Khi tiếng khóc chào đời vang lên, khi người ta bắt đầu đi trên con đường cuộc sống, ấy là lúc họ bắt đầu tham gia một trò chơi mang tên số mệnh - một trò chơi người ta không biết lúc nào sẽ dừng lại...
Có ai đó nói rằng để đem lại hạnh phúc phải đổi bằng đau khổ, để thay đổi định mệnh phải trả bằng nghiệt ngã… Nhưng người ta không thể thay đổi luật lệ của trò chơi. Con xúc xắc số mệnh cứ lăn tròn và lăn hoài trên một bản lề mong manh của sự sống và cái chết. Như một cơn gió thoáng qua dìu dịu, trơn mớn cảm xúc ngọt ngào từ đầu lưỡi tới tận cuối của góc sâu nhất trong tâm hồn. Để gục xuống hay đứng lên ? Để đau khổ hay cười vui ? Con xúc xắc sẽ cho ta biết… Khi nó lăn tới những bước phải đi, ta phải chọn lựa, hoặc đi tiếp, hoặc phá tan luật lệ trò chơi mà hờn dỗi và gạt đi tất cả những con xúc sắc khác. Nhưng khi ta dừng cuộc chơi, những người khác sẽ bị xáo trộn và náo động còn ta đã chấp nhận thất bại.
Thất bại trong cuộc chơi mang tên cuộc sống này là gì ? Là bỏ cuộc giữa chừng, là đầu hàng số mệnh, là chạy trốn và né tránh những thăng trầm của cuộc sống…
Bạn của tôi, bạn không thể mãi hy vọng một cuộc sống lạ lùng mang tên phép màu mà vốn nó không tồn tại. Bạn không thể trông chờ một cuộc sống chỉ có niềm vui và nụ cười. Bạn có bao giờ tự hỏi, dù một lần rằng tại sao mình sống trên thế giới này chưa? Nếu bạn hỏi tôi, tôi sẽ nói cho bạn biết: đó là vì ta phải nếm trải đau khổ, mất mát, buồn tủi. Đó là vì ta phải để những giọt nước mắt tuôn trào từ khóe mắt và vị mằn mặn của nó sẽ thấm nơi đầu môi.. Niềm vui, sự sung sướng và cảm giác hạnh phúc chính là những phần thưởng lớn nhất khi ta bước qua được sự chịu đựng ấy. Sống trọn vẹn và ý nghĩa là sống được nếm trải những cung bậc trong cuộc sống. Như một trò chơi vậy, có lúc phải giật lùi, để lúc khác sẽ tiến lên. Khi trở lại bạn mạnh mẽ hay gục ngã, đều ở quyết định của bạn.
Trong một trò chơi, bạn sẽ thấy nhiều bạn đồng hành và cả những đối thủ ngáng con đường đi của bạn. Trong cuộc chơi ấy, đôi khi bạn hãy thử tĩnh lặng và giành một chút không gian, thời gian để ngắm nhìn lấy toàn cục. Và bạn thấy nó liên tục cuốn đi, đơn thuần như một dòng chảy không điểm đầu, không điểm cuối. Bạn đồng hành có thể trở thành đối thủ, đối thủ có thể trở thành bạn đồng hành. Khi một trong cả hai gục xuống và kết thúc phần chơi của mình, một quãng đường dài sẽ mở ra phía trước, một quãng đường hụt hẫng mà bạn và những người xung quanh sẽ phải gồng lên để gánh lấy, để lấp đầy những chỗ trống trong trò chơi, hoặc giả chăng là chờ đợi và vun đắp cho những người chơi khác sẽ bắt đầu chập chững rồi vững bước đi lên.
Và rồi, có lẽ một lúc nào đó bạn sẽ lại trở lại như chính mình ban đầu... lại đơn độc bước đi và thực hiện cuộc chơi của chính mình. Phía sau bạn lại là những người chơi khác đang cố gắng để như bạn, đang cố gắng để vượt lên bạn. Và bạn sẽ mỉm cười để đi tiếp hay nhường bước ? Có thể, bạn nên vun đắp, và tạo điều kiện cho họ tiến lên.
Đó là lí do trò vì sao trò chơi cuộc sống này bạn phải có cả sự ích kỉ cần thiết và lòng vị tha, bao dung đủ lớn để trò chơi có thể tiếp tục, để đi tới những bước đi cuối cùng của chính mình, bạn sẽ mỉm cười ngẫm lại mọi thứ. Và lặng yên, kết thúc...
