Tôi, một con bé 20 tuổi, chẳng yêu gì anh ta. Chỉ đơn giản nghe bạn tôi - cô em họ của anh ta kể, mẹ anh rất khó tính và chẳng ưa cô gái nào anh ta dẫn về. Và thế là tôi muốn thử...
Dạo gần đây, mẹ luôn phàn nàn về tôi. Phàn nàn về mọi việc. Đôi khi là vài cái bát nhầy nhụa ăn rồi quên không để vào bồn rửa. Thỉnh thoảng là đôi tất đi xong không nhớ vứt vào máy giặt mà để quên trong phòng khách . Hoặc đống sách vở lộn xộn mỗi ngăn một quyển. Những lúc mẹ nổi cáu, tôi thường âu yếm bà. Mẹ tôi luôn thích cái cách dúi đầu vào ngực làm nũng của tôi. Lúc nào bà cũng thơm và ôm tôi thật chặt. Nhưng câu chốt cuối cùng cho những lỗi lầm của tôi luôn luôn là:
- Con hai mươi tuổi rồi đấy, vài năm nữa lấy chồng, nếu con mà cứ giữ nguyên cái phong cách này thì sớm muộn cũng khăn gói về với mẹ thôi…
Những lúc mẹ thủ thỉ câu đó, tôi thường bật cười khanh khách. Thầm nghĩ mẹ tôi tưởng tượng quá giỏi. Tôi mới có hai mươi tuổi, vẫn là một con bé lách cha lách chách. Mà tất nhiên là nếu kết hôn, tôi sẽ không thể vứt giấy gói kẹo bánh ở phòng khách như ở nhà được. Nhưng mẹ tôi, với kinh nghiệm hơn hai chục năm nuôi nấng tôi, luôn luôn nói rằng bản chất luộm thuộm vụng về của tôi sẽ sớm lộ tẩy thôi. Làm gì có chuyện kim cứ nằm mãi trong bọc được chứ. Tôi, tất nhiên không tin, nhưng đôi khi chột dạ.
Tôi là một đứa khá tình cảm. Tôi thích ngồi nhà trong tương lai của tôi có nhiều thế hệ. Mọi người trong gia đình quan tâm bảo bọc lẫn nhau, giống như gia đình tôi hiện tại. Mẹ tôi luôn tán thành với cái cách suy nghĩ của tôi. Nhưng mẹ cũng chưa bao giờ tin tôi sẽ có khả năng trở thành một người nội trợ ngăn nắp và giỏi giang như bà. Tôi luôn cười khi mẹ giãi bày nỗi lòng lo lắng đó. Vài hôm sau, tôi cố gắng thu gọn những thứ chính mình đã bày bừa ra. gi.ường, chiếu, sàn nhà lúc nào cũng sạch bóng như đã lau hàng giờ liền. Nhưng chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi sau, bản chất của tôi lại bộc lộ. Bản chất mà…Rồi, lo lắng thừa thãi từ mẹ cũng chính là sự thúc đẩy cho một trò liều lĩnh mới của tôi…
***
- Anh hãy đưa em về nhà anh, giới thiệu với mẹ anh, em là bạn gái của anh…
Tôi nói, nhìn sâu vào đôi mắt của người đối diên , đôi mắt đang ánh lên sự lúng túng và ngạc nhiên. Hùng là một người anh kết nghĩa của Thu, cô bạn tôi. Theo như lời kể của cô bạn, mẹ Hùng là người rất khó tính, bà chỉ có duy nhất người con trai là Hùng, còn chồng thì đang công tác ở nước ngoài. Tất cả những cô gái Hùng đưa về, không ai lọt vào mắt xanh của mẹ anh. Họ đều bị loại thê thảm và tự động rút lui ra khỏi cuộc đời anh. Cho nên đến nay, Hùng vẫn đang cô đơn. Khi nghe Thu tâm sự về " hoàn cảnh ngang trái " của Hùng, trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ, tôi rất thích sự thử thách, có lẽ đây là thử thách tôi đang tìm kiếm bấy lâu nay…
- Anh xin lỗi, Thu chỉ nói em có việc cần nhờ anh chứ không nói là chúng ta sẽ yêu nhau. Anh chưa chuẩn bị, anh nghĩ…
- Khoan đã, em cũng không có ý định là chúng ta sẽ yêu nhau. Anh đừng hiểu lầm như thế chứ. Em đang muốn thực hành tất cả những gì mẹ em dạy cho em khi ra mắt phụ huynh của bạn trai…
- Thế bạn trai em đâu? Sao không đưa em về nhà? - Hùng hỏi với cái giọng mỉa mai đáng ghét.
