Vào đông, đất trời bao phủ một màu ảm đạm, lạnh đến thấu xương. Ai cũng nghĩ rằng ung thư máu chỉ xuất hiện trong những bộ phim tình cảm Hàn Quốc. Ấy thế mà căn bệnh này như những tên trộm vậy. Hắn ngầm len lỏi vào cơ thể và lấy đi sinh mạng con người lúc nào không hay. Vivi là cô gái xấu số ấy. Nằm trên chiếc giường phủ một màu trắng toát, điều mà Vivi mong nhất là sự xuất hiện của Mai. Một phần Mai là người bạn nối khố, đem đến cho cô cảm giác thân thuộc và an toàn. Còn lại là bông hồng kia, phía sau tấm rèm cửa sổ. Mỗi sáng khi Mai đến, Vivi mở mắt để đón thứ ánh sáng yếu ớt từ bầu trời. Và quan trọng hơn, cô được nhìn thấy bông hồng vẫn còn rực rỡ khoe sắc bên bậu cửa. Nó nhắc nhở kẻ ở lại về những kí ức đã trở thành vết sẹo, thi thoảng lại nhói đau mỗi lúc nhớ về.
Vivi gặp chàng tại Đà Lạt trong chuyến du lịch cùng Mai. Họ biết nhau đã từ rất lâu, khi Mai còn là một đứa trẻ. Hồi đó con ếch xấu xí quyết định ra đi và giờ đây chàng bất chợt quay về làm quen với cô thêm một lần nữa. Những điều càng tuyệt vời xảy đến thì khi mất đi chỉ khiến con người thêm đau đớn. Hạnh phúc ư? Dùng từ ấy vẫn chưa đủ để miêu tả chuỗi ngày Vivi đã có bên anh ấy. Chớ trêu thay, cuộc đời có bao giờ cho ta đi trên một đường thẳng. Tình yêu của đôi trai gái cũng không phải ngoại lệ. Trên đỉnh Langbiang thơ mộng quyện với hương thơm dịu từ những bông hồng nhiều màu sắc, hoàng tử ếch quyết định cầu hôn cô. Đó cũng chính là ngày Vivi biết mình mắc ung thư máu.
“Vi àh, ở bên anh em vui chứ”
“Vâng, em vui lắm.”
“Em nghĩ sao nếu anh đề nghị chúng mình chơi trò xây nhà sinh con trong thời gian tới?”
“Ý anh là….”
“Em lấy anh nhé.”
“Hoàng tử à, anh vẫn chỉ là một chú ếch mà thôi. Em vui bên anh, nhưng chẳng hề có cảm giác muốn một điều gì đó lâu dài. Anh đẹp trai và tài giỏi, sẽ có nhiều người con gái tốt hơn em chăm sóc cho anh”
“Không Vi à, anh chỉ cần em thôi, anh đã đợi em từ khi chúng mình học chung mẫu giáo. Và không ngừng nỗ lực để đợi đến ngày hạnh phúc với em. Anh sẽ yêu em suốt cuộc đời này”
“Cám ơn tình cảm của anh. Em chẳng dám tin vào tình yêu mãi mãi đâu. Trừ phi anh tìm được hoa bất tử. Mà trên đời này làm gì có hoa bất tử cơ chứ. Ha ha. Ngày mai em sẽ trở lại Hà Nội. Em cần về phòng chuẩn bị đồ đạc. Chào anh”
Vivi biết rằng mình không còn nhiều thời gian đùa cợt với sự sống. Còn đối với chàng, đây là một cú sốc. Hoàng tử ếch lao vào công việc và tụ tập bạn bè để quên đi nỗi nhớ bên Vivi. Và rồi hơn một tháng trôi qua, chàng bất giác mở ngăn kéo bàn làm việc và thấy một bức thư của Mai. Mai đã kể sự thật về bệnh tình của Vivi. Hóa ra bấy lâu nay hoàng tử ếch quên đi mình đang thở, trong khi mình luôn thở. Chàng quyết định gặp Mai hỏi rõ mọi chuyện. Nguyện làm hiệp sĩ bảo vệ cô, hoàng tử ếch thất vọng về chính mình khi chẳng hề ở bên cô trong suốt thời gian qua. Hơn thế không ai trong gia đình Vivi có tủy thích hợp để phẫu thuật. Sự quái ác của bênh tật đang giết cô từng ngày. Nhưng niềm tin của con người vào sự kì diệu đã thuyết phục hoàng tử ếch quay lại Đà Lạt. Chàng quyết định leo đỉnh LangBiang.
