế, cúi lưng cầm ngay một... chiếc dép phi vào người bạn Linh "da" - đại ca của hội quấy phá. Cậu ta "lĩnh đủ", mặt tím lại vì giận, nhưng đại ca mà, ai lại đi đánh nhau với con gái (với lại bạn này hồi đấy cũng đang có "cảm tình" với lớp trưởng), chỉ mím chặt môi rồi quay đi, không nói gì.
Mấy hôm liền thấy cậu ta lảng tránh. Lớp trưởng sau đấy hối hận lắm, đã viết sẵn lời xin lỗi trong một mảnh giấy, mấy lần định đưa nhưng thế nào đó lại không dám. Cứ thế mãi đến lúc ra trường... Hoàn cảnh khó khăn, cậu ấy bỏ học cấp 3, rồi đi đâu, làm gì không ai rõ nữa. Ánh mắt cậu ấy nhìn lớp trưởng vào những ngày học cuối cùng, buồn rười rượi. Ánh mắt đó ám ảnh con bé cho đến tận bây giờ mỗi khi nghĩ đến, để nhắc nhở không thêm lần nào nữa khiến một người bạn phải quay đi...
Nếu có lệnh format...
Mình sẽ không còn khoảnh khắc...
Khiến bố phải khóc... Hết năm thứ nhất ĐH, được nghỉ hè có mấy ngày ở nhà, thế mà cũng làm bố buồn đến mức phải khóc. Cho đến lúc đó, đứa con gái dại dột mới chỉ nhìn thấy bố khóc một lần vào đám tang bà nội. Lần đó, con gái cũng khóc. Lần này, bố khóc, còn con gái thì lặng đi vì nghẹn ngào mà không thể khóc nổi. Con gái có biết bố đau đến thế nào đâu. Con gái bướng bỉnh và lì lợm chọn đi con đường mà lúc đó với nó là đúng đắn. Bố không ngăn cản, chỉ qua những câu chuyện, con gái biết bố buồn rất nhiều. Thế mà nó vẫn đi.
Cho đến bây giờ, khi con gái đã không còn đi trên con đường tuổi 18, 19 bướng bỉnh theo đuổi, nó mới biết mình đã làm bố phiền muộn thế nào. Nuớc mắt người đàn ông vững vàng đã gieo vào lòng nó mạch ngầm tưới tắm niềm tin nung nấu. Trong mắt bố, con gái sẽ làm được những gì mà tuổi thơ và tuổi trẻ vất vả, nhọc nhằn bố chưa làm được.
Bố chưa từng ngợi khen thành lời một lần nào những việc con gái đã làm, nhưng mỗi lần có ai đó nhắc đến, lại thấy trong ánh mắt sâu thăm thẳm đó những ánh nhìn thật sáng. Và tường fòng khách nhà mình jờ đã ko còn chỗ trống để treo bằng khen, cờ lưu niệm, ảnh chụp ghi dấu thành tích của con gái nữa, thậm chí, bố đã phải hạ tất cả bằng khen cấp thành, cấp tỉnh hồi tiểu học của con gái xuống để lấy chỗ treo bằng khen của ku em đang máu me cạnh tranh với chị lên.
Nếu có lệnh format...
Mình sẽ không còn khoảnh khắc...
Ngày giữa tháng 9, mình sẽ không ngồi ăn trưa trong can-teen nhộn nhịp ở chiếc bàn đó. Mình sẽ không đứng ở góc trái cổng phụ kí túc tối đó, mình sẽ không lí lắc, trẻ con, mình sẽ không...
Ngày cuối năm học thứ 2, mình sẽ không reply tin nhắn đó, mình sẽ không mặc áo màu xanh thiên thanh, mình sẽ không nhận hoa hồng, mình sẽ không nhâm nhi sinh tố bơ...
Ngày cuối thu, mùa thu Hà Nội thứ 3, mình sẽ không ngồi café 4 người, mình sẽ không nhận lời nước cam nóng, mình sẽ không...
Thế rồi, mình sẽ phải dùng bao nhiêu lần lệnh format để mất hết những khoảnh khắc day dứt và nuối tiếc? Mình sẽ mất luôn cả những niềm vui, cảm giác nhẹ nhõm, thư thái khi nỗ lực đi qua một khó khăn, vì format mà, chứ có chọn để delete nỗi buồn và giữ lại hạnh phúc đâu.
Thế nên, dù cho con Acer đáng ghét của mình bỗng nhiên một ngày bị format, thì mình cũng không mong rằng, mình có quyền dùng lệnh format cho cuộc đời mình.
"Ai quay lưng với cảm xúc, người đó quay lưng với chính mình"
Vậy thì, chỉ nên save tất cả những khoảnh khắc này vào một góc khuất, rồi một lúc nào đó trên quãng đường đi sẽ mang ra nhâm nhi cho lòng đủ đầy niềm tin và thôi thúc sống, không nên và không thể format điều gì...
Còn bây giờ đứng dậy nào, đi gom tất cả các file mà mình, do cẩn thận (hay bừa bãi) đã rải lung tung máy anh em bạn bè mỗi nơi một ít. Mong là ổ D sẽ sớm hồi sinh...
Vài nét về blogger:
Như một dây thường xuân, rất xanh và bền bỉ, sống được ở bất cứ đâu, ko bao giờ nở hoa, và chỉ rụng xuống khi vàng trọn một phiến lá... - TuNga Ivy, biết đâu chăng mai này rồi em tìm thấy?