(AFCVN) - Mùa bóng 1979 - 1980 bắt đầu với trận thua Liverpool trong trận tranh cúp Charity Shield. Đó có vẻ như là một điềm báo chẳng lành cho Arsenal, họ đã tay trắng trong một mùa bóng mà lẽ ra họ có thể đã rất thành công.
Có rất nhiều thứ được nhắc đến: kỉ lục 3 lần liên tiếp vào tới chung kết FA, có mặt tại trận chung kết C2, tứ kết League Cup và một suất dự cúp UEFA năm sau. Thế như tất cả có ý nghĩa nếu Arsenal giành chiến thắng trong trận cuối cùng.
Mùa bóng ấy, họ phải chơi đến 70 trận và loạt trận đấu liên tiếp khắc nghiệt ấy đã ảnh hưởng rất nhiều đến phong độ câu lạc bộ. Arsenal để hòa 16 trận trong suốt mùa giải. Cặp tiền đạo của họ Frank Stapleton và Alan Sunderland chia nhau mỗi người 14 bàn thắng, đó là một sự kết hợp tốt nhưng là chưa đủ. Trong giải hạng nhất, chỉ duy nhất một lần Arsenal ghi được hơn 3 bàn trong một trận đấu, trận khai mạc làm khách trên sân Brighton (Sunderland 2, Stapleton, Brady). Quả thật, nửa đầu mùa bóng họ chơi khá hay: tại vòng 2 League Cup, Arsenal vùi dập Leeds United 7 - 0 (Sunderland 3, Brady 2, Stapleton, Nelson), vòng 4 họ tiếp tục đánh bại Brighton 4 - 0 (Stapleton 2, Vaessen 2). Ở cúp C2, Arsenal cũng thể hiện sức mạnh với trận đại thắng IFK Gothenburg 5-1 (Sunderland 2, Brady, Price, Young).
Trận bán kết FA, Arsenal phải thi đấu với Liverpool, đội bóng hùng mạnh lúc bấy giờ là nhà đương kim vô địch và đang làm mưa làm gió tại đấu trường châu Âu. Tuy vậy, những khẩu thần công cũng không hề quá e ngại, bởi họ biết rõ khả năng của mình. Hai đội phải chơi đến 4 trận đấu mới phân định được thắng thua. 4 trận đấu ấy đi vào lịch sử FA, đã không biết bao mồ hôi, máu và nước mắt của các cầu thủ cũng như vô số lời bình của dư luận đổ vào đó. Trận thứ 3 trong loạt trận đó ghi dấu Alan Sunderland với bàn thắng ngay ở giây 13 (kỉ lục khi đó). Hai đội phải chơi tiếp trận thứ 4 và Talbot ghi bàn duy nhất để Arsenal vượt qua Liverpool.
Sau đó là một cuộc đọ sức cũng cực kì quan trọng. Arsenal sẽ phải đối mặt với Juventus, một thế lực của nước Ý tại bán kết C2 năm đó. Trận lượt đi tại Highbury, hai đội hòa 1 -1. Đó là một tỉ số nguy hiểm đối với Arsenal. Đội bóng hành quân tới Turin với tâm niệm chỉ thắng hoặc hòa với tỉ số cao hơn 1-1 thì họ mới có thể đi tiếp. Nhiệm vụ ấy quá nặng nề bởi những thống kê cho thấy đã 25 năm nay, trong các cuộc thi tài ở châu Âu, Juventus không hề bị đánh bại bởi các đội bóng Anh quốc trên sân nhà, thậm chí 10 năm gần đây họ không bao giờ để thua bất cứ đối thủ nào đến từ nước Anh.
Đó chắc chắn sẽ là một trận đấu khó khăn đối với Arsenal và quả thật vậy, 88 phút thi đấu chính thức trôi qua nhưng tỉ số vẫn là 0 - 0. Arsenal đứng trước nguy cơ bị loại bởi luật bàn thắng trên sân khách. Tuy vậy bản lĩnh quật cường của đội bóng Anh đã được thể hiện. Chỉ còn 2 phút nữa là hết giờ thì Paul Vaessen, cầu thủ thay người của Arsenal tung ra một cú sút cực mạnh vào góc xa khung thành. Thủ môn Juventus bó tay nhìn bóng bay vào lưới. Bàn thắng ấy làm câm lặng cả sân vận động đồng thời đưa Arsenal vào trận chung kết một cách vẻ vang.
Paul Vaessen
Tuy nhiên, đó là phút lóe sáng duy nhất trong cuộc đời cầu thủ ngắn ngủi của Paul Vaessen bởi những chấn thương liên tiếp ở chân khiến anh phải từ giã sân cỏ ở tuổi 20!