Trò chơi, vẫn tiếp tục..
Có ai đó nói rằng để đem lại hạnh phúc phải đổi bằng đau khổ, để thay đổi định mệnh phải trả bằng nghiệt ngã… Nhưng người ta không thể thay đổi luật lệ của trò chơi. Con xúc xắc số mệnh cứ lăn tròn và lăn hoài trên một bản lề mong manh của sự sống và cái chết. Như một cơn gió thoáng qua dìu dịu, trơn mớn cảm xúc ngọt ngào từ đầu lưỡi tới tận cuối của góc sâu nhất trong tâm hồn. Để gục xuống hay đứng lên ? Để đau khổ hay cười vui ? Con xúc xắc sẽ cho ta biết… Khi nó lăn tới những bước phải đi, ta phải chọn lựa, hoặc đi tiếp, hoặc phá tan luật lệ trò chơi mà hờn dỗi và gạt đi tất cả những con xúc sắc khác. Nhưng khi ta dừng cuộc chơi, những người khác sẽ bị xáo trộn và náo động còn ta đã chấp nhận thất bại.
Thất bại trong cuộc chơi mang tên cuộc sống này là gì ? Là bỏ cuộc giữa chừng, là đầu hàng số mệnh, là chạy trốn và né tránh những thăng trầm của cuộc sống…
Bạn của tôi, bạn không thể mãi hy vọng một cuộc sống lạ lùng mang tên phép màu mà vốn nó không tồn tại. Bạn không thể trông chờ một cuộc sống chỉ có niềm vui và nụ cười. Bạn có bao giờ tự hỏi, dù một lần rằng tại sao mình sống trên thế giới này chưa? Nếu bạn hỏi tôi, tôi sẽ nói cho bạn biết: đó là vì ta phải nếm trải đau khổ, mất mát, buồn tủi. Đó là vì ta phải để những giọt nước mắt tuôn trào từ khóe mắt và vị mằn mặn của nó sẽ thấm nơi đầu môi.. Niềm vui, sự sung sướng và cảm giác hạnh phúc chính là những phần thưởng lớn nhất khi ta bước qua được sự chịu đựng ấy. Sống trọn vẹn và ý nghĩa là sống được nếm trải những cung bậc trong cuộc sống. Như một trò chơi vậy, có lúc phải giật lùi, để lúc khác sẽ tiến lên. Khi trở lại bạn mạnh mẽ hay gục ngã, đều ở quyết định của bạn.
Trong một trò chơi, bạn sẽ thấy nhiều bạn đồng hành và cả những đối thủ ngáng con đường đi của bạn. Trong cuộc chơi ấy, đôi khi bạn hãy thử tĩnh lặng và giành một chút không gian, thời gian để ngắm nhìn lấy toàn cục. Và bạn thấy nó liên tục cuốn đi, đơn thuần như một dòng chảy không điểm đầu, không điểm cuối. Bạn đồng hành có thể trở thành đối thủ, đối thủ có thể trở thành bạn đồng hành. Khi một trong cả hai gục xuống và kết thúc phần chơi của mình, một quãng đường dài sẽ mở ra phía trước, một quãng đường hụt hẫng mà bạn và những người xung quanh sẽ phải gồng lên để gánh lấy, để lấp đầy những chỗ trống trong trò chơi, hoặc giả chăng là chờ đợi và vun đắp cho những người chơi khác sẽ bắt đầu chập chững rồi vững bước đi lên.
Và rồi, có lẽ một lúc nào đó bạn sẽ lại trở lại như chính mình ban đầu... lại đơn độc bước đi và thực hiện cuộc chơi của chính mình. Phía sau bạn lại là những người chơi khác đang cố gắng để như bạn, đang cố gắng để vượt lên bạn. Và bạn sẽ mỉm cười để đi tiếp hay nhường bước ? Có thể, bạn nên vun đắp, và tạo điều kiện cho họ tiến lên.
Đó là lí do trò vì sao trò chơi cuộc sống này bạn phải có cả sự ích kỉ cần thiết và lòng vị tha, bao dung đủ lớn để trò chơi có thể tiếp tục, để đi tới những bước đi cuối cùng của chính mình, bạn sẽ mỉm cười ngẫm lại mọi thứ. Và lặng yên, kết thúc...
Trò chơi, vẫn tiếp tục..