Chuông báo hết giờlàm bài thi môn cuối cùng của hệ cao đẳng vang lên. Nó chấm bút, mỉm cười có vẻ mãn nguyện, nộp bài thi, kí tên, bước ra khỏi phòng, vẫn không quên quay lại nhìn như một lời chào tạm biệt.

Tạm ngừng yêu Hena

Có lẽ suốt một tháng, mà nói đúng hơn là cả một năm qua, những bộn bề bài vở, lo toan về hai kỳ thi cam go, áp lực từ lời hứa với ba mẹ rằng nó sẽ quyết tâm thi đậu đại học. Tất cả đè nặng lên nó từng ngày, nặng đến nỗi có cảm giác như nghẹn lại nơi cổ.

Nhưng giờ thì ổn rồi, hai kỳ thi tốt nghiệp và đại học đã đi qua không tệ nếu như nó không muốn nói là rất tốt. Giờ chỉ còn mỗi một việc là lao thật nhanh về nhà, lăn đùng trên chiếc giường êm ái và chìm vào giấc mộng, nghĩ đến đây thôi nó đã cảm thấy sướng rơn. Bởi mấy hôm trước, giấc ngủ say đối với nó là vô cùng xa xỉ. Ước mơ được đặt chân vào giảng đường đại học không cho phép nó ngủ. “Ve toi nha chua? Lam bai thi duoc khong?”. Tin nhắn của nhỏ bạn thân đến, cũng là lúc nó vừa về tới nhà. “Cung tam tam.Con may? Gio ngu thoi!”. Hỏi vậy thôi chứ nó biết chắc rằng nhỏ làm bài tốt lắm, nếu không như vậy thì có lẽ nhỏ đã khóc bù lu bù loa với nó rồi, không còn bình tĩnh để nhắn tin hỏi thăm như vậy đâu. Thế là chưa kịp chờ xem nhỏ trả lời tin nhắn, mắt nó đã bắt đầu lim dim, hai mí mắt cứ khép dần khép dần cho đến khi sụp lại hẳn. Nó ngủ. Giấc ngủ no say tròn trịa vốn bị nó lãng quên từ nhiều ngày qua. Giấc ngủ đến gấp gáp, hẳn nó chưa kịp nghĩ rằng kỳ thi kết thúc là lúc bắt đầu một cuộc hẹn được giao ước từ một năm trước, giữa nó và một người nữa.

Sáng hôm đó, nó tung tăng bước xuống phố với chiếc váy xòe màu hồng xinh xắn. Người khác nhìn vào hẳn sẽ nghĩ nó thích màu hồng bởi váy hồng, giày hồng, kể cả cái kẹp tóc nơ xinh trên đỉnh đầu cũng mang màu hồng tươi tắn.

Đúng, có lẽ nó thích màu hồng, bởi màu hồng mang một ý nghĩa thật đặc biệt, ít nhất là với nó. Tinh thần thoải mái làm cho con người xinh hẳn ra. Bằng chứng là trên mặt nó chẳng còn em mụn nào định cư nữa. Chẳng bù cho ngày này cách đây một tháng, nó thậm chí còn không dám soi gương chải tóc đến lớp luyện thi nữa. Mặt mụn, tóc rối, mắt thâm quầng, da nhợt nhạt, thật kinh khủng. Khẽ nhún vai rùng mình rồi bước thật nhanh, lòng nôn nóng nhưng không vội vã. Có lẽ, đã lâu rồi, nó chưa thức dậy trước mặt trời như hôm nay…

Đến rồi, cánh đồng cỏ may ngập tràn trong nằng sáng. Những tia nắng ngày mới thật khéo đánh bóng cho những hạt sương thêm sáng lấp lánh. Nơi đây, một năm trước, có hai cô cậu học lớp 11 ngồi rất lâu, trên một chiếc xích đu màu hồng, dưới mưa, chẳng sợ ướt. Cũng hay, có nước mưa, sẽ chẳng ai biết được rằng nước trên mặt hai đứa là nước mắt. Không hiểu ai đã mang cả chiếc xich đu màu hồng ra cánh đồng toàn cỏ may. Vô tình là nơi hai đứa quyết định nhấn nút pause - tạm ngừng yêu. Và rất may, một năm sau, chiếc xích đu màu hồng vẫn còn đấy, phải chăng là nút play cho nó và hắn?

