tên truyện:

tình trạng: đang viết

Nhân vật:

1/ Tùng Lâm: 35 tuổi, lúc nhỏ thông minh,lém lỉnh, luôn có thái độ hòa nhã với mọi người. Lớn lên, đặc biệt là sau cái chết của mẹ trở lên lạnh lùng, thô bạo. Có một em gái tên là Nhã Trúc (22 tuổi)

2/ Dạ Oanh: 22 tuổi, con gái ruột của mẹ kế Tùng Lâm, thân phận khá đặc biệt, có 1 anh trai sinh đôi là Nhật Minh, hai chị gái cùng bố khác mẹ lag Hải Châu, 28 tuổi, Hải Băng, 26 tuổi.

Dạ Oanh thông minh, tính tình kì quái khác với chị gái và anh trai trong nhà.

rất mong được các bạn góp ý và ủng hộ ^^

Chương 1: Đẻ thuê

Tại biệt thự Hoa Hồng

Tùng Lâm dìu mẹ Nhã Phương đi dạo trong vườn hoa trước nhà. Ngôi biệt thự sáng bừng trong nắng mai, không khí thật trong lành. Cậu bé 13 tuổi với gương mặt sáng ngời rạng rỡ toát lên sự thông minh tinh nghịch nhưng lại rụt rè hỏi mẹ:

- Mẹ, em là em gái hay em trai hả mẹ?

Mẹ cậu bé mỉm cười nhìn cậu, rồi cúi xuống xoa nhẹ tay lên bụng mình:

- Nếu em là con gái mẹ sẽ rất hạnh phúc.

- Thật sao? Nếu vậy em nhất định sẽ là con gái.

Cậu bé nhìn mẹ khẳng định một câu chắc nịch như thể cậu biết rõ rằng em bé trong bụng mẹ nhất định là con gái vậy. Thai nhi trong bụng mẹ như đồng tình với lời của anh, liền đạp mấy cái vào bụng mẹ Nhã Phương khiến mẹ hơi nhăn mày một chút. Tùng Lâm không yên tâm hỏi mẹ:

- Mẹ sao vậy? Đau ở đâu ư?

- Không sao, em đang đạp đấy. Chắc em con đồng tình với ý kiến của anh trai rồi. Nhất định em con sẽ là một bé gái xinh đẹp.

- Em đạp ư? Có thể cho con sờ một lát được không ạ.

- Đương nhiên rồi!

Mẹ nói và dịu dàng cầm tay Lâm đặt lên bụng mình. Một lát sau, như cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh trai, thai nhi bé bỏng khẽ động đậy. Đôi mắt Tùng Lâm sáng bừng lên, cậu reo lên thích thú:

- Thấy rồi, con cảm nhận được rồi. Em gái đang đạp rất mạnh phải không mẹ. Nhất định sau này em sẽ là một cô gái tinh nghịch….

Trong bệnh viện phụ sản...

Phòng sinh tấp nập người đi lại.

Sản phụ mới tới nằm trên gi.ường sinh cùng với ba sản phụ khác. Trong cơn đau bụng lâm râm, người thiếu phụ ấy chỉ hơi một chút biểu lộ qua gương mặt. Khi được hỏi: “Sinh đôi có muốn mổ hay không?” thì chị nhìn bác sỹ bằng ánh mắt kiên cường trả lời rằng: “Bác sỹ để cháu sinh thường, cháu làm được…”.

Người bác sỹ già khẽ mỉm cười gật đầu, mà không quên dặn dò: “Có thể là đêm nay sẽ sinh đó, cháu cố gắng đứng lên đi lại một chút”.