Những chiến thắng của Arsenal thật ấn tượng và hào hùng, thế nhưng những trận đấu ấy chỉ càng làm nỗi thất vọng của cổ động viên đội bóng sau đó thêm cay đắng. Chung kết FA, Arsenal tiếp đối thủ khó chịu là West Ham. Bàn thắng duy nhất của Trevor Brooking (West Ham) đã mang chiếc cúp FA về phía Đông London thay vì tới vùng Bắc thành phố.
Trận chung kết C2 năm đó có một kịch bản khác. Arsenal ép từ đầu đến cuối Valencia với vô số cơ hội. Tuy vậy, 120 phút thi đấu trôi qua, Arsenal không làm sao chọc thủng lưới đội bóng Tây Ban Nha. Hai đội phải chấp nhận đá loạt penalty may rủi. Trong lượt đá đầu tiên, cả Mario Kempes (Valencia và Liam Brady (Arsenal) đều đá hỏng. Sau đó, hai đội không có thêm sai lầm nào nữa. Khi tỉ số là 5-4 nghiêng về Valencia, Graham Rix bước đến chấm phạt đền để thực hiện quả đá thứ 6 cho Arsenal. Anh thực hiện một cú sút nhẹ, nó không đánh lừa được thủ thành Carlos Pereira của Valencia, anh này bay người đúng hướng và cản phá thành công. Thế có nghĩa là Arsenal lần thứ 2 trong mùa bóng để tuột cúp vô địch ra khỏi tầm tay. Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt của Graham Rix, sai lầm của anh đã làm hỏng một mùa bóng đáng lẽ ra rất đẹp dành cho câu lạc bộ.
Graham Rix
Mùa bóng chưa kết thúc với Arsenal và nỗi buồn vẫn còn tiếp tục. 3 ngày sau đó họ thi đấu trận áp chót trong giải hạng Nhất với Wolverhampton và dành được chiến thắng 2-1 trên sân khách (Stapleton, Walford). Không có thời gian để nghỉ ngơi, ngày 19 tháng 5 năm 1980, vòng đấu cuối cùng của mùa giải, Arsenal thi đấu trận thứ 17 kể từ đầu tháng 4 (tính cả 4 trận đấu với Liverpool). Đó là cuộc đọ sức không khác gì một trận chung kết bởi nó quyết định tấm vé tham dự cúp châu Âu mùa bóng năm sau của Arsenal. Thế nhưng các cầu thủ thi đấu như đeo chì ở chân và họ bị Boro hạ tan tác với tỉ số 5-0. Arsenal tay trắng!
1981
Sau mùa bóng đáng thất vọng ấy, một không khí nặng nề bao trùm lên sân Highbury. Frank Stapleton và Liam Brady chuyển đến Manchester United và Juventus. Hawley, Chapman, Hankin là những khuôn mặt mới nhưng không ai trong số họ có thể thay thế xứng đáng những người ra đi. Bản hợp đồng đáng giá nhất có lẽ là Kenny Sansson. Clive Allen đến với Arsenal với giá kỉ lục 1250000 bảng nhưng không hề chơi cho câu lạc bộ một trận đấu nào, 8 tuần sau đó anh đến Crystal Palace theo một thỏa thuận giữa hai đội (Paul Barron chuyển sang Arsenal). Họ kết thúc mùa giải với vị trí thứ 3 nhưng khán đài đã thưa dần người xem...
1982
Chủ tịch câu lạc bộ, ông Denis Hill Wood, người rất được yêu mến và kính trọng qua đời ở tuổi 76. Ông là trụ cột của Arsenal rất nhiều năm, nhận chức chủ tịch câu lạc bộ từ người cha và đến lượt Peter Hill-Wood, người con của Denis Hill Wood nối tiếp truyền thống gia đình ngồi vào ghế chủ tịch. Hiện tại ông vẫn đang nắm giữ cương vị đó.
1984
Nửa đầu thập niên 80 quả thật rất đáng thất vọng. Arsenal trở thành một đội bóng thường thường bậc trung ở giải Hạng Nhất. Họ có thể xếp ở vị trí thứ 5 hoặc thứ 6 nhưng không bao giờ chạm tới giấc mơ vô địch hay cơ hội ở cúp châu Âu. Sau trận thua cay đắng Leicester City 0 - 3, huấn luyện viên đương nhiệm Terry Neill ngao ngán phát biểu: "Các cầu thủ dường như không còn khát vọng cũng như hứng thú khi thi đấu. Họ chỉ muốn nhận tiền và về nhà sớm. Mùa bóng này có lẽ Arsenal sẽ xếp thứ 6 và tôi sẽ cải tổ". Đội bóng quả thật xếp thứ 6 chung cuộc, tuy nhiên Terry Neill đã không thể thực hiện ý định của mình bởi những trận thua liên tiếp trước Walsall, West Bromwich Albion và West Ham đã khiến Peter Hill-Wood quyết định sa thải Neill. Don Howe được chỉ định thay thế.
