4. TRÍ THÔNG MINH CỦA NGƯỜI SỐNG SÓT
Nguyên tắc của chú chuột lang thang
Trên chuyến tàu đến Paris, tôi đã khám phá ra nguyên tắc thứ hai của trí thông minh Do Thái.
Khi tàu chầm chậm lăn bánh khỏi sân ga Antwerp rộng lớn, Tôi nhìn đâm đâm ra bên ngoài cửa sổ, nơi Sừng sững những tòa nhà màu xám xịt. Một người thở hổn hển và ngồi xuống bên cạnh tôi. Ông ta khoảng 50 tuổi và mặc một bộ vest 3 mảnh, trên mũi Ngự một cặp kính hai tròng khá tinh xảo. Một chiếc mũ kipah che gần hết phần đầu hói của ông ta.
Samuel, tôi đã biết tên ông ta trong lúc ở trên tàu, là một thương gia đến từ Antwerp. Ông đi khắp nơi trên thế giới, bà những viên kim cương tinh tế cùng với anh họ mình, ông này tình cờ cũng đang ở Luân Đôn tuần đó. Có thể tôi sẽ không nhắc đến Samuel Nếu không có một chuyện nhỏ, có vẻ rất tầm thường xảy ra, một chuyện mà sau hai ngày đã kết tinh thành một điều mang tính cách mạng.
Trong lúc nói đến Jerusalem, một nơi mà tám năm trước ông đã đến thăm, ông bỗng nhớ đến một sân chơi nhỏ có đài phun nước mà ông đã thấy ở chỗ đường Herzog sao nhau với phố Tchernikovsky. Thật trùng hợp là tôi lại sống ở chính khu đó, Ngày nào tôi cũng lái xe qua ngã tư đó đó Và nếu có một thứ không có ở đó thì chính là một cái đài phun nước!
"Xin lỗi", Tôi mỉm cười, "Nhưng tôi nghĩ là ông nhớ Nhầm".
"Không, làm gì có chuyện đó", Samuel quả quyết. "nếu cậu đi từ đại lộ Rupin. Thì cậu không thể không đi qua đó được. Cái đài phun nước đó sừng sững giữa những cái cây ấy".
"Có thể ông nhầm với ngã tư nào đó rồi", tôi vẫn bảo vệ quan điểm của mình.
Samuel nghĩ một lúc, cố gắng nhớ lại và rồi khẳng định lại chắc chắn, kèm theo một nụ cười, "Nó ở đó mà. Herzog và Tchernikovsky"
Nguyên tắc của chú chuột lang thang
Trên chuyến tàu đến Paris, tôi đã khám phá ra nguyên tắc thứ hai của trí thông minh Do Thái.
Khi tàu chầm chậm lăn bánh khỏi sân ga Antwerp rộng lớn, Tôi nhìn đâm đâm ra bên ngoài cửa sổ, nơi Sừng sững những tòa nhà màu xám xịt. Một người thở hổn hển và ngồi xuống bên cạnh tôi. Ông ta khoảng 50 tuổi và mặc một bộ vest 3 mảnh, trên mũi Ngự một cặp kính hai tròng khá tinh xảo. Một chiếc mũ kipah che gần hết phần đầu hói của ông ta.
Samuel, tôi đã biết tên ông ta trong lúc ở trên tàu, là một thương gia đến từ Antwerp. Ông đi khắp nơi trên thế giới, bà những viên kim cương tinh tế cùng với anh họ mình, ông này tình cờ cũng đang ở Luân Đôn tuần đó. Có thể tôi sẽ không nhắc đến Samuel Nếu không có một chuyện nhỏ, có vẻ rất tầm thường xảy ra, một chuyện mà sau hai ngày đã kết tinh thành một điều mang tính cách mạng.
Trong lúc nói đến Jerusalem, một nơi mà tám năm trước ông đã đến thăm, ông bỗng nhớ đến một sân chơi nhỏ có đài phun nước mà ông đã thấy ở chỗ đường Herzog sao nhau với phố Tchernikovsky. Thật trùng hợp là tôi lại sống ở chính khu đó, Ngày nào tôi cũng lái xe qua ngã tư đó đó Và nếu có một thứ không có ở đó thì chính là một cái đài phun nước!
"Xin lỗi", Tôi mỉm cười, "Nhưng tôi nghĩ là ông nhớ Nhầm".
"Không, làm gì có chuyện đó", Samuel quả quyết. "nếu cậu đi từ đại lộ Rupin. Thì cậu không thể không đi qua đó được. Cái đài phun nước đó sừng sững giữa những cái cây ấy".
"Có thể ông nhầm với ngã tư nào đó rồi", tôi vẫn bảo vệ quan điểm của mình.
Samuel nghĩ một lúc, cố gắng nhớ lại và rồi khẳng định lại chắc chắn, kèm theo một nụ cười, "Nó ở đó mà. Herzog và Tchernikovsky"