Sản phụ đứng lên, cơn co thắt cổ tử cung lại ập đến, càng ngày càng dồn dập hơn. Mồ hôi lấm tấm trên vầng trán thanh cao của người thiếu phụ. Nàng vẫn kiên cường chịu đựng cơn đau đớn.

gi.ường sinh bên cạnh, một đứa bé đã oe oe cất tiếng khóc chào đời. Nàng đặt tay lên bụng, linh cảm của một người mẹ như mách bảo với nàng rằng đã đến lúc con nàng được ra đời. Nàng đặt tay lên bụng, linh cảm của một người mẹ như mách bảo với nàng rằng đã đến lúc con nàng được ra đời. Y tá lại nhắc nàng nằm lên gi.ường để kiểm tra. Lúc này, cổ tử cung của nàng đã mở rộng được 10 cm. Y tá hỏi nàng: “Em đã muốn sinh chưa?”. Nàng cảm thấy đứa bé trong bụng như đang cố vùng vẫy chui ra, nàng cắn răng, nén đau trả lời: “Em muốn sinh lắm rồi”.

Người bác sỹ già lại xuất hiện bên cạnh nàng trao đổi với y tá: “Thai nhi ra nhanh hơn dự kiến, tất cả hãy chuẩn bị” , rồi ân cần bảo nàng hãy cố rặn ra đi. Chính cơ thể của nàng cũng cho nàng biết khi nào thì nên rặn, cảm giác hối thúc rặn rất mạnh khiến nàng khó có thể cưỡng lại được. Đầu em bé thứ nhất lọt qua ngoài, bác sỹ yêu cầu nàng ngừng rặn và đưa bé ra ngoài – là một bé trai. Một phút sau, nàng lấy hết sức để rặn. Nhưng không được, con nàng vẫn chưa chịu chui ra. Những lời động viên, những lời hối thúc vẫn vang lên bên tai nàng. Tất cả rồi sẽ ổn, nàng lấy hơi, rặn một lần nữa. Nhưng hình như nàng đã đuối sức. Tiếng khóc oe oe của con trai nàng vang lên, nàng cảm thấy thực sự hạnh phúc. Sẽ nhanh thôi, con gái của nàng sẽ được chào đời. Tiếng khóc của con trai như một lời hối thúc, như tiếp thêm sức mạnh cho nàng. Hai tay nàng bấu chặt vào ghế nằm để lấy sức, rặn xong một hơi. Lúc này y tá kêu lên: “đầu ra rồi, cố rặn thêm một cái nữa”. Nước mắt nàng tràn xuống, nàng sắp làm được rồi. Lấy hơi rặn thêm một lần nữa để bác sỹ thuận lợi đưa đứa bé ra, cuối cùng con nàng cũng khóc. Nàng thành công rồi. Nước mắt trộn lẫn mồ hôi trên mặt nàng. Nàng vừa trải qua một cơn sinh tử, không biết làm cách nào mà nàng đã sinh được hai đứa bé. Nàng muốn ôm chúng trong tay, nhưng nàng kiệt sức rồi. Nàng chỉ có thể nhìn chúng trên tay người đàn bà ấy, rồi nàng thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, lúc này đã quá nửa đêm . Nàng thấy mình đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt theo yêu cầu. Hai đứa bé con nàng một đứa nằm bên cạnh nàng, còn một đứa trên tay người phụ nữ kia.

Đợi nàng ăn xong một bát cháo chân giò, người phụ nữ sang trọng kia bắt đầu vào câu truyện.

- Bác sỹ nói sức khỏe của hai đứa trẻ rất tốt, nếu như không có gì thay đổi ngày mai tôi sẽ đưa bọn trẻ về nhà.

Người phụ nữ vừa rứt lời thì đứa bé gái nằm bên cạnh nàng òa khóc. Nàng cắn chặt răng nén lỗi đau trong tim vừa ập đến để bế con lên cho bú.

