Dòng sông bến nước quê tôi
Đồng xanh gió mát đất trời bình yên
Gái quê duyên dáng dịu hiền
Xuyến xao lưu luyến nỗi niềm cùng ai
Gái quê má đỏ hay hay
Để cho lữ khách ủ say men tình
Ru đời một kiếp ba sinh
Đẹp thay bài viết chữ tình khắc ghi
Đồng quê con gái xuân thì
Dáng đi tha thướt nhu mì đáng yêu
Miền quê hoa dại mỹ miều
Hương thơm cỏ lạ yêu kiều đắm say
Về đây thưởng thức trái cây
Mênh mông bát ngát đồng đầy ruộng dưa
Cầu tre mấy nhịp đong đưa
Vườn cây trĩu quả sớm trưa gọi mời
Bốn mùa cây trái xanh tươi
Miền Tây mộc mạc là nơi chân tình
Hậu Giang trăng sáng lung linh
Ninh Kiều cảnh đẹp hữu tình Cần Thơ
Chiều quê ngả bóng ngẩn ngơ
Đẹp ôi ! duyên dáng đôi bờ Cửu Long
Phà đêm một chuyến sang sông
Cần Thơ gạo trắng nước trong thắm lòng
Xuồng ghe tấp nập xuôi dòng
Câu hò điệu hát ấm nồng làng ta
Ngắm nhìn trong buổi chiều tà
Hoàng hôn tím tím đậm đà miền quê
Cây vườn Mận, Bưởi xum xuê,
Trên cành trĩu quả Sa Chê mát lành
Mãng Cầu, Mít Nghệ ngọt thanh
Xoài thơm Hòa Lộc, Khế, Chanh, Quít Đường
Vùng quê cây trái ngát hương
Khó quên hương vị đường về quê hương
Sông quê nước chảy đôi bờ
Để anh chín dại mười khờ thương em...
Trên mỗi dòng sông dù bên lở hay bên bồi đều đầy ấp những kỷ niệm và luôn chảy tràn trong ký ức của mỗi người chúng ta...
Không biết tự bao giờ người miền Tây khi sinh ra đã thấy dòng sông lượn quanh trước cửa. Những dòng sông con rạch cứ nối tiếp nhau chở phù sa vun đắp cho ruộng vườn, ôm ấp xóm làng như vòng tay mẹ thân thương.
Bến quê Miền Tây Nam Bộ
Rồi ven từng dòng sông, con rạch ấy cho mỗi ngôi nhà quê có một bến sông để ra đó mỗi ngày...
Bến quê Miền Tây Nam Bộ
Dòng sông, bến nước, con đò đã chứng kiến biết bao chuyện buồn vui, nhọc nhằn, lam lũ ở thôn quê...
Những giỏ trái cây vườn nhà nặng quằn nơi vai chú, vai cha mang xuống bến cho kịp chuyến chợ sớm, chợ chiều...
Bến quê Miền Tây Nam Bộ Dòng sông cũng đong đầy con nước lớn cho mấy dì, mấy chị giặt áo, gội đầu giữa trưa hè oi ả...
Bến quê Miền Tây Nam Bộ Bến sông quê cho mẹ múc từng thùng nước đổ vào khạp rồi lóng phèn, lóng luôn hạt phù sa khi mùa nước nổi tràn về...
Bến quê Miền Tây Nam Bộ Mùa nước về kéo theo từng đám lục bình nhấp nhô rồi xô dạt cho đôi bờ xanh ngát...
Bến quê Miền Tây Nam Bộ Nước cứ lững lờ trôi để hoa bần rụng trắng bến sông quê. Những trái bần ổi đong đưa cho tuổi thơ bồng bềnh trên chiếc xuồng con hái trái. Cái vị chua nơi đầu lưỡi bây giờ sẽ chìm vào miền ký ức khi đã lớn khôn.
Bến quê Miền Tây Nam Bộ
Bến sông quê cho tuổi thơ ngụp lặn, lao vào dòng nước xanh mát, khấy động cả một khúc sông chiều. Để rồi mai đây khi ngoãnh lại, bến sông quê sao mà thân thương quá đổi. Để thấy trong sự lớn lên của mình có vị ngọt phù sa...
