Viết tý nhỉ.
Hai hôm rày bận rộn, giờ mới lại có tý thời gian lọ mọ: Viết lách nào!
Thế là sau một thời gian, để mà nói cũng khá dài, đời lại "nhăn nhở", cười với tớ. Tất nhiên, nụ cười vẫn còn gượng gạo, chưa được tươi tỉnh lắm, vì vẫn đang dịch Covid, vẫn đang "chết dí, chết dị" cả loạt mà.
Nhưng mà thôi, cứ cười là tươi là tốt lắm rồi, (bởi, suy cho cùng, đã có lúc tớ túng quẫn và chênh vênh đến đỗi phải chính thức đưa ra quyết định: Thôi, từ rày trở đi không tìm việc nữa: Mình già lắm rồi, sao mà đọ cho lại với bọn trẻ vừa giỏi vừa đông mà vẫn còn đương thất nghiệp cả nút ngoài kia), rồi dự định đi làm giúp việc cho bọn Pháp bựa, làm gia sư cho con bọn chúng không thành.
Đem thằng nhóc đi khao nó một buổi: Cái lý do đã được nhắc đi nhắc lại, được lên kế hoạch cả tỷ lần, mãi đến hôm nay mới được thực hiện theo đúng nghĩa của nó!
Sau đợt Covid, tổng kết lại, mình được và mất những gì nhỉ:
* Được: - Nghiệm ra được đâu là những người bạn thực sự tốt, đâu là những người chỉ được cái giỏi khéo léo và che đậy: Khéo đến đỗi chỉ khi quyền lợi của họ bị ảnh hưởng, bị đụng chạm, thì bộ mặt thật của họ mới lòi ra.
- Cái được thứ hai: Một giai đoạn lên mây làm tỷ phú, cũng phải kéo dài gần hai, ba tháng chứ chẳng chơi. Đến bây giờ mà nói, mặc dù đã tiêu tốn không ít tiền của (bởi tin quá mà: Trình độ lừa cực chuyên nghiệp, tinh vi và ngoạn mục), song vẫn thấy cảm giác này, trải nghiệm này quả không tồi chút nào!
* Mất: Mất một con em: Đến giờ đôi khi nghĩ đến, vẫn cảm thấy đôi phần buồn bã, bởi nó đi nhanh quá.. Nếu không có vụ làm tỷ phú, không có giai đoạn Covid, làm sao mình phát hiện được điểm khác biệt quan trọng về tính cách giữa mình và nó đây? Tiền của mình, mình muốn cho ai thì cho, giúp ai thì giúp, cớ sao lại vì thế mà ấm ức, vì thế, mà muốn quản mình? Thế nên, về điểm này, nói đến đây lại phải cảm ơn mùa dịch, cảm ơn đợt thất nghiệp, ngồi chơi xơi nước dài dài..
- Mất đi cái tình yêu bấy nay vẫn dành cho người Pháp và nước Pháp: Trở mặt nhanh hơn trở bàn tay!
Cô ơi, tôi liên hệ với cô, nhưng không phải nhờ cô làm giúp việc, mà nhờ cô dạy giúp tôi hai thằng con trai.. Bla, bla. Rồi mụ hỏi giá cả thế nào?
Vẫn thường tham khảo trên mạng, thấy chúng nó thường đưa giá gia sư cho người Việt 250, thôi thì tao lấy chúng mày 350/1, 5h, một cái giá hết sức hữu nghị, bởi thu nhập của chúng mày cao hơn của người Việt chúng tao gấp bội phần.
- Tôi lấy bà 700 cho ba tiếng học.
- Cô ơi, cô có thể lấy rẻ hơn được không? Đợt Covid này, tôi làm nghề du lịch, chẳng có bất cứ khoản thu nào, chỉ toàn chi ra.. Mụ than vãn, kể lể, như kiểu "làm ơn làm phúc đi cô", khiến con bé động lòng trắc ẩn.
- Tôi đồng ý, lấy bà 500. - Chẳng ngờ, lòng trắc ẩn được khơi ra chóng vánh quá, khiến mụ cứ nghĩ dường như 500 vẫn là mức giá mà mụ đương bị hớ!
Sau buổi nói chuyện vẫn còn khá nhiệt tình hôm đó, mình yêu cầu mụ gửi email sách của hai thằng nhỏ để đọc và chuẩn bị dần. Không thấy mụ ỉ eo. Tức với kiểu cư xử bẩn "vừa đái vừa dòm" của mụ, thêm vào với mấy chuyện gần đây gặp phải với bọn Pháp, quyết định: Từ nay trở đi cạch mặt bọn Pháp đến già: Pháp chẳng Pháp thì đừng!
Hôm nay đây, cơ hội quay lại với tiếng Anh đã đến: Nhất định phải nắm thật tốt nó. Suy cho cùng: Có thực mới vực được đạo: Không có việc, chẳng tạo ra được money mà bắt mình ngồi học? Chúa ơi, việc đó với con có phải là "không tưởng" quá không?