- Anh ấy chưa xuất hiện, có thể vì mẹ em quá khó tính, luôn đánh trượt thẳng tay những cậu bạn em đưa về ra mắt bà - Tôi xoáy ánh nhìn thản nhiên giễu cợt vào mắt Hùng, mỉm cười.
Hùng đỏ mặt quay đi…
" Tôi đang nói trúng tim đen của anh đấy ư, Hùng? Và nếu anh không đưa tôi về nhà anh, anh sẽ biết tay tôi ". Tôi đắc chí nghĩ thầm.
- Tốt thôi, nếu em muốn, mà mẹ anh cũng giống mẹ em đấy, chuẩn bị tinh thần đi…Ngày mai anh sẽ đến đón em.
- À, còn một chuyện nữa cần phải nói. Anh hãy cư xử với em như những người đang yêu nhau thật sự nhé, đừng có để mẹ anh nghi ngờ , mất hứng lắm. Sau đó em sẽ không bao giờ lảng vảng gần anh nữa. Quà cáp ngày mai anh hãy chọn giúp em, em không biết sở thích của mẹ anh mà - Tôi đáp, cười lớn…
Tôi chào mẹ Hùng rất nhẹ. Bà mỉm cười nhìn tôi. Bà lấy cho tôi đôi dép bông đi trong nhà, khiến tôi thấy trào lên một cảm giác thân thuộc. Khác xa với suy nghĩ từ đêm qua, mẹ Hùng trông phúc hậu hơn trong trí tưởng tượng của tôi rất nhiều. Tôi và mẹ anh ấy vào bếp, làm cơm trưa. Bà có cách nói chuyện rất cuốn hút, bà hỏi tôi về gia đình, học hành, kinh khủng nhất là hỏi về việc tôi và Hùng quen nhau như thế nào. Câu hỏi muôn thuở của các bà mẹ có con trai và đang đứng trước mặt kẻ yêu thương con trai mình. Tôi đáp, cố gắng không lúng túng, mặc dù giọng nói của bà rất đỗi dịu dàng. Thật sự tôi chưa biết gì nhiều về Hùng, ngoài việc hơn tôi năm tuổi và đang cô đơn ra, tôi mù tịt về anh ta. Bất chợt, một cánh tay quàng lấy vai tôi. Giật thót. Là Hùng. Tôi chưa kịp định thần thì Hùng đã lên tiếng:
- My đảm lắm đấy mẹ ạ, mẹ cứ ngồi nghỉ đi, cô ấy làm hết cho…
Tôi hơi rùng mình. Tôi không quen với việc một người đàn ông lạ ôm mình như thế này. Tôi định gạt tay Hùng ra, nhưng chợt nhớ tới quy ước giữa hai chúng tôi, nên im lặng. Mẹ Hùng mà biết sự thật thì đuổi cổ tôi ra khỏi nhà mất. Tôi rùng mình thêm lần nữa khi nhìn đống rau má thịt thà ngổn ngang trong bếp. Tôi có biết nấu nướng gì nhiều đâu. Vài món vớ vẩn dễ ẹt. Ở nhà, tôi ít khi vào bếp, toàn mẹ làm cho ăn đấy chứ. Tôi thầm rủa xả cái đồ xỏ lá kia trong bụng. May mà mẹ Hùng mắng yêu con trai vô duyên, ai lại để cho khách vào bếp một mình. Hùng cười, bỗng siết mạnh vai và thơm lên má tôi trong lúc mẹ anh ta đi ra phòng khách. Ngay lúc đó, tôi đã muốn đập cái chảo vào đầu anh ta. Tôi dùng hai cánh tay đẩy mạnh người Hùng. Anh ta ngã ra đằng sau nhưng vẫn mỉm cười vẻ thỏa mãn:
- Sao thế em? Anh tưởng chúng ta đang yêu nhau? Mà cảm giác như những người đang yêu nhau cũng thích đấy chứ…
Tôi chưa kịp phản công thì mẹ Hùng bước vào, bà cười tủm tỉm và hỏi tại sao mặt tôi lại đỏ bừng thế kia…Tôi không thể nói rằng ngoài việc cố gắng lấy lòng bác như những đứa con gái khác, cháu còn phải đối phó với cả con trai của bác nữa…Tôi không thể.