Một năm trước, khi là một cô bé tuổi mộng mơ, nó ấp ủ thật nhiều những giấc mơ đẹp. Nó mơ trở thành một sinh viên tài năng, tự tin với con đường do chính nó lựa chọn. Khi ấy, nó sẽ dang rộng đôi cánh vươn tới khoảng xanh bao la kia.

Tuổi 17, đủ lớn để nó nhận thức được rằng, để chạm tới khoảng xanh ấy, ngay từ bây giờ ,nó phải chú tâm vào việc học. Tuổi 17, nó nhận ra rằng có rất nhiều thứ cần nó làm hơn là yêu. Tất nhiên là tình yêu đôi lứa.

Bởi thế, mùa hè năm ngoái, nó quyết định hẹn hắn ra nơi có chiếc xích đu màu hồng, nói hết, nói hết những gì nó nghĩ. Rằng tình cảm mà bấy lâu hắn dành cho nó giống như ánh nắng ban mai ấm áp kia và nó là một cây đậu rất cần ánh nắng. Thế nhưng trước khi đón nhận thứ ánh nắng ngọt ngào ấm áp ấy,phải chờ cho hạt đậu nảy mầm đã. Một khi đã đủ sức nảy mầm, sẽ nhanh thôi, cây đậu non sẽ tắm mình trong ánh nắng tươi say. Và hôm nay, khi hạt đậu ấy đã mon men bung những vết nứt đầu tiên để vươn mình thì cuộc chạm mặt với ánh nắng đã tới.

Kìa, là hắn. Tim nó đập nhanh hơn, nhanh hơn nữa, y như rằng muốn nhảy sang bên phải. Hắn đứng đó, dáng người cao với nụ cười tỏa sáng, mọi người mến hắn cũng ở nụ cười ấy và nó cũng vậy. Hắn đứng đó, lưng tựa vào xích đu, hai tay giấu vào túi quần, y như tư thế của lần hẹn cuối cùng giữa nó và hắn. Nhưng hình như lần này hắn cao hơn thì phải?

Bước thật nhẹ lại gần, không hiểu sao nó cứ sợ hắn nhìn thấy. Nhẹ nhàng đến thế nhưng từ xa, hắn đã vẫy tay với nó .Vẫn là nụ cười không-thể-tươi-hơn đó, nó thật sự lúng túng, có một thứ cảm xúc rất lạ len vào người nó. Cho đến khi ánh mắt hai đứa chạm vào nhau, thật gần, rồi rất khẽ:

- Chào. Hắn thì thào nhưng nó nghe rất rõ đến từng hơi thở.

- Chào.

- Cậu khỏe không? Thi có tốt không? Cũng lâu rồi nhỉ?

- Tớ khỏe, thi cũng tạm được.

- Thế nào?

-…?!

- Cùng tớ đi tiếp nhé!

Hắn đâu biết rằng kể từ ngày hôm ấy, nó đã cố gắng dùng hết chút sức lực ít ỏi để nén cho trái tim thôi không rung rinh nữa. Khó chịu lắm, đau lắm. Có ai tự bóp tim mình lại mà thấy dễ chịu bao giờ. Nó chưa từng nghĩ sẽ quay trở lại nơi có chiếc xích đu màu hồng này. Mãi cho đến sáng nay không hiểu sao nó thức dậy sớm và đi thẳng đến đây.

Nó không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa bởi lẽ nó sợ hắn sẽ nhìn thấy những giọt nước ứ trong khóe mắt nó do thứ cảm xúc ban nãy đẩy dâng lên.

Và mưa, lại mưa .Buổi sáng nhưng lại mưa. Thời tiết mùa hè thật là không thể đoán trước được. Lại ướt, nhưng lần này thì hắn đã kịp nhận ra những giọt nước không phải là nước mưa đang lăn dài trên gương mặt nó. Hình như khi con người ta đứng trước một quyết định khó khăn, thường nhờ đến…ông trời. Nó lấy hết can đảm:

- Này nhé! Nếu lát nữa xuất hiện cầu vồng, tớ sẽ đồng ý đi tiếp cùng cậu, nếu không thì…

Hắn nhìn nó rồi lại ngước lên nhìn trời, ánh mắt ngập tràn hi vọng.

Một lát sau, trời tạnh mưa….

Đặng Thị Yến Như (Long An)