“Là những khi mệt mỏi mà không dám cúi xuống vì sợ đánh rơi một giọt nước mắt
Là những khi cô đơn mà không dám nói ra một lời vì sợ trái tim mình tan nát”
(Thơ Nguyễn Phong Việt)
Có phải xã hội càng phát triển, con người càng cô đơn? Một nghịch lý lạ lùng là càng nhiều giới hạn khám phá thế giới được mở ra thì con người lại càng trở nên khép kín và xa rời nhau. Một nụ cười, một bờ vai, một cái cổ gáy trắng ngần khó thu hút ánh mắt người ta hơn là hình đại diện trên Facebook, Zalo hay Whatsapp…
Và thay cho việc tìm kiếm người mình yêu thương trong thế giới thực, nhiều người chọn cách lên mạng và suốt ngày kêu ca rằng mình FA! (Forever alone – mãi độc thân) Có phải mọi thứ càng hiện đại, con người càng có nhiều lựa chọn. Phải chăng giữa cuộc sống quá nhiều biến cố này, việc người ta gắn bó với nhau trở nên khó khăn hơn? Nhiều cô gái thích dùng từ “độc thân” hơn là nhận rằng mình ế. Độc thân tức là làm việc một mình, ngủ một mình, nấu những bữa ăn không riêng dành cho một ai đó, thi thoảng cà-phê la cà với bạn bè, hoặc cuối tuần một mình đi xem một bộ phim hay. Các cô cho rằng việc không có người yêu không đến mức nhàm chán u buồn, thậm chí còn là một cách gọi khác của tự do tuổi trẻ. Chỉ là đôi lúc cuộc sống cứ đều đều thiếu đi những sắc màu tươi rạng, không có nhiều háo hức chờ trông cho ngày mai tới.
Nhiều cô gái không ở vào cái tuổi để bị gọi là “ế”, nhưng họ vẫn sợ hãi cái “mũ chụp” mà người đời quy cho. Vì họ đang cảm thấy rõ ràng việc yêu thương và gắn bó với người khác dường như ngày càng khó khăn. Cứ thế thì dẫu cho xuân xanh có đang tưng bừng cách mấy, vài năm sau các cô vẫn là những cô gái một mình. Là do người ta đóng cửa lòng chặt hơn, hay vì lý do nào nữa mà người tìm nhau mênh mông tới thế ? Không phải tự nhiên mà người ta chọn lựa cuộc sống một mình. Có những cô gái như “con chim ủ kín vết thương mình” khi đi qua những cuộc tình đau. Sau tất cả những yêu thương chăm sóc, sau đủ mọi cảm xúc nghẹt thở của tình yêu, thứ còn lại chỉ là một khoảng hẫng hụt và lòng tin khi ấy như sát kề miệng vực. Thế là người ta sợ và quá rụt rè để lại bước vào một mối quan hệ mới. Cuộc sống ngày càng nhiều trái tim bị tổn thương hơn, và rụt rè e sợ, và kĩ càng khó tính.
Người sống trên đời ngày càng rụt rè vì quá nhiều giá trị rơi rớt. Người ta thiếu lòng tin vào bản thân, thiếu lòng tin vào nhau và lo sợ sự phản bội. Lòng tin sẽ bớt đi một chút, khi vào một hôm sớm quen thuộc, nghe thấy tiếng cãi vã từ nhà hàng xóm, nghe lời rì rầm rằng một cặp vợ chồng sắp sửa đưa nhau ra tòa vì một trong hai người không làm tròn lời thề thủy chung. Người ta không đủ dũng khí để tin vào người mà họ yêu, e sợ trao đi tình cảm và niềm tin của bản thân... Và như thế, họ giữ mình “độc thân” cẩn thận và kỹ lưỡng như bảo vệ một món hàng thủy tinh dễ vỡ.