Hai hôm rày bận rộn, giờ mới lại có tý thời gian lọ mọ: Viết lách nào!
Thế là sau một thời gian, để mà nói cũng khá dài, đời lại "nhăn nhở", cười với tớ. Tất nhiên, nụ cười vẫn còn gượng gạo, chưa được tươi tỉnh lắm, vì vẫn đang dịch Covid, vẫn đang "chết dí, chết dị" cả loạt mà.
Nhưng mà thôi, cứ cười là tươi là tốt lắm rồi, (bởi, suy cho cùng, đã có lúc tớ túng quẫn và chênh vênh đến đỗi phải chính thức đưa ra quyết định: Thôi, từ rày trở đi không tìm việc nữa: Mình già lắm rồi, sao mà đọ cho lại với bọn trẻ vừa giỏi vừa đông mà vẫn còn đương thất nghiệp cả nút ngoài kia), rồi dự định đi làm giúp việc cho bọn Pháp bựa, làm gia sư cho con bọn chúng không thành.
Đem thằng nhóc đi khao nó một buổi: Cái lý do đã được nhắc đi nhắc lại, được lên kế hoạch cả tỷ lần, mãi đến hôm nay mới được thực hiện theo đúng nghĩa của nó!
Sau đợt Covid, tổng kết lại, mình được và mất những gì nhỉ:
* Được: - Nghiệm ra được đâu là những người bạn thực sự tốt, đâu là những người chỉ được cái giỏi khéo léo và che đậy: Khéo đến đỗi chỉ khi quyền lợi của họ bị ảnh hưởng, bị đụng chạm, thì bộ mặt thật của họ mới lòi ra.
- Cái được thứ hai: Một giai đoạn lên mây làm tỷ phú, cũng phải kéo dài gần hai, ba tháng chứ chẳng chơi. Đến bây giờ mà nói, mặc dù đã tiêu tốn không ít tiền của (bởi tin quá mà: Trình độ lừa cực chuyên nghiệp, tinh vi và ngoạn mục), song vẫn thấy cảm giác này, trải nghiệm này quả không tồi chút nào!
* Mất: Mất một con em: Đến giờ đôi khi nghĩ đến, vẫn cảm thấy đôi phần buồn bã, bởi nó đi nhanh quá.. Nếu không có vụ làm tỷ phú, không có giai đoạn Covid, làm sao mình phát hiện được điểm khác biệt quan trọng về tính cách giữa mình và nó đây? Tiền của mình, mình muốn cho ai thì cho, giúp ai thì giúp, cớ sao lại vì thế mà ấm ức, vì thế, mà muốn quản mình? Thế nên, về điểm này, nói đến đây lại phải cảm ơn mùa dịch, cảm ơn đợt thất nghiệp, ngồi chơi xơi nước dài dài..
- Mất đi cái tình yêu bấy nay vẫn dành cho người Pháp và nước Pháp: Trở mặt nhanh hơn trở bàn tay!
Cô ơi, tôi liên hệ với cô, nhưng không phải nhờ cô làm giúp việc, mà nhờ cô dạy giúp tôi hai thằng con trai.. Bla, bla. Rồi mụ hỏi giá cả thế nào?
Vẫn thường tham khảo trên mạng, thấy chúng nó thường đưa giá gia sư cho người Việt 250, thôi thì tao lấy chúng mày 350/1, 5h, một cái giá hết sức hữu nghị, bởi thu nhập của chúng mày cao hơn của người Việt chúng tao gấp bội phần.
- Tôi lấy bà 700 cho ba tiếng học.
- Cô ơi, cô có thể lấy rẻ hơn được không? Đợt Covid này, tôi làm nghề du lịch, chẳng có bất cứ khoản thu nào, chỉ toàn chi ra.. Mụ than vãn, kể lể, như kiểu "làm ơn làm phúc đi cô", khiến con bé động lòng trắc ẩn.
- Tôi đồng ý, lấy bà 500. - Chẳng ngờ, lòng trắc ẩn được khơi ra chóng vánh quá, khiến mụ cứ nghĩ dường như 500 vẫn là mức giá mà mụ đương bị hớ!
Sau buổi nói chuyện vẫn còn khá nhiệt tình hôm đó, mình yêu cầu mụ gửi email sách của hai thằng nhỏ để đọc và chuẩn bị dần. Không thấy mụ ỉ eo. Tức với kiểu cư xử bẩn "vừa đái vừa dòm" của mụ, thêm vào với mấy chuyện gần đây gặp phải với bọn Pháp, quyết định: Từ nay trở đi cạch mặt bọn Pháp đến già: Pháp chẳng Pháp thì đừng!
Hôm nay đây, cơ hội quay lại với tiếng Anh đã đến: Nhất định phải nắm thật tốt nó. Suy cho cùng: Có thực mới vực được đạo: Không có việc, chẳng tạo ra được money mà bắt mình ngồi học? Chúa ơi, việc đó với con có phải là "không tưởng" quá không?