Bữa cơm diễn ra suôn sẻ. Mẹ Hùng liên tục gắp thức ăn cho tôi. Bà cũng giục tôi ăn mạnh lên, khiến Hùng giả vờ ghen tỵ. Không khí đầm ấm như thể gia đình thật sự. Đôi khi, tôi liếc thấy mẹ Hùng nhìn tôi ăn một cách trìu mến. Tôi ăn nhiệt tình. Có gì đâu mà xấu hổ chứ nhỉ. Ngày trước khi đi ăn uống cùng bạn trai cũ, tôi vẫn hay ngại. Nhưng người ngồi đối diện này không phải người yêu của tôi, và người đàn bà ngồi cạnh càng không phải là mẹ trong tương lai của tôi, thế thì vì sao thức ăn ngon lành như thế, mà lại phải ngượng ngùng?
- Em có vẻ không biết xấu hổ là gì nhỉ? - Hùng cười, nói với tôi trong lúc mẹ anh ta đi vào bếp.
- Đúng đấy, vì thức ăn ngon cực, thử không? - Tôi xiên một miếng tỏi bằng dĩa, chọc vào mũi Hùng…
- Mẹ anh thích những cô gái không kiểu cách như em.
- Có thể, còn anh thì không - Tôi đáp, trong lúc gắp một miếng thịt bò.
Hùng cười khanh khách rất sảng khoái, cho đến khi mẹ anh ta bước ra từ trong bếp, nhìn con trai một cách lạ lẫm, thì Hùng mới hết cười…
Ăn xong, thì tất nhiên là công đoạn rửa bát, đoạn này tôi khá thành thạo. Mẹ Hùng muốn tự rửa bát, nhưng tất nhiên một đứa con gái thông minh như tôi không đời nào để chuyện đó xảy ra. Mặc dù ở nhà được mẹ nuông chiều, vài ba tuần mới thò tay vào chồng bát đỉa bẩn nếu hứng thú, nhưng tôi vẫn thuộc lòng những bước cơ bản để có thể làm sạch chúng. Vừa rửa bát, tôi vừa hát rất vui vẻ. Lan man với cái suy nghĩ về mẹ Hùng, một người phụ nữ quá đáng yêu, thật khó hiểu khi những cô gái khác không được mẹ Hùng ủng hộ. Tôi sẽ phải tìm ra nguyên nhân mới được.
Đang xoa xà bông xung quanh cái đĩa, tôi giật thót vì hai cánh tay chắc nịch bất ngờ ôm vòng lấy mình từ đằng sau. Không cần nhìn, tôi biết ngay là ai. Tôi quay phắt lại, dí cả hai bàn tay trắng xóa vào mặt Hùng…
- Tại sao em lại quên là chúng ta đang yêu nhau ? - Hùng vừa lau chùi kì cọ đi những vết xà bông, vừa gằn giọng hỏi.
- Vì anh đã quên là chúng ta chỉ đóng kịch - Tôi ngúng nguẩy trả lời, rồi lại tiếp tục với chồng bát đĩa.
Chúng tôi ngồi thêm với nhau một lúc, mẹ Hùng lấy những tấm ảnh hồi bé xíu của anh ta ra và kể lại từng kỉ niệm cho tôi nghe. Mắt bà ánh lên một vẻ tự hào về cậu con trai duy nhất này. Nhìn bà say sưa nói, tôi bỗng thấy tội lỗi. Bà đã tin tưởng chia sẻ với tôi những giây phút hạnh phúc của bà, vậy mà tôi lại coi bà như một chướng ngại vật phải vượt qua trong trò chơi thử thách. Đôi chút hối hận xâm chiếm đầu óc tôi. Nhưng nó thoáng qua rất nhanh khi mắt tôi đã chạm phải một tấm ảnh của Hùng, hồi anh ta năm tuổi, không một mảnh vải che thân. Thấy tôi đỏ mặt, Hùng cười thật to.
Ra về, tôi chào mẹ Hùng. Bà nhìn tôi. Cảm thấy khuôn mặt dấy lên sự thân thiết mà tôi không nỡ rời xa.
- Con nhớ quay lại đây chơi với bác khi có thời gian rảnh nhé. Bác sẽ chờ con.