Một cô em gái nhỏ của tôi nói rằng em muốn làm một bà mẹ đơn thân. Tôi vô cùng ngạc nhiên vì em còn quá nhỏ để đưa ra một lời khẳng định kiên quyết như thế. Em nói rằng mình hoàn toàn nghiêm túc. Em sợ sự phản bội và lừa dối em nhìn thấy hằng ngày, khi độc thân em thấy tự do vui vẻ hơn, được là chính mình hơn, và em trân trọng sự độc lập vẫy vùng của bản thân trong hiện tại.
Tôi có một người chị đã quá tuổi băm vẫn không chịu lấy chồng. Ai cũng ghép cho chị cái tiếng “ế” nặng trĩu. Thực ra, chị đẹp, giỏi giang và có nhiều vệ tinh, nhưng sau cùng điều chị nói với tôi là chị cảm thấy mình đã yêu đủ nhiều, cảm thấy mệt mỏi, và không muốn lập gia đình. Chị muốn có một cuộc sống tự do tự tại và tận hưởng thú vui du lịch. Đến một tuổi nào đó, người ta sẽ nhận ra rằng yêu đương không chỉ là chuyện hai người, không phải chỉ cần nắm tay nhau là có thể mặc kệ ngày tàn thế giới. Chọn người yêu mình, chọn người mình yêu, đồng thời cũng phải chọn luôn một người phù hợp và xứng đáng với kì vọng của gia đình, bạn bè và xã hội. Phải vượt qua nhiều bước khó khăn như thế, chả trách người ta thà “ở vậy cho xong”.
Nỗi lo sợ cho cái vòng an toàn của bản thân quá cao, hay quá kén chọn, cũng là một trong số nguyên nhân mà người ta kêu ế. Các cô gái thường lầm tưởng người thương là kẻ giúp họ hoàn thiện những khát vọng và ước mơ sâu kín, hay là một người ưu tú nào đấy mà khi đi cạnh bên sẽ giúp để giá trị của bản thân các cô tăng lên đáng kể. Như thể bạn muốn một món ăn với những nguyên liệu và gia vị mắc tiền, với hy vọng là nó ngon. Bạn quên mất rằng món ăn ngon chú trọng nhất là sự hòa hợp, còn nếu cố nhồi nhét quá nhiều thứ vào sẽ thành một nồi hỗn độn chẳng ra gì. Đôi lúc, hạnh phúc ở ngay dưới chân, chỉ cần bạn chịu nhìn xuống!
Có đôi lúc, người ta ế còn là vì không kiểm soát nổi những mối quan hệ quanh mình. Xã hội rắc rối và phức tạp với rất nhiều mối quan hệ chất chồng lên nhau. Đôi khi bạn thấy mình như lạc lối trong cái mê cung chằng chịt những bạn bè – người thân – đồng nghiệp -… mà chính bạn cũng không thể xác định nổi – ai là người bạn cần phải quan tâm. Và chính trong lúc ấy, bạnbỏ lỡ mất một vài mối duyên lành, mà rất có thể nếu chú tâm, giờ bạn và họ đã là gì đó của nhau.
“Những lời tôi nói linh tinh
Mà em khờ dại chẳng nhìn ra tôi
Em buồn lo chuyện xa xôi
Mà không hề thấy tôi ngồi bên em!”
Có lẽ, ngoài kia cũng nhiều người như thế, những người lớn cô đơn. Hình như, công nghệ càng phát triển thì con người ta càng xa cách nhau. Không biết bạn có nghĩ như tôi, muốn gập ngay laptop lại, gác qua một bên mọi bộn bề lo toan, mọi sợ hãi ngại ngần, cả những tính toán kỹ lưỡng, chỉ đơn giản là bước ra ngoài phố, ngắm nhìn cuộc sống thực tại đang bung nở và căng tràn. Nếu như ai cũng có thể dũng cảm rời bỏ những cái hộp đang giới hạn mình kia. Thử một lần lao ra ngoài thôi, cho thỏa khát khao được sống và cả khát vọng kiếm tìm. Thế gian này chắc chắn sẽ bớt đi vài kẻ cô đơn.