Theo thỏa thuận từ trước, sau khi sinh con ra, dù thế nào đi chăng nữa nàng phải giao con cho người phụ nữ trước mặt và không bao giờ liên quan đến chị ta nữa. Hơn hết lúc này nàng hiểu yêu cầu của người phụ nữ ấy là chính đáng, nhưng sao lòng nàng đau đến thế. Nhìn con bé con đang trong vòng tay nàng vẫn còn đang khóc ngằn ngặt. Chị ta chỉ cần con trai thôi, nếu nàng xin chị ấy để lại đứa bé gái cho nàng liệu có được không? Đẻ con ra mới biết nỗi đau ấy như thế nào. Nếu được lựa chọn lại thì nàng sẽ không bao giờ chơi trò chơi nguy hiểm này.

- Chị chỉ cần con trai thôi, liệu tôi có thể giữ lại đứa bé gái được không? Số tiền còn lại tôi sẽ không nhận nữa?

Nàng biết hi vọng dù rất mong manh nhưng vẫn thử một lần xem sao. Ánh mắt nàng nhìn người phụ nữ đó thật tha thiết khẩn cầu. Nhưng, bản thân người phụ nữ kia lại là một người đàn bà mạnh mẽ quyết đoán. Chị cần con trai, nhưng nếu để lại đưa bé gái cho nàng thì sau này nhất định sẽ có sự dây dưa. Chỉ còn một cách đó là mang cả hai đứa bé đi, cắt đứt sợi dây liên hệ giữa chúng và mẹ đẻ. Sau này chúng chỉ có chị là một người mẹ duy nhất mà thôi. Suốt 9 tháng ròng, chị giả mang thai, cũng chỉ để người khác tin rằng bọn trẻ là do chị sinh ra. Hơn nữa, trong nhà, ai cũng biết chị mang thai đôi, một trai – một gái. Cùng là phụ nữ, cùng chịu nỗi đau đớn khi sinh con, hơn ai hết bà hiểu những suy nghĩ những tình cảm của nàng nhưng bà không thể mềm lòng. Chị phải nghĩ đến tương lai. Trên đời này không bao giờ thiếu những chuyện oái oăm, chả biết tương lai sẽ xảy đến những chuyện gì, cứ xóa tận gốc những mối hiểm họa thì vẫn hơn. Chị nói với nàng:

- Quỳnh Trang này, tôi biết cô đang nghĩ gì, tôi cũng hiểu nỗi đau của cô. Nhưng một khi cô đã kí vào bản cam kết thì phải thực hiện nó. Hơn nữa cô hãy suy nghĩ cho thấu đáo. Bây giờ cô muốn giữ lại đứa con cũng được thôi, nhưng không có tiền, cộng thêm món nợ vẫn chưa trả xong, cô sẽ lấy gì nuôi con. Cô nỡ để đứa bé xinh đẹp như thế này sống cuộc sống nghèo khổ, không học thức không tương lai như cô sao?

Phải, vẫn là một chữ tiền, chung quy lại chỉ vì tiền mà nàng chấp nhận đẻ con thuê cho người ta. Nàng đã sinh con cho một người đàn ông không biết mặt, tất cả mọi liên hệ chỉ thông qua người vợ của ông ta – một người phụ nữ sắc sảo, mạnh mẽ và quyết đoán. Mọi lời nói của chị ta đều có lý. Thấy nàng im lặng, Thái Hà biết nàng đã chấp nhận, chị cười, bế đứa bé trai đến bên nàng và nói:

- Đêm nay, tôi giao hai đứa trẻ cho cô. Cô hãy chăm sóc chúng nhé!

Nàng đón lấy đứa bé trai, ôm con vào trong lòng. Cả đêm ấy nàng không ngủ. Nàng thức nhìn con nàng. Ghi nhớ kĩ gương mặt của chúng. Con trai có đôi mắt giống nàng, còn lại không giống nàng chút gì, có lẽ con giống bố nhiều hơn. Con gái có đôi mắt, chiếc mũi cao, chiếc miệng rộng giống nàng. Con còn có cả má lúm đồng tiền, sau này nhất định con sẽ trở thành một người con gái xinh đẹp…

