[url=members/43174/]@minhanh2003[/url]​

Nhân sinh là một lần rồi lại một lần gặp gỡ trùng hợp. Đã gặp gỡ chính là duyên phận, không có đúng và sai, tốt và xấu. Duyên đến hết lòng trân trọng, duyên tận tự sẽ phân ly.

Đáng sợ nhất không phải là câu chia tay mà là sự im lặng.

Chúng tôi từng bên nhau một quãng thời gian dài, cùng nhau viết lên thời thanh xuân đẹp đẽ cho riêng mình nhưng rồi tình cảm ấy dần nhạt phai theo năm tháng. Lắm lúc chỉ là sự cãi vả bông đùa của đối phương, còn bây giờ chỉ làm người ta thêm khó chịu. Tôi đã từng chứng kiến những cặp đôi yêu nhau đều như vậy, bản thân đã nghĩ mình sẽ vượt qua cả thôi, nhưng tôi đã nhầm! Từ lúc nào, cả hai đã chẳng còn để tâm tới đối phương nghĩ gì, chẳng còn cùng nhau làm mọi thứ thay vì tự đưa ra quyết định. Dù cố gắng níu kéo, cố gắng thay đổi bản thân nhưng mọi chuyện vẫn không thay đổi.

Để rồi một ngày anh là người đã chủ động nói lời chia tay.

Tôi đã khóc rất nhiều, khóc đến mệt mỏi và dần thiếp trong giấc ngủ. Tôi mơ thấy anh, mơ thấy những điều ngọt ngào, hạnh phúc mà anh mang lại. Nhưng rồi anh cũng bỏ tôi mà đi, để tôi một mình cô đơn với bóng đêm. Tôi chơi vơi cố tìm chút ánh sáng, cho bản thân chút hy vọng nhưng chẳng có ai ở bên cạnh. Anh đi rồi, đoạn đường sau này tôi biết phải làm sao?

Tôi không trách anh phụ bạc, có trách duyên mình đã tận!

Lúc mới chia tay, đã nhiều lúc tôi gọi thầm tên anh khi đi qua những con phốquen thuộc, lại nhớ tới ánh mắt dịu dàng anh dành cho tôi. Muốn gọi điện hỏi anh giờ này thế nào, cuộc sống có tốt không, anh đã có cuộc tình mới chưa nhưng rồi lặng lẽ xóa danh bạ, xóa tất cả mọi thứ về anh

Đã đến lúc phải quên người mình nên quên..

Cho đến một ngày, khi tôi đã quen việc không còn anh bên cạnh, dường như lòng tôi cũng bình lặng được. Ngày tháng trôi đi, không còn nghĩ đến anh, không còn nhìn thấy anh và nghe tin tức về anh nữa, dường như tất cả rồi cũng chìm vào dĩ vãng, phủ một lớp bụi mờ, chôn thật sâu, thật sâu vào trong tâm trí. Không thể quên đi, nhưng cũng không còn nhớ đến. Và có lẽ thực sự một ngày nào đó, đủ lâu, đủ xa, vắng anh, vắng tin tức của anh, tôi cũng sẽ có thể buông xuống được.

Người từng thương rồi sẽ có một ngày thành người dưng..

Hết.​