Bởi ta đơn độc nhưng không hề cô đơn. Trong sự đơn độc, cuộc đối thoại thầm lặng giữa ta và trái tim mình sẽ được lắng nghe. Đơn độc là khi ta ở bên chính mình, tâm hồn mình. Còn cô đơn là khi chính ta xem mình lẻ loi và thiếu đi người bên cạnh mà ta khao khát nhưng không thể có được.

Đơn độc hay cô đơn? 4d893cc235d257c3b37806407233f9b6


"Tôi không thể chịu đựng nổi cảm giác cô đơn..

Tôi mất đi khả năng ở một mình, mắc kẹt trong đám đông, cố thoát khỏi sự cô đơn lạnh lẽo, từ bỏ sự độc nhất của mình trước những quy tắc chung nhàm chán. Đây đúng là một nỗi đau đớn khôn cùng của sự vô định. Tôi có còn là tôi nữa không, hay chỉ là một ảo ảnh của ai đó?

Tôi đã bước trên con đường dẫn tới cái kết cục này suốt bao lâu nay mà chẳng hề hay biết.. Tôi là ai?

Ai cũng thắc mắc về ý nghĩa của cuộc sống nhưng dường như chẳng ai quan tâm đến ý nghĩa của sự cô đơn?"

Đơn độc là gì? Đơn độc có phải là sự cô đơn đang gặm nhấm ta hàng đêm? Thực ra thì không. Chúng không hề giống nhau.

Đơn độc là khi không có sự hiện diện của người khác bên cạnh. Không phải chia sẻ sự tập trung với bất cứ ai, ngoài chính mình, đây là lúc ta có thể thoải mái có những suy nghĩ, tưởng tượng của riêng mình. Ta suy nghĩ về lý do tại sao hôm qua mình lại hành xử như vậy? Đó có phải con người mà mình mong muốn trở thành? Sao mình lại khóc khi nhớ về kỉ niệm này? Hay ta tưởng tượng những viễn cảnh, những mơ ước mình ấp ủ. Chình nhờ những suy nghĩ nghiêm túc và những tưởng tượng này giúp con người ta phát triển, trưởng thành hơn. Ngược lại với việc ta không bao giờ quan tâm đến lý do mình hành động có nhất quán với giá trị con người mình không, hay mình có thật sự đang chịu trách nhiệm với bản thân không. Chính những điều này sẽ làm ta quên đi lí tưởng, hay việc sống vị tha. Còn khả năng tượng tưởng giúp ta sáng tạo và giải quyết vấn đề tốt hơn. Ta sẽ làm tốt việc suy nghẫm và tưởng tượng này khi không có sự hiện diện của người khác – khi ta đơn độc. Khi không ai phán xét ta, ta được tự do là chính mình.

Đơn độc hay cô đơn? Ab8867a2b2091a97e352d1b451a27976


Vậy sự đơn độc phải chăng rất quan trọng với sự trưởng thành của chúng ta?

Từ chiến tranh, ta được biết để đồng hóa một dân tộc hoàn toàn, quân xâm lược không những tra tấn thể xác để ta hành động theo sai khiến của chúng, mà chúng còn đầu độc suy nghĩ của ta. Do đó, tự do không chỉ là quyền được hành động một cách tự nhiên trong cộng đồng. Tự do còn liên quan đến khả năng suy nghĩ và phàn xét trong riêng tư, nơi sự đơn độc cho phép ta suy ngẫm về hành động của mình, nuôi dưỡng tinh thần đồng thời thoát khỏi những ồn ào hỗn tạp của đám đông để lắng nghe bản thân.

Trước khi chung sống với người khác ta nên bắt đầu việc chung sống với chình mình.

Có lúc nào đó có thể ta sẽ tự hỏi: Nếu như mình cảm thấy cô đơn trong chính sự đơn độc của mình thì sao? Như vậy, không phải là ta có thể bị cô lập và mất đi niềm vui với bạn bè hay người mình yêu sao?

Và câu trả lời là: Không.

Đơn độc hay cô đơn? C9b729f01f9f614fc1c32e50d99b6520


Bởi ta đơn độc nhưng không hề cô đơn. Trong sự đơn độc, cuộc đối thoại thầm lặng giữa ta và trái tim mình sẽ được lắng nghe. Đơn độc là khi ta ở bên chính mình, tâm hồn mình. Còn cô đơn là khi chính ta xem mình lẻ loi và thiếu đi người bên cạnh mà ta khao khát nhưng không thể có được.

Khi đơn độc, ta không khao khát sự hiện diện của người khác hay mong ước một tình bạn đích thực, bởi đơn giản ta không cô đơn. Ta có một người đồng hành bên cạnh đó là chính ta, những suy tư của ta, mà đôi lúc ta muốn giữ cho riêng mình. Chính ta là người mà ta không thể rời bỏ trừ khi ta dừng quan tâm đến những hy vọng, giá trị của mình.

"Tôi không còn sợ đơn độc nữa, bởi tôi muốn là chính tôi."