Ở biệt thự ngoại ô thành phố

Căn biệt thự hôm nay tấp nập người đi lại, Hải Châu và Hải Băng vui hơn ai hết. Hôm nay mẹ và em bé sẽ về. Cũng đã mấy tháng rồi không được gặp mẹ, hai đứa bé rất nhớ mẹ. Ông bà nội, ông bà ngoại các chú, các bác hai bên gia đình cũng đến. Lâu lắm rồi ngôi nhà mới đông người và nhiều tiếng cười đến như vậy. Châu và Băng thích thú vô cùng khi được nhìn thấy hai em, chúng còn xin mẹ cho được bế em. Cẩn thận từng chút một khẽ đặt bàn tay vuốt vuốt má em, nhưng lại làm em giật mình khóc oe oe. Nhưng mẹ không hề mắng mà chỉ nhẹ nhàng đón lấy em dỗ dành. Ông nội đặt tên cho em trai là Hải Long, em gái là Hải Yến. Bà nội, bà ngoại vui mừng hớn hở chăm sóc con dâu chăm sóc hai cháu. Nhưng có một điều lạ là, ngày vui mà bố Phong không về được. Bố bảo bận đi công tác. Vì chuyện này mà ông nội nổi giận suýt nữa không nhìn mặt bố.

Đêm hôm ấy, bố Châu về rất muộn. Châu ngồi trên xích đu đợi bố, thấy xe bố về, liền chạy ra giúp bố mở cổng.

- Con gái của bố chưa ngủ sao?

- Châu đợi bố về.

- Có chuyện gì muốn nói với bố ư?

Bố ngồi xuống bên cạnh Châu, ôm cô bé vào lòng, mùi rượu bốc lên khiến cô bé nhăn mặt.

- Bố lại uống rượu ư? Thật là hôi quá.

- Ừ, hôm nay bố bận đi tiếp khách mà.

- Bố không về làm mẹ buồn đó, ông nội còn nổi giận, rất đáng sợ nữa.

Bố nghe Châu nói vậy thì cười, rồi cô bé líu lo kể tiếp:

- Hôm nay con được mẹ cho bế em. Bố biết không, bà bảo rằng em trai Hải Minh có cái trán rộng thông minh giống bố, cái miệng và cái mũi cũng giống bố luôn. Còn em gái Hải Yến thì rất xinh đẹp, em còn có má lúm đồng tiền giống con và bố nhé, miệng rộng mũi cao giống mẹ…

Nghe con gái lớn khoe em có miệng, có mũi giống mẹ chợt bố Phong không khỏi chua xót trong lòng. Ngay từ đầu anh đã không đồng ý với cách làm của Thái Hà vợ anh, anh với cô đến với nhau vì tình yêu, cô sinh cho anh dù con gái hay con trai thì với anh đều là bảo bối. Tại sao cứ nhất thiết phải là con trai, tại sao lại để một người đàn bà khác sinh con cho anh. Anh không cần những thứ đó, anh trách bố mẹ anh sao bắt Thái Hà phải sinh cho họ một đứa cháu trai. Chẳng phải Châu và Băng đều rất ngoan ngoãn, rất thông minh và đáng yêu hay sao? Chợt anh hỏi Châu:

- Con có yêu em không?

- Con rất yêu em, vì có em trai nên mẹ rất vui, nên con càng yêu em trai hơn. Con luôn muốn gia đình mình được hạnh phúc.

Anh cảm động ôm con gái vào lòng:

- Gia đình mình sẽ hạnh phúc!

Nói rồi anh bế cô bé lên, đưa cô bé vào phòng ngủ. Lúc này, Băng đã ngủ say. Anh đặt Châu nằm bên cạnh Băng rồi chỉnh lại chăn cho hai cô bé, rồi anh vuốt tóc Châu:

- Con gái ngủ ngon nhé, cho bố thơm con gái một cái nào!

Châu thơm lên má bố, chúc bố ngủ ngon, rồi cô bé khẽ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Cô bé cảm thấy mình thật hạnh phúc khi có thêm hai đứa em thật xinh đẹp.