Tôi không biết nói gì, cũng không dám gật đầu, chỉ bẽn lẽn cười. Chẳng phải tôi đã nói với Hùng sau trò thử thách này, tôi sẽ không lảng vảng gần anh ta nữa sao. Hùng đèo tôi về. Trên đường đi, cả hai chúng tôi đều im lặng. Hùng cũng không hỏi tôi cảm thấy thế nào…Hoặc anh ta sợ nếu mở mồm, sẽ bị tôi đay nghiến về những pha cảm giác mạnh anh ta vừa đem đến cho tôi. Nhưng suốt cả ngày còn lại của hôm đó, tôi rất vui vì cuối cùng cũng vượt qua ngon ơ cái thử thách mà với mẹ là vô cùng khó khăn này. Tôi gọi điện cho Thu để khoe khoang chiến tích đầy tự hào, nó chỉ cười lăn lộn
- Gọi anh ấy là Thịt Bò đi. Giống như Thịt Hộp của tao nè…
Chả là nó có một cậu bạn trai rất dễ thương, nó hay gọi cậu ấy là Thịt Hộp
- Đừng có tưởng ai cũng thích trò đặt biệt danh vớ vẩn giống của mày. Nếu gọi, thì tao sẽ gọi anh ấy là Tỏi...
***
Những ngày tiếp theo, thi cử, học hành quấn quýt lấy tôi, nhưng chưa lúc nào tôi quên hình ảnh mẹ Hùng, và kì lạ nhất là hình ảnh Hùng cũng cứ bám riết lấy tâm trí. Tôi cố gắng xua đi ý nghĩ về hai con người đó. Hai con người mà mới gặp gỡ chưa quá hai lần, đã cảm thấy quen thuộc như người thân. Tôi tự nhủ chỉ như một trò đùa thôi mà, một trò thử thách. Nhưng vẫn không lí giải nổi vì sao, tình cảm lại thật đến tuyệt đối như vậy. Ngày nào cũng nhớ nhung như thế, cho đến khi Hùng xuất hiện trước cổng trường học của tôi, ngỏ ý mời tôi đi ăn kem, thì tôi quên sạch những trò đùa cợt nhả vô duyên và những câu nói đầy mỉa mai của anh ta, ngoan ngoãn leo lên xe như người mất trí.
- Anh nghĩ Thu có nói cho em biết về mẹ anh, rằng bà rất khó tính, đúng không?
- Cứ cho là thế đi…
- Nó cứ làm như mẹ của thằng nhóc Thịt Hộp dễ tính lắm không bằng. Chắc chắn là con bé đó cũng nói thêm với em về những cô gái đã từng bị mẹ anh đánh trượt nữa chứ gì. Em có muốn biết lý do không?
- Có - Tôi đáp, hồi hộp muốn biết ngay lập tức.
- Vì mẹ anh rất thích những trò thử thách. Và những cô gái đó đều không đủ chân thành để vượt qua những thử thách mẹ anh bày ra, chứng tỏ họ không yêu anh sâu sắc, anh thì lại không cần những cô gái như thế, mẹ anh cũng vậy...
- Mẹ anh thật ... thật xì tin... - Tôi ấp úng
- À này, em có biết vì sao mẹ anh lại nói sẽ chờ em quay lại nhà anh một lần nữa không?
- Vì đó là phép lịch sự à? - Tôi hỏi ngược, vẫn không giấu nổi nỗi ngạc nhiên về mẹ Hùng.
- Bởi trước khi thực hiện cùng em cái kế hoạch vớ vẩn điên dồ em bày ra, anh đã nói thật với mẹ tất cả. Và như em thấy đấy, mẹ anh cũng vui vẻ chấp nhận tham gia trò thử nghiệm kia cùng chúng ta. Mẹ anh luôn thích sự thử thách mà. Nên bà cũng thấy thú vị với trò chơi mới mẻ này của em. Bà nói đã quý mến em ngay từ cái nhìn đầu tiên…Nhưng anh cũng chưa thể hiểu nổi vì sao, bà lại thích một cô gái ít chân thành nhất trong những cô gái anh đưa về nhà. Hay bởi vì, em giống mẹ, đều thích sự thử thách? Hoặc đơn giản hơn, mẹ đã nhận thấy nét vô tư không giống những cô gái khác của em...
Tôi chưa kịp hết bàng hoàng, chưa kịp trách móc Hùng vì đã biến tôi thành con ngốc trong mắt mẹ anh ta, thì đã thấy bàn tay rất ấm kia nắm trọn lấy bàn tay tôi. Một cảm giác nhẹ nhàng len lỏi vào trong tim…
- Và một lí do cuối cùng. Đó là vì mẹ muốn em sẽ quay lại nhà anh với tư cách bạn gái thật sự, chứ không phải đóng kịch như thế kia…
Hùng nhìn tôi, lần đầu tiên tôi thấy sự chân thành không chút giễu cợt trong đôi mắt đó.
