Tác giả (người nắm toàn bộ kết thúc và bản quyền truyện): Laz [E].
Tên fic: Black hair doll.
(Tạm dịch: Búp bê tóc đen) .
Thể loại: Tình cảm: ban đầu hài hài tí, càng về sau càng thấm ướt nước mắt. Nhiều người bảo nó hơi khó hiểu, không sao! Laz sẽ chấm cho nó thêm mục bí ẩn.
Tình trạng: Hehe, on going... Go! Go! And I don't know the end of this story =].
Rating: PG - Parental Guidance Suggested - Truyện cần có sự đồng ý của phụ huynh thì con em mới được đọc, vì một số đoạn trong truyện có thể không phù hợp với trẻ em [Bạn nào dưới 13+ dám không léng phéng hỏi ý kiến bố mẹ mà cứ đọc thì hãy cẩn thận đấy ].
Nguồnnthuquan
..::BLACK HAIR DOLL::..
- Búp bê tóc đen -
CHAP 1: LOVELESS:
"Loveless" nghĩa là không yêu thương...
Em không phải là người không biết yêu...
Chỉ là bởi vì, em chưa gặp được người con trai đang nắm giữ mảnh ghép còn thiếu mang tên "yêu thương"...
...của trái tim em thôi...* * * * * * *
- Tao ghét mày!
Lê Ni Na - con bạn thân tôi yêu quý nhất nhìn thẳng vào mắt tôi và nói vậy. Tôi đờ người trong giây lát:
- Tại sao?
- Tại vì mày không lãng mạn, không con gái...
"Ơ? Không con gái ư? Lí do hay nhỉ?"
- Nghĩa là sao cơ? Mày nói rõ hơn được không?
- Trời đất, nhìn mày xem... - Ni Na bứt tóc nhìn tôi một lúc, rồi lắc đầu - Kim My ơi là Kim My, mày đã mười tám tuổi rồi đấy.
- Thì sao? - Tôi ngơ ngác hỏi lại.
- Tao hỏi thật... - Ni Na bỗng làm mặt nghiêm túc - Mối tình đầu của mày bắt đầu từ bao giờ?
- Tình đầu...Tao không có!
Tôi trả lời thành thật, nào ngờ Ni Na cú vào đầu tôi một cái rõ đau, rồi nó bỗng gầm gừ lên như cọp cái:
- Mày là đầu mọc rễ sao? Mày đứng thứ nhất toàn trường làm gì trong khi mấy cái vấn đề này thì... - Dường như không tìm ra được từ nào để nói, nó rú lên một câu rồi bỏ tôi lại trên sân thượng trường - Mày là đồ loveless!
"Con gái là cọp hay mèo?"
Nhiều lúc đến chính tôi cũng không giải thích nổi điều này dù tôi cũng là con gái. Lấy Ni Na ra làm ví dụ là hay nhất: Nó vốn là một đứa bạn hiền lành, đáng yêu, dễ thương... Là một con mèo chính hiệu! Ấy vậy mà, cứ mỗi lần nhắc đến chuyện tình yêu tình báo là nó nhảy xổ lên y như một con cọp cái dữ dằn!
"Tình yêu ư?" - Tôi không quan tâm lắm.
Mấy cô nàng đỏng đảnh kia ơi, nếu có thời gian rảnh ngoài học hành để hẹn hò thì san bớt cho tôi đi. Phương Kim My tôi, thực sự ước một ngày có sáu mươi tiếng, như vậy thì tôi đã có thể làm thêm biết bao nhiêu là việc!
Là chị cả trong gia đình có ba đứa em, bố mẹ thì thất nghiệp, tôi phải vừa đi làm vừa đi học cả ngày lẫn đêm. Tính ra mỗi ngày, tôi ngủ còn chưa đến bốn tiếng. Tôi làm tất cả mọi việc: rửa bát thuê, phục vụ quét dọn, đưa báo, dạy thêm tiếng anh, làm thêm ở tiệm bánh... Khổ một nỗi, tiền chi trả cho đại gia đình này đã vượt quá đồng lương ít ỏi của tôi; nay lại còn đeo thêm số nợ ba mươi triệu do ông bố thân "yêu" cờ bạc của tôi mang lại...
Hỏi các bạn, như vậy thì tôi còn có thời gian để yêu với đương ư?