Có rất nhiều thứ được nhắc đến: kỉ lục 3 lần liên tiếp vào tới chung kết FA, có mặt tại trận chung kết C2, tứ kết League Cup và một suất dự cúp UEFA năm sau. Thế như tất cả có ý nghĩa nếu Arsenal giành chiến thắng trong trận cuối cùng.
Mùa bóng ấy, họ phải chơi đến 70 trận và loạt trận đấu liên tiếp khắc nghiệt ấy đã ảnh hưởng rất nhiều đến phong độ câu lạc bộ. Arsenal để hòa 16 trận trong suốt mùa giải. Cặp tiền đạo của họ Frank Stapleton và Alan Sunderland chia nhau mỗi người 14 bàn thắng, đó là một sự kết hợp tốt nhưng là chưa đủ. Trong giải hạng nhất, chỉ duy nhất một lần Arsenal ghi được hơn 3 bàn trong một trận đấu, trận khai mạc làm khách trên sân Brighton (Sunderland 2, Stapleton, Brady). Quả thật, nửa đầu mùa bóng họ chơi khá hay: tại vòng 2 League Cup, Arsenal vùi dập Leeds United 7 - 0 (Sunderland 3, Brady 2, Stapleton, Nelson), vòng 4 họ tiếp tục đánh bại Brighton 4 - 0 (Stapleton 2, Vaessen 2). Ở cúp C2, Arsenal cũng thể hiện sức mạnh với trận đại thắng IFK Gothenburg 5-1 (Sunderland 2, Brady, Price, Young).
Trận bán kết FA, Arsenal phải thi đấu với Liverpool, đội bóng hùng mạnh lúc bấy giờ là nhà đương kim vô địch và đang làm mưa làm gió tại đấu trường châu Âu. Tuy vậy, những khẩu thần công cũng không hề quá e ngại, bởi họ biết rõ khả năng của mình. Hai đội phải chơi đến 4 trận đấu mới phân định được thắng thua. 4 trận đấu ấy đi vào lịch sử FA, đã không biết bao mồ hôi, máu và nước mắt của các cầu thủ cũng như vô số lời bình của dư luận đổ vào đó. Trận thứ 3 trong loạt trận đó ghi dấu Alan Sunderland với bàn thắng ngay ở giây 13 (kỉ lục khi đó). Hai đội phải chơi tiếp trận thứ 4 và Talbot ghi bàn duy nhất để Arsenal vượt qua Liverpool.
Sau đó là một cuộc đọ sức cũng cực kì quan trọng. Arsenal sẽ phải đối mặt với Juventus, một thế lực của nước Ý tại bán kết C2 năm đó. Trận lượt đi tại Highbury, hai đội hòa 1 -1. Đó là một tỉ số nguy hiểm đối với Arsenal. Đội bóng hành quân tới Turin với tâm niệm chỉ thắng hoặc hòa với tỉ số cao hơn 1-1 thì họ mới có thể đi tiếp. Nhiệm vụ ấy quá nặng nề bởi những thống kê cho thấy đã 25 năm nay, trong các cuộc thi tài ở châu Âu, Juventus không hề bị đánh bại bởi các đội bóng Anh quốc trên sân nhà, thậm chí 10 năm gần đây họ không bao giờ để thua bất cứ đối thủ nào đến từ nước Anh.
Đó chắc chắn sẽ là một trận đấu khó khăn đối với Arsenal và quả thật vậy, 88 phút thi đấu chính thức trôi qua nhưng tỉ số vẫn là 0 - 0. Arsenal đứng trước nguy cơ bị loại bởi luật bàn thắng trên sân khách. Tuy vậy bản lĩnh quật cường của đội bóng Anh đã được thể hiện. Chỉ còn 2 phút nữa là hết giờ thì Paul Vaessen, cầu thủ thay người của Arsenal tung ra một cú sút cực mạnh vào góc xa khung thành. Thủ môn Juventus bó tay nhìn bóng bay vào lưới. Bàn thắng ấy làm câm lặng cả sân vận động đồng thời đưa Arsenal vào trận chung kết một cách vẻ vang.
Paul Vaessen
Tuy nhiên, đó là phút lóe sáng duy nhất trong cuộc đời cầu thủ ngắn ngủi của Paul Vaessen bởi những chấn thương liên tiếp ở chân khiến anh phải từ giã sân cỏ ở tuổi 20!