- Về nhà anh đi, mẹ anh rất nhớ em…
Nguồn: Kenh14
Dạo gần đây, mẹ luôn phàn nàn về tôi. Phàn nàn về mọi việc. Đôi khi là vài cái bát nhầy nhụa ăn rồi quên không để vào bồn rửa. Thỉnh thoảng là đôi tất đi xong không nhớ vứt vào máy giặt mà để quên trong phòng khách . Hoặc đống sách vở lộn xộn mỗi ngăn một quyển. Những lúc mẹ nổi cáu, tôi thường âu yếm bà. Mẹ tôi luôn thích cái cách dúi đầu vào ngực làm nũng của tôi. Lúc nào bà cũng thơm và ôm tôi thật chặt. Nhưng câu chốt cuối cùng cho những lỗi lầm của tôi luôn luôn là:
- Con hai mươi tuổi rồi đấy, vài năm nữa lấy chồng, nếu con mà cứ giữ nguyên cái phong cách này thì sớm muộn cũng khăn gói về với mẹ thôi…
Những lúc mẹ thủ thỉ câu đó, tôi thường bật cười khanh khách. Thầm nghĩ mẹ tôi tưởng tượng quá giỏi. Tôi mới có hai mươi tuổi, vẫn là một con bé lách cha lách chách. Mà tất nhiên là nếu kết hôn, tôi sẽ không thể vứt giấy gói kẹo bánh ở phòng khách như ở nhà được. Nhưng mẹ tôi, với kinh nghiệm hơn hai chục năm nuôi nấng tôi, luôn luôn nói rằng bản chất luộm thuộm vụng về của tôi sẽ sớm lộ tẩy thôi. Làm gì có chuyện kim cứ nằm mãi trong bọc được chứ. Tôi, tất nhiên không tin, nhưng đôi khi chột dạ.
Tôi là một đứa khá tình cảm. Tôi thích ngồi nhà trong tương lai của tôi có nhiều thế hệ. Mọi người trong gia đình quan tâm bảo bọc lẫn nhau, giống như gia đình tôi hiện tại. Mẹ tôi luôn tán thành với cái cách suy nghĩ của tôi. Nhưng mẹ cũng chưa bao giờ tin tôi sẽ có khả năng trở thành một người nội trợ ngăn nắp và giỏi giang như bà. Tôi luôn cười khi mẹ giãi bày nỗi lòng lo lắng đó. Vài hôm sau, tôi cố gắng thu gọn những thứ chính mình đã bày bừa ra. gi.ường, chiếu, sàn nhà lúc nào cũng sạch bóng như đã lau hàng giờ liền. Nhưng chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi sau, bản chất của tôi lại bộc lộ. Bản chất mà…Rồi, lo lắng thừa thãi từ mẹ cũng chính là sự thúc đẩy cho một trò liều lĩnh mới của tôi…
***
- Anh hãy đưa em về nhà anh, giới thiệu với mẹ anh, em là bạn gái của anh…
Tôi nói, nhìn sâu vào đôi mắt của người đối diên , đôi mắt đang ánh lên sự lúng túng và ngạc nhiên. Hùng là một người anh kết nghĩa của Thu, cô bạn tôi. Theo như lời kể của cô bạn, mẹ Hùng là người rất khó tính, bà chỉ có duy nhất người con trai là Hùng, còn chồng thì đang công tác ở nước ngoài. Tất cả những cô gái Hùng đưa về, không ai lọt vào mắt xanh của mẹ anh. Họ đều bị loại thê thảm và tự động rút lui ra khỏi cuộc đời anh. Cho nên đến nay, Hùng vẫn đang cô đơn. Khi nghe Thu tâm sự về " hoàn cảnh ngang trái " của Hùng, trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ, tôi rất thích sự thử thách, có lẽ đây là thử thách tôi đang tìm kiếm bấy lâu nay…
- Anh xin lỗi, Thu chỉ nói em có việc cần nhờ anh chứ không nói là chúng ta sẽ yêu nhau. Anh chưa chuẩn bị, anh nghĩ…
- Khoan đã, em cũng không có ý định là chúng ta sẽ yêu nhau. Anh đừng hiểu lầm như thế chứ. Em đang muốn thực hành tất cả những gì mẹ em dạy cho em khi ra mắt phụ huynh của bạn trai…
- Thế bạn trai em đâu? Sao không đưa em về nhà? - Hùng hỏi với cái giọng mỉa mai đáng ghét.