Phong ghé qua phòng mình. Lúc này Thái Hà vợ anh còn đang tất bận pha sữa cho con bú. Anh không nhìn hai đứa trẻ lấy một chút mà chỉ hờ hững nói với vợ:

- Em vất vả rồi, để người giúp việc làm đi.

Thái Hà thấy chồng mang thái độ hờ hững lạnh nhạt như vậy thì không bằng lòng mà nói:

- Sao anh không nhìn con một chút, dù gì cũng là con của anh cơ mà.

- Phải, chúng là con của anh, nhưng không phải do em sinh ra. Anh không cần chúng.

Nói rồi, Phòng xoay người bước ra phía cửa. Anh trở về thư phòng, cảm giác của anh thật hỗn loạn, anh không biết mình phải như thế nào mới đúng. Rõ ràng chúng là con của anh, nhưng sao anh cảm thấy thật khó để chấp nhận. Anh biết sẽ có ngày chúng được sinh ra, nhưng gần 10 tháng nay, anh vẫn chưa học được cách chào đón chúng cho thật tự nhiên.

Thái Hà nghe câu nói của chồng tự cảm thấy đau lòng, vì việc này mà vợ chồng cô cơm không lành, canh chẳng ngọt cả năm nay. Có người vợ nào không muốn sinh con trai cho chồng mình, nhưng cô không làm được. Cô sợ mang tội bất hiếu với bố mẹ, cô không tin tưởng Phong sẽ mãi mãi yêu cô, dù thế nào cô cũng bất an. Ngay cả bây giờ, khi cô có một đứa con trai cô vẫn cảm thấy bất an. Phong lại không nhìn nhận con, hành động của anh như thể chúng không phải con anh. Cô cảm thấy như anh đang phụ sự hi sinh của cô. Phải nuôi con của kẻ khác với chồng mình cũng đau lòng lắm chứ, nhưng đây lại là quyết định của Thái Hà. Bây giờ cô không thể quay đầu lại nữa, đâm lao thì phải theo lao. Cô sẽ cố gắng yêu thương cả hai đứa trẻ, biến chúng thành con thực sự của mình. Cô còn phải làm cho Phong nhìn nhận chúng, mọi chuyện đối với cô trở nên thật nặng nề. Vì sao?

Những ngày sau đó, Phong luôn đi sớm về muộn và hoàn toàn không chú ý đến hai đứa bé mới sinh. Thái Hà trước sự lạnh nhạt ấy của anh thì không biết mình phải nên làm thế nào. Trong lòng cô càng thương hai đứa trẻ nhiều hơn và hết lòng chăm sóc chúng. Buổi chiều cuối tuần, chị để con cho cô giúp việc trông giúp rồi đưa Châu và Băng tới siêu thị mua đồ cho hai em. Cũng lâu rồi, chị không có thời gian chăm sóc hai đứa lớn. Dịp này chị cho con cùng đi chơi luôn.

Đã hai hôm không về nhà, hôm đó, Phong bất ngờ về sớm một chút, chỉ vì nhớ đến lời hứa đưa hai con gái đi công viên trò chơi. Anh lại nhìn thấy người phụ nữ đó thập thò trước cổng. Trong lòng không khỏi hoài nghi. Cô ta là ai mà cứ đứng trước cổng nhà anh như vậy. Dù anh có đi sớm, về khuya như thế nào cũng nhìn thấy một dáng người mảnh khảnh đội nón sơn, trùm kín mặt đứng lảng vảng trong khu nhà anh ở, hôm nay vẫn dáng người ấy lại đứng trước cổng nhà anh. Anh dừng xe, đứng trước mặt cô gái lạ đó nghiêm giọng hỏi:

- Cô muốn gì ở ngôi nhà này.

Hỏi xong anh lại có cảm giác bất an. Ánh mắt người phụ nữ đó nhìn thẳng vào anh, không một chút rụt rè hay ngượng ngùng, ánh mắt này anh đã từng thấy qua khi đứa con gái nhỏ nhất đó nhìn anh. Lẽ nào cô ta là người đã sinh con cho anh?