Nói thật, tôi cũng là con gái, cũng từng có một thời mơ mộng những chuyện cổ tích giữa hoàng tử với công chúa; cũng từng ao ước một ngày nào đó, sẽ có một chàng công tử cỡ Bi Rain phi bạch mã đến rước tôi đi... Nhưng những ngày tháng phải lao động kiệt sức để kiếm tiền đã dạy cho tôi biết rằng, cái thực tế tôi đang cần không phải là một chàng hoàng tử phi bạch mã đi giải cứu công chúa, cũng không phải là một tình yêu lãng mạn như trong truyện cổ tích, mà là TIỀN! TIỀN! TIỀN!... và TIỀN!
* * * * * * * *
Trống tan học vang lên, cả cái lớp 12A11 chúng tôi ào ra ngoài như chim sổ lồng, quên luôn cả việc chào thầy giáo. Tôi cũng cuống cuồng thu dọn sách vở: "Tệ thật, muộn làm thêm mười phút rồi, thả nào cũng bị trừ lương cho coi!"
- Tao về trước nhé Ni Na.
Mặc dù mặt nó vẫn còn hầm hầm (chắc vẫn tức tôi vụ lúc nãy), nhưng cái gật nhẹ đầu của nó cũng làm tôi nhẹ lòng.
Thôi, dù gì thì nó cũng vì lo cho tôi nên mới như vậy, tôi nhéo má nó một cái rồi chạy ù ra ngoài cửa. Mọi ngày, Ni Na thường cùng tôi ra bến bus, nhưng chắc hôm nay nó có hẹn với chàng rồi, tôi cũng chẳng buồn hỏi nữa.
Tôi cố sải những bước thật dài trên hè phố, gần như là chạy, vậy mà cái bến bus vẫn xa tít tắp. Gần 12h30 rồi, thả nào cũng bị bà chủ mắng cho mà xem...
12h45 , tôi mồ hôi nhễ nhại phi vào hàng bánh phía cuối phố:
- Xin lỗi, cháu tới muộn!
Tôi chưa vào đến cửa thì đã hét lên như thế. Quả nhiên, bà chủ mặt hầm hầm như thịt bầm nấu cháo đứng chắn ngay giữa lối ra vào, mặt tôi tái mét: "Chết rồi, lại bị mắng té tát cho coi..."
- Phương Kim My... - Tay bà chủ từ từ đưa lên cao.
"Trời đất , lần này lại còn cả đánh nữa ư?" - Tôi nhắm chặt mắt lại...
1.
2..
3...
BỘP!
- Cháu đi đường có mệt không? Có nóng không? Vào đây uống li nước đá đi!
Tôi gần như ngã ngửa: "Tay bà chủ đang nắm chặt lấy tay tôi ư?"
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
- Nước có vừa miệng cháu không? - Bà chủ vừa hỏi vừa lấy tay phe phẩy quạt cho tôi.
- Àh, vâng ạ... - Tôi cầm li nước trên tay mà vẫn run run như không còn tin vào tai mình nữa. Rốt cuộc hôm nay bà chủ làm sao vậy, có phải là uống lộn thuốc không nhỉ? Hay là thực ra tôi đã bị ngất sau cú tát trời giáng ban nãy của bà chủ, là tôi đang mơ đúng không?
- My này, có phải là hiện giờ cháu đang đi dạy thêm để kiếm tiền nuôi gia đình không? - Bà chủ vuốt sợi tóc bị rớt ra ngoài của mình, gài vào tai và hỏi tôi.
- Dạ, vâng... Có chuyện gì không ạ?
- Chả là thế này , cô có một đứa cháu, năm nay nó học lớp 11... - Bà chủ di di ngón tay lên mặt bàn, ra chiều khó nói.
Tôi thấy muốn khó chịu quá, đành phải lên tiếng trước:
- Dạ, cô cứ nói đi, đừng ngại. Dù gì cháu với cô cũng là chỗ quen biết nên...
Như chỉ chờ câu nói ấy của tôi, bà ta nhảy chồm lên:
- Cháu có thể kèm nó môn Tiếng Anh được không? Tiền nong thì không thành vấn đề 300K/1 buổi, học vào tất cả các tối trong tuần. Nếu muốn cháu có thể tăng giá, chỉ cần cháu đồng ý dạy nó là được.
Bà ta nói một hơi cả đoạn trên, tôi phải căng tai ra mới nghe nổi bà ta đang nói về cái gì. Tôi giơ tay ra chiều bà ta nên bình tĩnh lại:
- Dạ, về cái này thì... - Học vào tất cả các tối trong tuần ư? Tôi lưỡng lự - Cháu cũng phải dạy thử em ấy vài buổi mới biết được ạ. Cháu không chắc có thể theo được lớp 11...