- Anh ấy chưa xuất hiện, có thể vì mẹ em quá khó tính, luôn đánh trượt thẳng tay những cậu bạn em đưa về ra mắt bà - Tôi xoáy ánh nhìn thản nhiên giễu cợt vào mắt Hùng, mỉm cười.
Hùng đỏ mặt quay đi…
" Tôi đang nói trúng tim đen của anh đấy ư, Hùng? Và nếu anh không đưa tôi về nhà anh, anh sẽ biết tay tôi ". Tôi đắc chí nghĩ thầm.
- Tốt thôi, nếu em muốn, mà mẹ anh cũng giống mẹ em đấy, chuẩn bị tinh thần đi…Ngày mai anh sẽ đến đón em.
- À, còn một chuyện nữa cần phải nói. Anh hãy cư xử với em như những người đang yêu nhau thật sự nhé, đừng có để mẹ anh nghi ngờ , mất hứng lắm. Sau đó em sẽ không bao giờ lảng vảng gần anh nữa. Quà cáp ngày mai anh hãy chọn giúp em, em không biết sở thích của mẹ anh mà - Tôi đáp, cười lớn…
Tôi chào mẹ Hùng rất nhẹ. Bà mỉm cười nhìn tôi. Bà lấy cho tôi đôi dép bông đi trong nhà, khiến tôi thấy trào lên một cảm giác thân thuộc. Khác xa với suy nghĩ từ đêm qua, mẹ Hùng trông phúc hậu hơn trong trí tưởng tượng của tôi rất nhiều. Tôi và mẹ anh ấy vào bếp, làm cơm trưa. Bà có cách nói chuyện rất cuốn hút, bà hỏi tôi về gia đình, học hành, kinh khủng nhất là hỏi về việc tôi và Hùng quen nhau như thế nào. Câu hỏi muôn thuở của các bà mẹ có con trai và đang đứng trước mặt kẻ yêu thương con trai mình. Tôi đáp, cố gắng không lúng túng, mặc dù giọng nói của bà rất đỗi dịu dàng. Thật sự tôi chưa biết gì nhiều về Hùng, ngoài việc hơn tôi năm tuổi và đang cô đơn ra, tôi mù tịt về anh ta. Bất chợt, một cánh tay quàng lấy vai tôi. Giật thót. Là Hùng. Tôi chưa kịp định thần thì Hùng đã lên tiếng:
- My đảm lắm đấy mẹ ạ, mẹ cứ ngồi nghỉ đi, cô ấy làm hết cho…
Tôi hơi rùng mình. Tôi không quen với việc một người đàn ông lạ ôm mình như thế này. Tôi định gạt tay Hùng ra, nhưng chợt nhớ tới quy ước giữa hai chúng tôi, nên im lặng. Mẹ Hùng mà biết sự thật thì đuổi cổ tôi ra khỏi nhà mất. Tôi rùng mình thêm lần nữa khi nhìn đống rau má thịt thà ngổn ngang trong bếp. Tôi có biết nấu nướng gì nhiều đâu. Vài món vớ vẩn dễ ẹt. Ở nhà, tôi ít khi vào bếp, toàn mẹ làm cho ăn đấy chứ. Tôi thầm rủa xả cái đồ xỏ lá kia trong bụng. May mà mẹ Hùng mắng yêu con trai vô duyên, ai lại để cho khách vào bếp một mình. Hùng cười, bỗng siết mạnh vai và thơm lên má tôi trong lúc mẹ anh ta đi ra phòng khách. Ngay lúc đó, tôi đã muốn đập cái chảo vào đầu anh ta. Tôi dùng hai cánh tay đẩy mạnh người Hùng. Anh ta ngã ra đằng sau nhưng vẫn mỉm cười vẻ thỏa mãn:
- Sao thế em? Anh tưởng chúng ta đang yêu nhau? Mà cảm giác như những người đang yêu nhau cũng thích đấy chứ…
Tôi chưa kịp phản công thì mẹ Hùng bước vào, bà cười tủm tỉm và hỏi tại sao mặt tôi lại đỏ bừng thế kia…Tôi không thể nói rằng ngoài việc cố gắng lấy lòng bác như những đứa con gái khác, cháu còn phải đối phó với cả con trai của bác nữa…Tôi không thể.