Theo Thatmah
Là những khi cô đơn mà không dám nói ra một lời vì sợ trái tim mình tan nát”
(Thơ Nguyễn Phong Việt)
Có phải xã hội càng phát triển, con người càng cô đơn? Một nghịch lý lạ lùng là càng nhiều giới hạn khám phá thế giới được mở ra thì con người lại càng trở nên khép kín và xa rời nhau. Một nụ cười, một bờ vai, một cái cổ gáy trắng ngần khó thu hút ánh mắt người ta hơn là hình đại diện trên Facebook, Zalo hay Whatsapp…
Và thay cho việc tìm kiếm người mình yêu thương trong thế giới thực, nhiều người chọn cách lên mạng và suốt ngày kêu ca rằng mình FA! (Forever alone – mãi độc thân) Có phải mọi thứ càng hiện đại, con người càng có nhiều lựa chọn. Phải chăng giữa cuộc sống quá nhiều biến cố này, việc người ta gắn bó với nhau trở nên khó khăn hơn? Nhiều cô gái thích dùng từ “độc thân” hơn là nhận rằng mình ế. Độc thân tức là làm việc một mình, ngủ một mình, nấu những bữa ăn không riêng dành cho một ai đó, thi thoảng cà-phê la cà với bạn bè, hoặc cuối tuần một mình đi xem một bộ phim hay. Các cô cho rằng việc không có người yêu không đến mức nhàm chán u buồn, thậm chí còn là một cách gọi khác của tự do tuổi trẻ. Chỉ là đôi lúc cuộc sống cứ đều đều thiếu đi những sắc màu tươi rạng, không có nhiều háo hức chờ trông cho ngày mai tới.
Nhiều cô gái không ở vào cái tuổi để bị gọi là “ế”, nhưng họ vẫn sợ hãi cái “mũ chụp” mà người đời quy cho. Vì họ đang cảm thấy rõ ràng việc yêu thương và gắn bó với người khác dường như ngày càng khó khăn. Cứ thế thì dẫu cho xuân xanh có đang tưng bừng cách mấy, vài năm sau các cô vẫn là những cô gái một mình. Là do người ta đóng cửa lòng chặt hơn, hay vì lý do nào nữa mà người tìm nhau mênh mông tới thế ? Không phải tự nhiên mà người ta chọn lựa cuộc sống một mình. Có những cô gái như “con chim ủ kín vết thương mình” khi đi qua những cuộc tình đau. Sau tất cả những yêu thương chăm sóc, sau đủ mọi cảm xúc nghẹt thở của tình yêu, thứ còn lại chỉ là một khoảng hẫng hụt và lòng tin khi ấy như sát kề miệng vực. Thế là người ta sợ và quá rụt rè để lại bước vào một mối quan hệ mới. Cuộc sống ngày càng nhiều trái tim bị tổn thương hơn, và rụt rè e sợ, và kĩ càng khó tính.
Người sống trên đời ngày càng rụt rè vì quá nhiều giá trị rơi rớt. Người ta thiếu lòng tin vào bản thân, thiếu lòng tin vào nhau và lo sợ sự phản bội. Lòng tin sẽ bớt đi một chút, khi vào một hôm sớm quen thuộc, nghe thấy tiếng cãi vã từ nhà hàng xóm, nghe lời rì rầm rằng một cặp vợ chồng sắp sửa đưa nhau ra tòa vì một trong hai người không làm tròn lời thề thủy chung. Người ta không đủ dũng khí để tin vào người mà họ yêu, e sợ trao đi tình cảm và niềm tin của bản thân... Và như thế, họ giữ mình “độc thân” cẩn thận và kỹ lưỡng như bảo vệ một món hàng thủy tinh dễ vỡ.