Bến sông quê cũng chứa chan bao điều thầm kín của biết bao đôi trai gái ở miền quê này...
Bến quê Miền Tây Nam Bộ Những câu chuyện tình đẹp hay man mác buồn trên mỗi dòng sông, bến nước đều để lại những hình ảnh thân thương mà mỗi lần bắt gặp một dòng sông ký ức ngày xa cứ cuồn cuộn chảy về...
Nhà thơ Trần Quang Hiển dường như cũng có một nỗi niềm như thế!
Tôi về tắm mát sông quê,
Bến xưa thuyền đậu lời thề nơi đâu.
Sông sâu ai đã bắc cầu,
Em về bên ấy làm dâu nhà người.
Sông trong, trong cả nụ cười,
Cho tôi mang suốt một thời chiến tranh.
Bây giờ mây nước trong xanh,
Làng quê xóm cũ vắng tanh chợ chiều.
Sông ơi! chảy giữa bao điều,
Trôi đi năm tháng xoá nhiều thương đau.
Ngàn đời nước chảy sông sâu,
Tôi về bến cũ tìm đâu bóng người.
Bến quê Miền Tây Nam Bộ Có bến sông buồn - khi cách trở tình riêng! Có bến sông vui - khi chờ mẹ đi chợ về. Rồi cũng có bến sông gần, có bến sông xa... Mỗi bến sông dường như có tâm trạng riêng, có nỗi niềm riêng, có uẩn khúc riêng và có số phận riêng của nó...
Nhưng dù thế nào đi nữa, bến sông quê luôn cho ta tìm thấy sự dịu mát, trong lành, yên ả. Bởi dòng sông vẫn chảy, vẫn chứa đầy những kỷ niệm đẹp của mỗi người sinh ra và lớn lên bên cạnh dòng sông quê gần gũi, yêu thương và gắn bó...
Sưu tầm
Đồng xanh gió mát đất trời bình yên
Gái quê duyên dáng dịu hiền
Xuyến xao lưu luyến nỗi niềm cùng ai
Gái quê má đỏ hay hay
Để cho lữ khách ủ say men tình
Ru đời một kiếp ba sinh
Đẹp thay bài viết chữ tình khắc ghi
Đồng quê con gái xuân thì
Dáng đi tha thướt nhu mì đáng yêu
Miền quê hoa dại mỹ miều
Hương thơm cỏ lạ yêu kiều đắm say
Về đây thưởng thức trái cây
Mênh mông bát ngát đồng đầy ruộng dưa
Cầu tre mấy nhịp đong đưa
Vườn cây trĩu quả sớm trưa gọi mời
Bốn mùa cây trái xanh tươi
Miền Tây mộc mạc là nơi chân tình
Hậu Giang trăng sáng lung linh
Ninh Kiều cảnh đẹp hữu tình Cần Thơ
Chiều quê ngả bóng ngẩn ngơ
Đẹp ôi ! duyên dáng đôi bờ Cửu Long
Phà đêm một chuyến sang sông
Cần Thơ gạo trắng nước trong thắm lòng
Xuồng ghe tấp nập xuôi dòng
Câu hò điệu hát ấm nồng làng ta
Ngắm nhìn trong buổi chiều tà
Hoàng hôn tím tím đậm đà miền quê
Cây vườn Mận, Bưởi xum xuê,
Trên cành trĩu quả Sa Chê mát lành
Mãng Cầu, Mít Nghệ ngọt thanh
Xoài thơm Hòa Lộc, Khế, Chanh, Quít Đường
Vùng quê cây trái ngát hương
Khó quên hương vị đường về quê hương
Sông quê nước chảy đôi bờ
Để anh chín dại mười khờ thương em...
Trên mỗi dòng sông dù bên lở hay bên bồi đều đầy ấp những kỷ niệm và luôn chảy tràn trong ký ức của mỗi người chúng ta...