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng tôi đã đồng ý cả chục lần rồi: 300K/1 buổi - Công việc này đâu phải là dễ kiếm?
- Không sao, không sao, cháu cứ thử đi, cô tin vào cháu mà.
- Vâng ạ.
- À, với lại... - Bà chủ lại tỏ vẻ khó nói.
- Có gì nữa không ạ?
- Nếu có thể thì cháu lo bữa ăn tối luôn cho nó được không?
"Cái gì cơ?" - Tôi há hốc mồm ngạc nhiên, rốt cuộc là làm gia sư hay làm ôsin đây?
- Tại sao lại phải thế ạ?
- Àh, là tại cha mẹ nó đang ở nước ngoài, nó sống một mình. Cháu biết đấy, nó là con trai thường chẳng bao giờ lo chuyện ăn uống, cô cũng bận nhiều việc nên không thể lo cho nó kĩ càng được. Tại cô đã hứa với bố mẹ nó là sẽ chăm sóc nó cẩn thận... Kim My, cháu giúp cô nhé?
Tôi nhìn nét mặt nhăn nhó của bà chủ mà cũng xúc động, đành ậm ừ cho qua chuyện:
- Vâng, để cháu thử xem ạ.
Bà chủ quay qua chiếc bàn kính bên cạnh, lấy tờ giấy trắng cùng cây bút, ghi ghi một lúc rồi đưa tôi:
- Đây là địa chỉ nhà nó đang ở. Chủ Nhật này, nếu cháu có rảnh thì đến nhà làm quen với nó luôn cũng được, cô sẽ bảo trước với nó cho.
Tôi cầm tờ giấy, gật gật đầu:
- Vậy em ấy không ở cùng nhà với cô sao?
Vừa nghe dứt câu, mặt bà chủ bỗng biến sắc. Bà ta tỏ ra thực sự lúng túng trước câu hỏi của tôi:
- À, cháu biết đấy... - Bà ta lấp liếm - Con trai thường thích ở một mình... Mà thôi, cháu mau ra làm việc đi, có khách kìa.
Bà ta nói thế rồi vội lẩn vào trong phòng.
Hành động của bà ta sao mà làm tôi thấy nghi ngờ quá...
Tên fic: Black hair doll.
(Tạm dịch: Búp bê tóc đen) .
Thể loại: Tình cảm: ban đầu hài hài tí, càng về sau càng thấm ướt nước mắt. Nhiều người bảo nó hơi khó hiểu, không sao! Laz sẽ chấm cho nó thêm mục bí ẩn.
Tình trạng: Hehe, on going... Go! Go! And I don't know the end of this story =].
Rating: PG - Parental Guidance Suggested - Truyện cần có sự đồng ý của phụ huynh thì con em mới được đọc, vì một số đoạn trong truyện có thể không phù hợp với trẻ em [Bạn nào dưới 13+ dám không léng phéng hỏi ý kiến bố mẹ mà cứ đọc thì hãy cẩn thận đấy ].
Nguồnnthuquan
..::BLACK HAIR DOLL::..
- Búp bê tóc đen -
CHAP 1: LOVELESS:
"Loveless" nghĩa là không yêu thương...
Em không phải là người không biết yêu...
Chỉ là bởi vì, em chưa gặp được người con trai đang nắm giữ mảnh ghép còn thiếu mang tên "yêu thương"...
...của trái tim em thôi...* * * * * * *
- Tao ghét mày!
Lê Ni Na - con bạn thân tôi yêu quý nhất nhìn thẳng vào mắt tôi và nói vậy. Tôi đờ người trong giây lát:
- Tại sao?
- Tại vì mày không lãng mạn, không con gái...
"Ơ? Không con gái ư? Lí do hay nhỉ?"
- Nghĩa là sao cơ? Mày nói rõ hơn được không?
- Trời đất, nhìn mày xem... - Ni Na bứt tóc nhìn tôi một lúc, rồi lắc đầu - Kim My ơi là Kim My, mày đã mười tám tuổi rồi đấy.
- Thì sao? - Tôi ngơ ngác hỏi lại.
- Tao hỏi thật... - Ni Na bỗng làm mặt nghiêm túc - Mối tình đầu của mày bắt đầu từ bao giờ?
- Tình đầu...Tao không có!
