Sẽ không bao giờ là quá trễ để theo đuổi và thực hiện ước mơ của mình. <i>Quà tặng cuộc sống</i> chúc bạn sẽ dũng cảm tự tin hiện thực hóa ước mơ của mình thông qua mẩu truyện ngắn dưới đây.
Ngày đầu tiên ở trường, sau khi giáo sư giới thiệu về bản thân, ông đã đố chúng tôi xem trong lớp có gì khác lạ. Tôi đứng lên và nhìn xung quanh thì bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai. Tôi quay lại và thấy một cụ già nhỏ bé, nhăn nheo đang mỉm cười – một nụ cười bừng sáng.
Bà nói: “Chào cậu, tôi tên là Rose. Tôi tám mươi bảy tuổi. Tôi bắt tay cậu một cái được không?”. Tôi cười to và vui vẻ đáp lại: “Dĩ nhiên rồi!”, và thế là bà cụ bắt tay tôi một cái thật chặt.
- Sao bà lại đi học vào cái tuổi còn quá ‘ngây thơ’ này? – tôi đùa.
Bà cũng đùa lại:
- Tôi tới đây tìm một người chồng giàu có, làm đám cưới, có thêm vài đứa nhóc, rồi nghỉ hưu và đi du lịch.
“Ối, bà hài hước thật!”, tôi thực sự tò mò muốn biết cái gì đã thúc đẩy bà cụ thử sức vào cái tuổi này.
- Tôi luôn mơ ước được đi học đại học, và bây giờ thì tôi được đi học đây! – bà cụ nói.
Sau buổi học, chúng tôi đi về hội quán sinh viên để làm một ly socola nóng. Tôi và bà đã trở thành bạn ngay sau đó, và chỉ sau ba tháng chúng tôi đã cùng nhau tan lớp, tiếp đó là những câu chuyện không bao giờ dứt. Tôi luôn thích thú lắng nghe “cỗ máy thời gian” này, nghe bà chia sẻ những kinh nghiệm và những triết lý thâm thúy về cuộc đời.
Trong năm đó bà Rose đã trở thành biểu tượng của trường tôi. Bà kết bạn ở bất cứ nơi nào bà đến chơi. Bà thích ăn mặc lịch sự trước mọi người. Cuối học kỳ, chúng tôi mời bà Rose đến nói chuyện trong một bữa tiệc của đội bóng, và tôi không bao giờ quên được những gì bà đã nói với chúng tôi. Bà trang trọng bước lên bục, mỉm cười và nói:
“Chúng ta không nên ngừng hoạt động. Có bốn bí quyết để có được tuổi trẻ, hạnh phúc và thành công. Đó là:
- Bạn phải cười và tìm thấy một chuyện vui, hài hước mỗi ngày.
- Bạn phải có một mơ ước riêng cho mình. Khi không còn ước mơ nữa, khi ấy là bạn đã chết. Có bao nhiêu người quanh chúng ta, tuy đi đi lại lại đó mà không biết mình đã chết.
- Có một sự khác biệt lớn giữa già đi và trưởng thành. Nếu bạn 19 tuổi và nằm trọn trên giường một năm, không có được bất cứ sự cống hiến nào cho cuộc đời, bạn sẽ già đi thành người 20. Ai rồi cũng phải trải qua điều này, thậm chí không cần tài năng và danh vọng gì bạn cũng sẽ già đi trong nay mai. Trong khi đó, nếu biết tìm ra những cơ hội để trải nghiệm và hoàn thiện, bạn sẽ không bị già đi mà sẽ còn trưởng thành hơn rất nhiều.
- Cuối cùng, đó là không hối tiếc. Bọn lớn tuổi chúng tôi thường không tiếc những gì mình đã làm, mà chúng tôi chỉ tiếc những gì mình chưa làm. Chỉ những người còn mang hối tiếc mới là người sợ chết”.
Bà kết thúc bằng cách hát cho chúng tôi nghe bài “Đóa hồng”. Bà “thách” bọn tôi học thuộc lời ca và sống như lời bài hát đó.
Vào một ngày cuối năm, trước lễ tốt nghiệp chừng một tuần, bà Rose ra đi thanh thản sau một giấc ngủ dài. Hơn hai nghìn sinh viên của trường đã đến dự lễ tang của bà – người bạn đồng môn đã dạy cho chúng tôi bài học: không bao giờ là quá trễ để thực hiện điều mình ao ước.