“Kẻ nào may mắn lấy được bông hồng mọc trên vách đỉnh Langbiang sẽ có được một điều ước”
Trải qua bao nguy hiểm, hoàng tử đã chứng minh điều đó là sự thật. Không kìm nén được sự sung sướng, chàng nhanh chóng đem bông hoa trở về với nguyện ước Vivi sẽ khỏi bệnh. Lần thứ hai, cuộc đời trêu người. Trong khoảnh khắc mơ màng của sự mệt mỏi về ngày hạnh phúc với Vivi cùng ánh đèn mờ ảo trong đêm mưa của trục đường cao tốc, hoàng tử ếch gặp tai nạn và chàng ra đi mãi mãi. Những gì còn sót lại là bông hồng khoe sắc đầy sức sống mà chàng nắm chặt trong tay. Ngay sáng hôm sau, Mai nghe tin dữ và nhận lấy bông hoa từ phía cảnh sát. Cô không dám kể Vivi nghe. Tất cả những gì Mai có thể làm là đem bông hồng đến bên giường bệnh.
“Vi àh, tớ rất xin lỗi. Tớ đã kể hết bệnh tình của cậu cho hoàng tử ếch rồi. Và anh ấy đã đến gặp tớ.”
“Ừ” – Vivi nói trong giọng yếu ớt.
“Hoàng tử ếch nhớ cậu lắm đấy. Nhưng thật không may anh ấy phải đi công tác xa nên đã gửi tớ chuyển cho cậu bông hoa này.”
“Ái chà, một bông hồng xanh, đẹp thật đấy. Phải chăng nó có bất tử? Tớ chưa thấy bao giờ. Thôi được, tớ sẽ có một trò chơi. Hoa này còn xinh đẹp, bệnh của tớ sẽ tiến triển tốt. Khi ấy tớ sẽ đoàn tụ với hoàng tử ếch, Mai ạ”
Vivi biết rằng sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình trong thế giới này. Sự héo tàn của bông hoa là chuyện không thể tránh khỏi như bệnh của cô vậy. Ấy thế mà cô cứ muốn nhìn nó vào mỗi sáng, nhìn Mai cho nó ăn B1 vào mỗi buổi chiều. Thú vui ấy nuôi dưỡng niềm tin và sự sống của cô hàng ngày.
Lạ lùng thay, đến ngày thứ mười, bông hồng vẫn căng đầy sức sống, tự tin vươn mình trong tông màu trầm của trời đất. Đó là tác phẩm của Mai. Bốn năm lơ là việc học tại viện nghiên cứu sinh học đến giờ cô mới thấm thía. Điều duy nhất cô có thể dành cho người bạn thân của mình là ban cho bông hồng cô nhận từ tay cảnh sát một điều kì diệu. Niềm tin vào sự kì diệu cả Mai và Vivi hướng tới đều đã thành hiện thực cho đến ngày Vivi nhận được tủy thích hợp và cuộc phẫu thuật thành công.
“Vivi àh, cậu thấy không, bông hoa ấy quả thực nhiệm màu”
“Hihi, phải rồi, tớ sẽ mau ra khỏi chiếc giường này và mắng con ếch vô tình đó một trận tơi bời. Hắn công tác xa mà chẳng thèm đến từ biệt tớ một câu”
“Ừ, hắn vô tình thật đấy”
Mai quay mặt đi cười trừ. Cô là cao thủ trong tình trường nhưng chưa bao giờ việc căng quai hàm lên mỉm cười lại khó khăn đến thế. Mai muốn khóc. Nhưng cô cố kìm nén cho đến ngày Vivi xuất viện trong niềm hạnh phúc của cả gia đình.