Tôi trả lời thành thật, nào ngờ Ni Na cú vào đầu tôi một cái rõ đau, rồi nó bỗng gầm gừ lên như cọp cái:
- Mày là đầu mọc rễ sao? Mày đứng thứ nhất toàn trường làm gì trong khi mấy cái vấn đề này thì... - Dường như không tìm ra được từ nào để nói, nó rú lên một câu rồi bỏ tôi lại trên sân thượng trường - Mày là đồ loveless!
"Con gái là cọp hay mèo?"
Nhiều lúc đến chính tôi cũng không giải thích nổi điều này dù tôi cũng là con gái. Lấy Ni Na ra làm ví dụ là hay nhất: Nó vốn là một đứa bạn hiền lành, đáng yêu, dễ thương... Là một con mèo chính hiệu! Ấy vậy mà, cứ mỗi lần nhắc đến chuyện tình yêu tình báo là nó nhảy xổ lên y như một con cọp cái dữ dằn!
"Tình yêu ư?" - Tôi không quan tâm lắm.
Mấy cô nàng đỏng đảnh kia ơi, nếu có thời gian rảnh ngoài học hành để hẹn hò thì san bớt cho tôi đi. Phương Kim My tôi, thực sự ước một ngày có sáu mươi tiếng, như vậy thì tôi đã có thể làm thêm biết bao nhiêu là việc!
Là chị cả trong gia đình có ba đứa em, bố mẹ thì thất nghiệp, tôi phải vừa đi làm vừa đi học cả ngày lẫn đêm. Tính ra mỗi ngày, tôi ngủ còn chưa đến bốn tiếng. Tôi làm tất cả mọi việc: rửa bát thuê, phục vụ quét dọn, đưa báo, dạy thêm tiếng anh, làm thêm ở tiệm bánh... Khổ một nỗi, tiền chi trả cho đại gia đình này đã vượt quá đồng lương ít ỏi của tôi; nay lại còn đeo thêm số nợ ba mươi triệu do ông bố thân "yêu" cờ bạc của tôi mang lại...
Hỏi các bạn, như vậy thì tôi còn có thời gian để yêu với đương ư?
Nói thật, tôi cũng là con gái, cũng từng có một thời mơ mộng những chuyện cổ tích giữa hoàng tử với công chúa; cũng từng ao ước một ngày nào đó, sẽ có một chàng công tử cỡ Bi Rain phi bạch mã đến rước tôi đi... Nhưng những ngày tháng phải lao động kiệt sức để kiếm tiền đã dạy cho tôi biết rằng, cái thực tế tôi đang cần không phải là một chàng hoàng tử phi bạch mã đi giải cứu công chúa, cũng không phải là một tình yêu lãng mạn như trong truyện cổ tích, mà là TIỀN! TIỀN! TIỀN!... và TIỀN!
* * * * * * * *
Trống tan học vang lên, cả cái lớp 12A11 chúng tôi ào ra ngoài như chim sổ lồng, quên luôn cả việc chào thầy giáo. Tôi cũng cuống cuồng thu dọn sách vở: "Tệ thật, muộn làm thêm mười phút rồi, thả nào cũng bị trừ lương cho coi!"
- Tao về trước nhé Ni Na.
Mặc dù mặt nó vẫn còn hầm hầm (chắc vẫn tức tôi vụ lúc nãy), nhưng cái gật nhẹ đầu của nó cũng làm tôi nhẹ lòng.
Thôi, dù gì thì nó cũng vì lo cho tôi nên mới như vậy, tôi nhéo má nó một cái rồi chạy ù ra ngoài cửa. Mọi ngày, Ni Na thường cùng tôi ra bến bus, nhưng chắc hôm nay nó có hẹn với chàng rồi, tôi cũng chẳng buồn hỏi nữa.
Tôi cố sải những bước thật dài trên hè phố, gần như là chạy, vậy mà cái bến bus vẫn xa tít tắp. Gần 12h30 rồi, thả nào cũng bị bà chủ mắng cho mà xem...
12h45 , tôi mồ hôi nhễ nhại phi vào hàng bánh phía cuối phố:
- Xin lỗi, cháu tới muộn!
Tôi chưa vào đến cửa thì đã hét lên như thế. Quả nhiên, bà chủ mặt hầm hầm như thịt bầm nấu cháo đứng chắn ngay giữa lối ra vào, mặt tôi tái mét: "Chết rồi, lại bị mắng té tát cho coi..."
- Phương Kim My... - Tay bà chủ từ từ đưa lên cao.
"Trời đất , lần này lại còn cả đánh nữa ư?" - Tôi nhắm chặt mắt lại...