Những chiến thắng của Arsenal thật ấn tượng và hào hùng, thế nhưng những trận đấu ấy chỉ càng làm nỗi thất vọng của cổ động viên đội bóng sau đó thêm cay đắng. Chung kết FA, Arsenal tiếp đối thủ khó chịu là West Ham. Bàn thắng duy nhất của Trevor Brooking (West Ham) đã mang chiếc cúp FA về phía Đông London thay vì tới vùng Bắc thành phố.
Trận chung kết C2 năm đó có một kịch bản khác. Arsenal ép từ đầu đến cuối Valencia với vô số cơ hội. Tuy vậy, 120 phút thi đấu trôi qua, Arsenal không làm sao chọc thủng lưới đội bóng Tây Ban Nha. Hai đội phải chấp nhận đá loạt penalty may rủi. Trong lượt đá đầu tiên, cả Mario Kempes (Valencia và Liam Brady (Arsenal) đều đá hỏng. Sau đó, hai đội không có thêm sai lầm nào nữa. Khi tỉ số là 5-4 nghiêng về Valencia, Graham Rix bước đến chấm phạt đền để thực hiện quả đá thứ 6 cho Arsenal. Anh thực hiện một cú sút nhẹ, nó không đánh lừa được thủ thành Carlos Pereira của Valencia, anh này bay người đúng hướng và cản phá thành công. Thế có nghĩa là Arsenal lần thứ 2 trong mùa bóng để tuột cúp vô địch ra khỏi tầm tay. Nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt của Graham Rix, sai lầm của anh đã làm hỏng một mùa bóng đáng lẽ ra rất đẹp dành cho câu lạc bộ.
Graham Rix
Mùa bóng chưa kết thúc với Arsenal và nỗi buồn vẫn còn tiếp tục. 3 ngày sau đó họ thi đấu trận áp chót trong giải hạng Nhất với Wolverhampton và dành được chiến thắng 2-1 trên sân khách (Stapleton, Walford). Không có thời gian để nghỉ ngơi, ngày 19 tháng 5 năm 1980, vòng đấu cuối cùng của mùa giải, Arsenal thi đấu trận thứ 17 kể từ đầu tháng 4 (tính cả 4 trận đấu với Liverpool). Đó là cuộc đọ sức không khác gì một trận chung kết bởi nó quyết định tấm vé tham dự cúp châu Âu mùa bóng năm sau của Arsenal. Thế nhưng các cầu thủ thi đấu như đeo chì ở chân và họ bị Boro hạ tan tác với tỉ số 5-0. Arsenal tay trắng!
1981
Sau mùa bóng đáng thất vọng ấy, một không khí nặng nề bao trùm lên sân Highbury. Frank Stapleton và Liam Brady chuyển đến Manchester United và Juventus. Hawley, Chapman, Hankin là những khuôn mặt mới nhưng không ai trong số họ có thể thay thế xứng đáng những người ra đi. Bản hợp đồng đáng giá nhất có lẽ là Kenny Sansson. Clive Allen đến với Arsenal với giá kỉ lục 1250000 bảng nhưng không hề chơi cho câu lạc bộ một trận đấu nào, 8 tuần sau đó anh đến Crystal Palace theo một thỏa thuận giữa hai đội (Paul Barron chuyển sang Arsenal). Họ kết thúc mùa giải với vị trí thứ 3 nhưng khán đài đã thưa dần người xem...
1982
Chủ tịch câu lạc bộ, ông Denis Hill Wood, người rất được yêu mến và kính trọng qua đời ở tuổi 76. Ông là trụ cột của Arsenal rất nhiều năm, nhận chức chủ tịch câu lạc bộ từ người cha và đến lượt Peter Hill-Wood, người con của Denis Hill Wood nối tiếp truyền thống gia đình ngồi vào ghế chủ tịch. Hiện tại ông vẫn đang nắm giữ cương vị đó.
1984
Nửa đầu thập niên 80 quả thật rất đáng thất vọng. Arsenal trở thành một đội bóng thường thường bậc trung ở giải Hạng Nhất. Họ có thể xếp ở vị trí thứ 5 hoặc thứ 6 nhưng không bao giờ chạm tới giấc mơ vô địch hay cơ hội ở cúp châu Âu. Sau trận thua cay đắng Leicester City 0 - 3, huấn luyện viên đương nhiệm Terry Neill ngao ngán phát biểu: "Các cầu thủ dường như không còn khát vọng cũng như hứng thú khi thi đấu. Họ chỉ muốn nhận tiền và về nhà sớm. Mùa bóng này có lẽ Arsenal sẽ xếp thứ 6 và tôi sẽ cải tổ". Đội bóng quả thật xếp thứ 6 chung cuộc, tuy nhiên Terry Neill đã không thể thực hiện ý định của mình bởi những trận thua liên tiếp trước Walsall, West Bromwich Albion và West Ham đã khiến Peter Hill-Wood quyết định sa thải Neill. Don Howe được chỉ định thay thế.