“Vi này, bạn không thấy ngạc nhiên là tại sao bông hoa chẳng hề nở ra hay héo tàn? Cô bạn thân bé bỏng của tôi, đấy là di vật của hoàng tử ếch khi rời khỏi cuộc đời này. Vì tình yêu, anh ấy quyết tìm nó và nguyện rằng bạn sẽ khỏe mạnh trở lại. Giờ bạn đã thấy hồng bất tử rồi chứ?”
Vivi gặp chàng tại Đà Lạt trong chuyến du lịch cùng Mai. Họ biết nhau đã từ rất lâu, khi Mai còn là một đứa trẻ. Hồi đó con ếch xấu xí quyết định ra đi và giờ đây chàng bất chợt quay về làm quen với cô thêm một lần nữa. Những điều càng tuyệt vời xảy đến thì khi mất đi chỉ khiến con người thêm đau đớn. Hạnh phúc ư? Dùng từ ấy vẫn chưa đủ để miêu tả chuỗi ngày Vivi đã có bên anh ấy. Chớ trêu thay, cuộc đời có bao giờ cho ta đi trên một đường thẳng. Tình yêu của đôi trai gái cũng không phải ngoại lệ. Trên đỉnh Langbiang thơ mộng quyện với hương thơm dịu từ những bông hồng nhiều màu sắc, hoàng tử ếch quyết định cầu hôn cô. Đó cũng chính là ngày Vivi biết mình mắc ung thư máu.
“Vi àh, ở bên anh em vui chứ”
“Vâng, em vui lắm.”
“Em nghĩ sao nếu anh đề nghị chúng mình chơi trò xây nhà sinh con trong thời gian tới?”
“Ý anh là….”
“Em lấy anh nhé.”
“Hoàng tử à, anh vẫn chỉ là một chú ếch mà thôi. Em vui bên anh, nhưng chẳng hề có cảm giác muốn một điều gì đó lâu dài. Anh đẹp trai và tài giỏi, sẽ có nhiều người con gái tốt hơn em chăm sóc cho anh”
“Không Vi à, anh chỉ cần em thôi, anh đã đợi em từ khi chúng mình học chung mẫu giáo. Và không ngừng nỗ lực để đợi đến ngày hạnh phúc với em. Anh sẽ yêu em suốt cuộc đời này”
“Cám ơn tình cảm của anh. Em chẳng dám tin vào tình yêu mãi mãi đâu. Trừ phi anh tìm được hoa bất tử. Mà trên đời này làm gì có hoa bất tử cơ chứ. Ha ha. Ngày mai em sẽ trở lại Hà Nội. Em cần về phòng chuẩn bị đồ đạc. Chào anh”
Vivi biết rằng mình không còn nhiều thời gian đùa cợt với sự sống. Còn đối với chàng, đây là một cú sốc. Hoàng tử ếch lao vào công việc và tụ tập bạn bè để quên đi nỗi nhớ bên Vivi. Và rồi hơn một tháng trôi qua, chàng bất giác mở ngăn kéo bàn làm việc và thấy một bức thư của Mai. Mai đã kể sự thật về bệnh tình của Vivi. Hóa ra bấy lâu nay hoàng tử ếch quên đi mình đang thở, trong khi mình luôn thở. Chàng quyết định gặp Mai hỏi rõ mọi chuyện. Nguyện làm hiệp sĩ bảo vệ cô, hoàng tử ếch thất vọng về chính mình khi chẳng hề ở bên cô trong suốt thời gian qua. Hơn thế không ai trong gia đình Vivi có tủy thích hợp để phẫu thuật. Sự quái ác của bênh tật đang giết cô từng ngày. Nhưng niềm tin của con người vào sự kì diệu đã thuyết phục hoàng tử ếch quay lại Đà Lạt. Chàng quyết định leo đỉnh LangBiang.