Một cô em gái nhỏ của tôi nói rằng em muốn làm một bà mẹ đơn thân. Tôi vô cùng ngạc nhiên vì em còn quá nhỏ để đưa ra một lời khẳng định kiên quyết như thế. Em nói rằng mình hoàn toàn nghiêm túc. Em sợ sự phản bội và lừa dối em nhìn thấy hằng ngày, khi độc thân em thấy tự do vui vẻ hơn, được là chính mình hơn, và em trân trọng sự độc lập vẫy vùng của bản thân trong hiện tại.
Tôi có một người chị đã quá tuổi băm vẫn không chịu lấy chồng. Ai cũng ghép cho chị cái tiếng “ế” nặng trĩu. Thực ra, chị đẹp, giỏi giang và có nhiều vệ tinh, nhưng sau cùng điều chị nói với tôi là chị cảm thấy mình đã yêu đủ nhiều, cảm thấy mệt mỏi, và không muốn lập gia đình. Chị muốn có một cuộc sống tự do tự tại và tận hưởng thú vui du lịch. Đến một tuổi nào đó, người ta sẽ nhận ra rằng yêu đương không chỉ là chuyện hai người, không phải chỉ cần nắm tay nhau là có thể mặc kệ ngày tàn thế giới. Chọn người yêu mình, chọn người mình yêu, đồng thời cũng phải chọn luôn một người phù hợp và xứng đáng với kì vọng của gia đình, bạn bè và xã hội. Phải vượt qua nhiều bước khó khăn như thế, chả trách người ta thà “ở vậy cho xong”.
Nỗi lo sợ cho cái vòng an toàn của bản thân quá cao, hay quá kén chọn, cũng là một trong số nguyên nhân mà người ta kêu ế. Các cô gái thường lầm tưởng người thương là kẻ giúp họ hoàn thiện những khát vọng và ước mơ sâu kín, hay là một người ưu tú nào đấy mà khi đi cạnh bên sẽ giúp để giá trị của bản thân các cô tăng lên đáng kể. Như thể bạn muốn một món ăn với những nguyên liệu và gia vị mắc tiền, với hy vọng là nó ngon. Bạn quên mất rằng món ăn ngon chú trọng nhất là sự hòa hợp, còn nếu cố nhồi nhét quá nhiều thứ vào sẽ thành một nồi hỗn độn chẳng ra gì. Đôi lúc, hạnh phúc ở ngay dưới chân, chỉ cần bạn chịu nhìn xuống!
Có đôi lúc, người ta ế còn là vì không kiểm soát nổi những mối quan hệ quanh mình. Xã hội rắc rối và phức tạp với rất nhiều mối quan hệ chất chồng lên nhau. Đôi khi bạn thấy mình như lạc lối trong cái mê cung chằng chịt những bạn bè – người thân – đồng nghiệp -… mà chính bạn cũng không thể xác định nổi – ai là người bạn cần phải quan tâm. Và chính trong lúc ấy, bạnbỏ lỡ mất một vài mối duyên lành, mà rất có thể nếu chú tâm, giờ bạn và họ đã là gì đó của nhau.
“Những lời tôi nói linh tinh
Mà em khờ dại chẳng nhìn ra tôi
Em buồn lo chuyện xa xôi
Mà không hề thấy tôi ngồi bên em!”
Có lẽ, ngoài kia cũng nhiều người như thế, những người lớn cô đơn. Hình như, công nghệ càng phát triển thì con người ta càng xa cách nhau. Không biết bạn có nghĩ như tôi, muốn gập ngay laptop lại, gác qua một bên mọi bộn bề lo toan, mọi sợ hãi ngại ngần, cả những tính toán kỹ lưỡng, chỉ đơn giản là bước ra ngoài phố, ngắm nhìn cuộc sống thực tại đang bung nở và căng tràn. Nếu như ai cũng có thể dũng cảm rời bỏ những cái hộp đang giới hạn mình kia. Thử một lần lao ra ngoài thôi, cho thỏa khát khao được sống và cả khát vọng kiếm tìm. Thế gian này chắc chắn sẽ bớt đi vài kẻ cô đơn.
Theo Thatmah