1.
2..
3...
BỘP!
- Cháu đi đường có mệt không? Có nóng không? Vào đây uống li nước đá đi!
Tôi gần như ngã ngửa: "Tay bà chủ đang nắm chặt lấy tay tôi ư?"
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy?
- Nước có vừa miệng cháu không? - Bà chủ vừa hỏi vừa lấy tay phe phẩy quạt cho tôi.
- Àh, vâng ạ... - Tôi cầm li nước trên tay mà vẫn run run như không còn tin vào tai mình nữa. Rốt cuộc hôm nay bà chủ làm sao vậy, có phải là uống lộn thuốc không nhỉ? Hay là thực ra tôi đã bị ngất sau cú tát trời giáng ban nãy của bà chủ, là tôi đang mơ đúng không?
- My này, có phải là hiện giờ cháu đang đi dạy thêm để kiếm tiền nuôi gia đình không? - Bà chủ vuốt sợi tóc bị rớt ra ngoài của mình, gài vào tai và hỏi tôi.
- Dạ, vâng... Có chuyện gì không ạ?
- Chả là thế này , cô có một đứa cháu, năm nay nó học lớp 11... - Bà chủ di di ngón tay lên mặt bàn, ra chiều khó nói.
Tôi thấy muốn khó chịu quá, đành phải lên tiếng trước:
- Dạ, cô cứ nói đi, đừng ngại. Dù gì cháu với cô cũng là chỗ quen biết nên...
Như chỉ chờ câu nói ấy của tôi, bà ta nhảy chồm lên:
- Cháu có thể kèm nó môn Tiếng Anh được không? Tiền nong thì không thành vấn đề 300K/1 buổi, học vào tất cả các tối trong tuần. Nếu muốn cháu có thể tăng giá, chỉ cần cháu đồng ý dạy nó là được.
Bà ta nói một hơi cả đoạn trên, tôi phải căng tai ra mới nghe nổi bà ta đang nói về cái gì. Tôi giơ tay ra chiều bà ta nên bình tĩnh lại:
- Dạ, về cái này thì... - Học vào tất cả các tối trong tuần ư? Tôi lưỡng lự - Cháu cũng phải dạy thử em ấy vài buổi mới biết được ạ. Cháu không chắc có thể theo được lớp 11...
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng tôi đã đồng ý cả chục lần rồi: 300K/1 buổi - Công việc này đâu phải là dễ kiếm?
- Không sao, không sao, cháu cứ thử đi, cô tin vào cháu mà.
- Vâng ạ.
- À, với lại... - Bà chủ lại tỏ vẻ khó nói.
- Có gì nữa không ạ?
- Nếu có thể thì cháu lo bữa ăn tối luôn cho nó được không?
"Cái gì cơ?" - Tôi há hốc mồm ngạc nhiên, rốt cuộc là làm gia sư hay làm ôsin đây?
- Tại sao lại phải thế ạ?
- Àh, là tại cha mẹ nó đang ở nước ngoài, nó sống một mình. Cháu biết đấy, nó là con trai thường chẳng bao giờ lo chuyện ăn uống, cô cũng bận nhiều việc nên không thể lo cho nó kĩ càng được. Tại cô đã hứa với bố mẹ nó là sẽ chăm sóc nó cẩn thận... Kim My, cháu giúp cô nhé?
Tôi nhìn nét mặt nhăn nhó của bà chủ mà cũng xúc động, đành ậm ừ cho qua chuyện:
- Vâng, để cháu thử xem ạ.
Bà chủ quay qua chiếc bàn kính bên cạnh, lấy tờ giấy trắng cùng cây bút, ghi ghi một lúc rồi đưa tôi:
- Đây là địa chỉ nhà nó đang ở. Chủ Nhật này, nếu cháu có rảnh thì đến nhà làm quen với nó luôn cũng được, cô sẽ bảo trước với nó cho.
Tôi cầm tờ giấy, gật gật đầu:
- Vậy em ấy không ở cùng nhà với cô sao?
Vừa nghe dứt câu, mặt bà chủ bỗng biến sắc. Bà ta tỏ ra thực sự lúng túng trước câu hỏi của tôi:
- À, cháu biết đấy... - Bà ta lấp liếm - Con trai thường thích ở một mình... Mà thôi, cháu mau ra làm việc đi, có khách kìa.
Bà ta nói thế rồi vội lẩn vào trong phòng.
Hành động của bà ta sao mà làm tôi thấy nghi ngờ quá...