“Kẻ nào may mắn lấy được bông hồng mọc trên vách đỉnh Langbiang sẽ có được một điều ước”
Trải qua bao nguy hiểm, hoàng tử đã chứng minh điều đó là sự thật. Không kìm nén được sự sung sướng, chàng nhanh chóng đem bông hoa trở về với nguyện ước Vivi sẽ khỏi bệnh. Lần thứ hai, cuộc đời trêu người. Trong khoảnh khắc mơ màng của sự mệt mỏi về ngày hạnh phúc với Vivi cùng ánh đèn mờ ảo trong đêm mưa của trục đường cao tốc, hoàng tử ếch gặp tai nạn và chàng ra đi mãi mãi. Những gì còn sót lại là bông hồng khoe sắc đầy sức sống mà chàng nắm chặt trong tay. Ngay sáng hôm sau, Mai nghe tin dữ và nhận lấy bông hoa từ phía cảnh sát. Cô không dám kể Vivi nghe. Tất cả những gì Mai có thể làm là đem bông hồng đến bên giường bệnh.
“Vi àh, tớ rất xin lỗi. Tớ đã kể hết bệnh tình của cậu cho hoàng tử ếch rồi. Và anh ấy đã đến gặp tớ.”
“Ừ” – Vivi nói trong giọng yếu ớt.
“Hoàng tử ếch nhớ cậu lắm đấy. Nhưng thật không may anh ấy phải đi công tác xa nên đã gửi tớ chuyển cho cậu bông hoa này.”
“Ái chà, một bông hồng xanh, đẹp thật đấy. Phải chăng nó có bất tử? Tớ chưa thấy bao giờ. Thôi được, tớ sẽ có một trò chơi. Hoa này còn xinh đẹp, bệnh của tớ sẽ tiến triển tốt. Khi ấy tớ sẽ đoàn tụ với hoàng tử ếch, Mai ạ”
Vivi biết rằng sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình trong thế giới này. Sự héo tàn của bông hoa là chuyện không thể tránh khỏi như bệnh của cô vậy. Ấy thế mà cô cứ muốn nhìn nó vào mỗi sáng, nhìn Mai cho nó ăn B1 vào mỗi buổi chiều. Thú vui ấy nuôi dưỡng niềm tin và sự sống của cô hàng ngày.
Lạ lùng thay, đến ngày thứ mười, bông hồng vẫn căng đầy sức sống, tự tin vươn mình trong tông màu trầm của trời đất. Đó là tác phẩm của Mai. Bốn năm lơ là việc học tại viện nghiên cứu sinh học đến giờ cô mới thấm thía. Điều duy nhất cô có thể dành cho người bạn thân của mình là ban cho bông hồng cô nhận từ tay cảnh sát một điều kì diệu. Niềm tin vào sự kì diệu cả Mai và Vivi hướng tới đều đã thành hiện thực cho đến ngày Vivi nhận được tủy thích hợp và cuộc phẫu thuật thành công.
“Vivi àh, cậu thấy không, bông hoa ấy quả thực nhiệm màu”
“Hihi, phải rồi, tớ sẽ mau ra khỏi chiếc giường này và mắng con ếch vô tình đó một trận tơi bời. Hắn công tác xa mà chẳng thèm đến từ biệt tớ một câu”
“Ừ, hắn vô tình thật đấy”
Mai quay mặt đi cười trừ. Cô là cao thủ trong tình trường nhưng chưa bao giờ việc căng quai hàm lên mỉm cười lại khó khăn đến thế. Mai muốn khóc. Nhưng cô cố kìm nén cho đến ngày Vivi xuất viện trong niềm hạnh phúc của cả gia đình.
“Vi này, bạn không thấy ngạc nhiên là tại sao bông hoa chẳng hề nở ra hay héo tàn? Cô bạn thân bé bỏng của tôi, đấy là di vật của hoàng tử ếch khi rời khỏi cuộc đời này. Vì tình yêu, anh ấy quyết tìm nó và nguyện rằng bạn sẽ khỏe mạnh trở lại. Giờ bạn đã thấy hồng bất tử rồi chứ?”