ó bao giờ bạn tựa cửa nhìn trời xanh mây trắng nghĩ về muôn đời,muôn kiếp con người...Khi gió đông lọt qua làn áo mỏng đánh thức sự già nua? Dù ta trăm tuổi cũng chỉ là tia chớp của thời gian và không gian vô tận. Đời người ngắn ngủ,con người luôn ảo vọng sự trường tồn. Phía trong ngôi nhà ta là không gian nhỏ bé do ta tự tay sắp đặt...Ngoài kia là bao la đất trời rộng lớn,biến ảo khôn lường.Tọa độ nào trong cõi phiêu diêu giành cho ta,giành cho số phận đã được tạo hóa sắp đặt.Bao thế hệ con người từng tràn trề cảm xúc mang mang siêu thoát tận chín tầng trời...

Dường như mỗi đời người sinh ra và kết thúc là sự sắp đặt kỳ ảo của tạo hóa. Một trăm năm...sợi dây hệ lụy nào giành giữ muôn đời,muôn kiếp con người. Đó phải chăng là nỗi tuyệt vọng của chính con người trước trời xanh mây trắng...

QUẨN QUANH

Con người gây ra tội ác rồi sám hối cầu siêu

Tranh đoạt thiệt hơn xuyên mấy mươi thế kỷ

Danh lợi đua chen rồi vô chung,vô thủy!

Nỗi đau giữa nhân quần tự chính lòng tham...

BÀY ĐẶT

Nếu có đấng linh thiêng nào từ thăm thẳm hố đen

Bày đăt ra con người thành hình nhân tiêu khiển

Như Dạ Tràng nối đời hoài công lấp biển

Kiếp phù sinh ba vạn sáu ngàn ngày hóa thứ đồ chơi...

TRÁCH MÌNH

Trách mình trước biển lơ ngơ

Như con còng gió bơ vơ giữa chiều

Khi gần chẳng nói lời yêu

Ngày chưa kịp nắng,đã chiều cô đơn...