Không biết tự bao giờ người miền Tây khi sinh ra đã thấy dòng sông lượn quanh trước cửa. Những dòng sông con rạch cứ nối tiếp nhau chở phù sa vun đắp cho ruộng vườn, ôm ấp xóm làng như vòng tay mẹ thân thương.
Bến quê Miền Tây Nam Bộ
Rồi ven từng dòng sông, con rạch ấy cho mỗi ngôi nhà quê có một bến sông để ra đó mỗi ngày...
Bến quê Miền Tây Nam Bộ
Dòng sông, bến nước, con đò đã chứng kiến biết bao chuyện buồn vui, nhọc nhằn, lam lũ ở thôn quê...
Những giỏ trái cây vườn nhà nặng quằn nơi vai chú, vai cha mang xuống bến cho kịp chuyến chợ sớm, chợ chiều...
Bến quê Miền Tây Nam Bộ Dòng sông cũng đong đầy con nước lớn cho mấy dì, mấy chị giặt áo, gội đầu giữa trưa hè oi ả...
Bến quê Miền Tây Nam Bộ Bến sông quê cho mẹ múc từng thùng nước đổ vào khạp rồi lóng phèn, lóng luôn hạt phù sa khi mùa nước nổi tràn về...
Bến quê Miền Tây Nam Bộ Mùa nước về kéo theo từng đám lục bình nhấp nhô rồi xô dạt cho đôi bờ xanh ngát...
Bến quê Miền Tây Nam Bộ Nước cứ lững lờ trôi để hoa bần rụng trắng bến sông quê. Những trái bần ổi đong đưa cho tuổi thơ bồng bềnh trên chiếc xuồng con hái trái. Cái vị chua nơi đầu lưỡi bây giờ sẽ chìm vào miền ký ức khi đã lớn khôn.
Bến quê Miền Tây Nam Bộ
Bến sông quê cho tuổi thơ ngụp lặn, lao vào dòng nước xanh mát, khấy động cả một khúc sông chiều. Để rồi mai đây khi ngoãnh lại, bến sông quê sao mà thân thương quá đổi. Để thấy trong sự lớn lên của mình có vị ngọt phù sa...
Bến sông quê cũng chứa chan bao điều thầm kín của biết bao đôi trai gái ở miền quê này...
Bến quê Miền Tây Nam Bộ Những câu chuyện tình đẹp hay man mác buồn trên mỗi dòng sông, bến nước đều để lại những hình ảnh thân thương mà mỗi lần bắt gặp một dòng sông ký ức ngày xa cứ cuồn cuộn chảy về...
Nhà thơ Trần Quang Hiển dường như cũng có một nỗi niềm như thế!
Tôi về tắm mát sông quê,
Bến xưa thuyền đậu lời thề nơi đâu.
Sông sâu ai đã bắc cầu,
Em về bên ấy làm dâu nhà người.
Sông trong, trong cả nụ cười,
Cho tôi mang suốt một thời chiến tranh.
Bây giờ mây nước trong xanh,
Làng quê xóm cũ vắng tanh chợ chiều.
Sông ơi! chảy giữa bao điều,
Trôi đi năm tháng xoá nhiều thương đau.
Ngàn đời nước chảy sông sâu,
Tôi về bến cũ tìm đâu bóng người.
Bến quê Miền Tây Nam Bộ Có bến sông buồn - khi cách trở tình riêng! Có bến sông vui - khi chờ mẹ đi chợ về. Rồi cũng có bến sông gần, có bến sông xa... Mỗi bến sông dường như có tâm trạng riêng, có nỗi niềm riêng, có uẩn khúc riêng và có số phận riêng của nó...
Nhưng dù thế nào đi nữa, bến sông quê luôn cho ta tìm thấy sự dịu mát, trong lành, yên ả. Bởi dòng sông vẫn chảy, vẫn chứa đầy những kỷ niệm đẹp của mỗi người sinh ra và lớn lên bên cạnh dòng sông quê gần gũi, yêu thương và gắn bó...
Sưu tầm