Bữa cơm diễn ra suôn sẻ. Mẹ Hùng liên tục gắp thức ăn cho tôi. Bà cũng giục tôi ăn mạnh lên, khiến Hùng giả vờ ghen tỵ. Không khí đầm ấm như thể gia đình thật sự. Đôi khi, tôi liếc thấy mẹ Hùng nhìn tôi ăn một cách trìu mến. Tôi ăn nhiệt tình. Có gì đâu mà xấu hổ chứ nhỉ. Ngày trước khi đi ăn uống cùng bạn trai cũ, tôi vẫn hay ngại. Nhưng người ngồi đối diện này không phải người yêu của tôi, và người đàn bà ngồi cạnh càng không phải là mẹ trong tương lai của tôi, thế thì vì sao thức ăn ngon lành như thế, mà lại phải ngượng ngùng?
- Em có vẻ không biết xấu hổ là gì nhỉ? - Hùng cười, nói với tôi trong lúc mẹ anh ta đi vào bếp.
- Đúng đấy, vì thức ăn ngon cực, thử không? - Tôi xiên một miếng tỏi bằng dĩa, chọc vào mũi Hùng…
- Mẹ anh thích những cô gái không kiểu cách như em.
- Có thể, còn anh thì không - Tôi đáp, trong lúc gắp một miếng thịt bò.
Hùng cười khanh khách rất sảng khoái, cho đến khi mẹ anh ta bước ra từ trong bếp, nhìn con trai một cách lạ lẫm, thì Hùng mới hết cười…
Ăn xong, thì tất nhiên là công đoạn rửa bát, đoạn này tôi khá thành thạo. Mẹ Hùng muốn tự rửa bát, nhưng tất nhiên một đứa con gái thông minh như tôi không đời nào để chuyện đó xảy ra. Mặc dù ở nhà được mẹ nuông chiều, vài ba tuần mới thò tay vào chồng bát đỉa bẩn nếu hứng thú, nhưng tôi vẫn thuộc lòng những bước cơ bản để có thể làm sạch chúng. Vừa rửa bát, tôi vừa hát rất vui vẻ. Lan man với cái suy nghĩ về mẹ Hùng, một người phụ nữ quá đáng yêu, thật khó hiểu khi những cô gái khác không được mẹ Hùng ủng hộ. Tôi sẽ phải tìm ra nguyên nhân mới được.
Đang xoa xà bông xung quanh cái đĩa, tôi giật thót vì hai cánh tay chắc nịch bất ngờ ôm vòng lấy mình từ đằng sau. Không cần nhìn, tôi biết ngay là ai. Tôi quay phắt lại, dí cả hai bàn tay trắng xóa vào mặt Hùng…
- Tại sao em lại quên là chúng ta đang yêu nhau ? - Hùng vừa lau chùi kì cọ đi những vết xà bông, vừa gằn giọng hỏi.
- Vì anh đã quên là chúng ta chỉ đóng kịch - Tôi ngúng nguẩy trả lời, rồi lại tiếp tục với chồng bát đĩa.
Chúng tôi ngồi thêm với nhau một lúc, mẹ Hùng lấy những tấm ảnh hồi bé xíu của anh ta ra và kể lại từng kỉ niệm cho tôi nghe. Mắt bà ánh lên một vẻ tự hào về cậu con trai duy nhất này. Nhìn bà say sưa nói, tôi bỗng thấy tội lỗi. Bà đã tin tưởng chia sẻ với tôi những giây phút hạnh phúc của bà, vậy mà tôi lại coi bà như một chướng ngại vật phải vượt qua trong trò chơi thử thách. Đôi chút hối hận xâm chiếm đầu óc tôi. Nhưng nó thoáng qua rất nhanh khi mắt tôi đã chạm phải một tấm ảnh của Hùng, hồi anh ta năm tuổi, không một mảnh vải che thân. Thấy tôi đỏ mặt, Hùng cười thật to.
Ra về, tôi chào mẹ Hùng. Bà nhìn tôi. Cảm thấy khuôn mặt dấy lên sự thân thiết mà tôi không nỡ rời xa.
- Con nhớ quay lại đây chơi với bác khi có thời gian rảnh nhé. Bác sẽ chờ con.