- Tôi gặp hai đứa trẻ một lần được không?

Lời nói như cầu xin anh, anh thoáng chút xao động. Phán đoán của anh là đúng, nhưng sao có thể làm như thế được. Tại sao cô ta lại đến được ngôi nhà này. Thái Hà rất cẩn trọng cơ mà… làm sao cô ta tìm đến được.

- Cô chưa hài lòng với số tiền vợ tôi đưa phải không?

- Không…không phải thế. …chỉ là tôi rất muốn được gặp chúng. Chỉ một lần thôi được không? Rồi tôi sẽ rời đi và không bao giờ trở lại ngôi nhà này… tôi sẽ làm như chưa bao giờ … sinh ra chúng….

Nhìn người phụ nữ trước mặt lúng túng giải thích, anh chợt thấy thương cảm. Dù sao cũng là con do cô ta sinh ra, liệu anh có thể mang đến cho cô gái nhỏ này một đặc ân được không?

Cuối cùng, anh cũng mềm lòng, anh đưa nàng vào nhà, chỉ cho nàng 10 phút để gặp hai đứa trẻ. Để chuyện không đến tai vợ, anh tìm cớ đưa bà giúp việc đi chỗ khác. Đứa trẻ nằm trong nôi bỗng khóc thét lên, bà giúp việc có vẻ lưỡng lự không muốn đi ra ngoài lúc này. Nhưng anh nói cứ để anh lo cho hai đứa bé điều đó khiến bà ta yên tâm hơn.

Quả thực khi anh bế đứa trẻ trên tay, đứa bé ngừng khóc, tròn xoe mắt nhìn anh. Khiến trong lòng anh nảy sinh một thứ tình cảm nào đó, giống như tình thân. Anh gọi cô gái đó vào trao đứa trẻ cho nàng, nàng nhìn anh với ánh mắt biết ơn sâu sắc. Lúc này mười phút đối với nàng thật quý giá, nàng lần lượt bế từng đứa, cho chúng bú sữa mình rồi hát ru chúng. Đối với nàng có lẽ đây là giây phút đáng nhớ suốt cuộc đời, là giây phút hạnh phúc nhất nhưng cũng đau đớn nhất của nàng. Những đứa con của nàng thật đáng yêu, nàng nhận ra con trai của nàng giống bố như thế nào, nàng cũng biết được con gái nàng vì đâu mà có má lúm đồng tiền xinh xắn. Hai đứa trẻ bụ bẫm đẹp như tranh vẽ này chính là đứa con rứt ruột nàng đẻ ra. Nàng rối rít để lại những cái hôn lên mặt chúng. Đáng yêu quá…

Hết 10 phút, nàng vội vã đội chiếc nón sơn lên đầu che kín mặt, lưu luyến con mãi mới rời đi được. Giờ phút chia lia nàng nấc nghẹn cô nuốt nước mắt vào trong nói với anh rằng.

- Bọn trẻ nhờ ông.

Nàng rời đi, nhìn cái dáng người mảnh mai như chạy trốn kia của nàng mà anh bất giác cảm thấy đau lòng. Anh chạy theo nàng, đưa cho nàng một bức ảnh rồi bảo với nàng:

- Con trai là Hải Long, con gái là Hải Yến.

Giây phút đó nàng như sững lại, thì ra con trai nàng tên là Hải Long, còn con gái nàng tên Hải Yến.

- Tên đẹp quá, nhưng tôi từng muốn đặt tên con trai là Nhật Minh, con gái là Dạ Oanh. Con trai sẽ dũng mãnh như ánh mặt trời buổi sáng còn con gái sẽ dịu dàng như bóng đêm… dù sao cũng cảm ơn ông về bức ảnh.

Khi nàng rời khỏi, đột nhiên anh lẩm bẩm về hai cái tên Nhật Minh, Dạ Oanh.