Ngày đầu tiên ở trường, sau khi giáo sư giới thiệu về bản thân, ông đã đố chúng tôi xem trong lớp có gì khác lạ. Tôi đứng lên và nhìn xung quanh thì bỗng có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai. Tôi quay lại và thấy một cụ già nhỏ bé, nhăn nheo đang mỉm cười – một nụ cười bừng sáng.
Bà nói: “Chào cậu, tôi tên là Rose. Tôi tám mươi bảy tuổi. Tôi bắt tay cậu một cái được không?”. Tôi cười to và vui vẻ đáp lại: “Dĩ nhiên rồi!”, và thế là bà cụ bắt tay tôi một cái thật chặt.
- Sao bà lại đi học vào cái tuổi còn quá ‘ngây thơ’ này? – tôi đùa.
Bà cũng đùa lại:
- Tôi tới đây tìm một người chồng giàu có, làm đám cưới, có thêm vài đứa nhóc, rồi nghỉ hưu và đi du lịch.
“Ối, bà hài hước thật!”, tôi thực sự tò mò muốn biết cái gì đã thúc đẩy bà cụ thử sức vào cái tuổi này.
- Tôi luôn mơ ước được đi học đại học, và bây giờ thì tôi được đi học đây! – bà cụ nói.
Sau buổi học, chúng tôi đi về hội quán sinh viên để làm một ly socola nóng. Tôi và bà đã trở thành bạn ngay sau đó, và chỉ sau ba tháng chúng tôi đã cùng nhau tan lớp, tiếp đó là những câu chuyện không bao giờ dứt. Tôi luôn thích thú lắng nghe “cỗ máy thời gian” này, nghe bà chia sẻ những kinh nghiệm và những triết lý thâm thúy về cuộc đời.
Trong năm đó bà Rose đã trở thành biểu tượng của trường tôi. Bà kết bạn ở bất cứ nơi nào bà đến chơi. Bà thích ăn mặc lịch sự trước mọi người. Cuối học kỳ, chúng tôi mời bà Rose đến nói chuyện trong một bữa tiệc của đội bóng, và tôi không bao giờ quên được những gì bà đã nói với chúng tôi. Bà trang trọng bước lên bục, mỉm cười và nói:
“Chúng ta không nên ngừng hoạt động. Có bốn bí quyết để có được tuổi trẻ, hạnh phúc và thành công. Đó là:
- Bạn phải cười và tìm thấy một chuyện vui, hài hước mỗi ngày.
- Bạn phải có một mơ ước riêng cho mình. Khi không còn ước mơ nữa, khi ấy là bạn đã chết. Có bao nhiêu người quanh chúng ta, tuy đi đi lại lại đó mà không biết mình đã chết.
- Có một sự khác biệt lớn giữa già đi và trưởng thành. Nếu bạn 19 tuổi và nằm trọn trên giường một năm, không có được bất cứ sự cống hiến nào cho cuộc đời, bạn sẽ già đi thành người 20. Ai rồi cũng phải trải qua điều này, thậm chí không cần tài năng và danh vọng gì bạn cũng sẽ già đi trong nay mai. Trong khi đó, nếu biết tìm ra những cơ hội để trải nghiệm và hoàn thiện, bạn sẽ không bị già đi mà sẽ còn trưởng thành hơn rất nhiều.
- Cuối cùng, đó là không hối tiếc. Bọn lớn tuổi chúng tôi thường không tiếc những gì mình đã làm, mà chúng tôi chỉ tiếc những gì mình chưa làm. Chỉ những người còn mang hối tiếc mới là người sợ chết”.
Bà kết thúc bằng cách hát cho chúng tôi nghe bài “Đóa hồng”. Bà “thách” bọn tôi học thuộc lời ca và sống như lời bài hát đó.
Vào một ngày cuối năm, trước lễ tốt nghiệp chừng một tuần, bà Rose ra đi thanh thản sau một giấc ngủ dài. Hơn hai nghìn sinh viên của trường đã đến dự lễ tang của bà – người bạn đồng môn đã dạy cho chúng tôi bài học: không bao giờ là quá trễ để thực hiện điều mình ao ước.