Tôi không biết nói gì, cũng không dám gật đầu, chỉ bẽn lẽn cười. Chẳng phải tôi đã nói với Hùng sau trò thử thách này, tôi sẽ không lảng vảng gần anh ta nữa sao. Hùng đèo tôi về. Trên đường đi, cả hai chúng tôi đều im lặng. Hùng cũng không hỏi tôi cảm thấy thế nào…Hoặc anh ta sợ nếu mở mồm, sẽ bị tôi đay nghiến về những pha cảm giác mạnh anh ta vừa đem đến cho tôi. Nhưng suốt cả ngày còn lại của hôm đó, tôi rất vui vì cuối cùng cũng vượt qua ngon ơ cái thử thách mà với mẹ là vô cùng khó khăn này. Tôi gọi điện cho Thu để khoe khoang chiến tích đầy tự hào, nó chỉ cười lăn lộn
- Gọi anh ấy là Thịt Bò đi. Giống như Thịt Hộp của tao nè…
Chả là nó có một cậu bạn trai rất dễ thương, nó hay gọi cậu ấy là Thịt Hộp
- Đừng có tưởng ai cũng thích trò đặt biệt danh vớ vẩn giống của mày. Nếu gọi, thì tao sẽ gọi anh ấy là Tỏi...
***
Những ngày tiếp theo, thi cử, học hành quấn quýt lấy tôi, nhưng chưa lúc nào tôi quên hình ảnh mẹ Hùng, và kì lạ nhất là hình ảnh Hùng cũng cứ bám riết lấy tâm trí. Tôi cố gắng xua đi ý nghĩ về hai con người đó. Hai con người mà mới gặp gỡ chưa quá hai lần, đã cảm thấy quen thuộc như người thân. Tôi tự nhủ chỉ như một trò đùa thôi mà, một trò thử thách. Nhưng vẫn không lí giải nổi vì sao, tình cảm lại thật đến tuyệt đối như vậy. Ngày nào cũng nhớ nhung như thế, cho đến khi Hùng xuất hiện trước cổng trường học của tôi, ngỏ ý mời tôi đi ăn kem, thì tôi quên sạch những trò đùa cợt nhả vô duyên và những câu nói đầy mỉa mai của anh ta, ngoan ngoãn leo lên xe như người mất trí.
- Anh nghĩ Thu có nói cho em biết về mẹ anh, rằng bà rất khó tính, đúng không?
- Cứ cho là thế đi…
- Nó cứ làm như mẹ của thằng nhóc Thịt Hộp dễ tính lắm không bằng. Chắc chắn là con bé đó cũng nói thêm với em về những cô gái đã từng bị mẹ anh đánh trượt nữa chứ gì. Em có muốn biết lý do không?
- Có - Tôi đáp, hồi hộp muốn biết ngay lập tức.
- Vì mẹ anh rất thích những trò thử thách. Và những cô gái đó đều không đủ chân thành để vượt qua những thử thách mẹ anh bày ra, chứng tỏ họ không yêu anh sâu sắc, anh thì lại không cần những cô gái như thế, mẹ anh cũng vậy...
- Mẹ anh thật ... thật xì tin... - Tôi ấp úng
- À này, em có biết vì sao mẹ anh lại nói sẽ chờ em quay lại nhà anh một lần nữa không?
- Vì đó là phép lịch sự à? - Tôi hỏi ngược, vẫn không giấu nổi nỗi ngạc nhiên về mẹ Hùng.
- Bởi trước khi thực hiện cùng em cái kế hoạch vớ vẩn điên dồ em bày ra, anh đã nói thật với mẹ tất cả. Và như em thấy đấy, mẹ anh cũng vui vẻ chấp nhận tham gia trò thử nghiệm kia cùng chúng ta. Mẹ anh luôn thích sự thử thách mà. Nên bà cũng thấy thú vị với trò chơi mới mẻ này của em. Bà nói đã quý mến em ngay từ cái nhìn đầu tiên…Nhưng anh cũng chưa thể hiểu nổi vì sao, bà lại thích một cô gái ít chân thành nhất trong những cô gái anh đưa về nhà. Hay bởi vì, em giống mẹ, đều thích sự thử thách? Hoặc đơn giản hơn, mẹ đã nhận thấy nét vô tư không giống những cô gái khác của em...
Tôi chưa kịp hết bàng hoàng, chưa kịp trách móc Hùng vì đã biến tôi thành con ngốc trong mắt mẹ anh ta, thì đã thấy bàn tay rất ấm kia nắm trọn lấy bàn tay tôi. Một cảm giác nhẹ nhàng len lỏi vào trong tim…
- Và một lí do cuối cùng. Đó là vì mẹ muốn em sẽ quay lại nhà anh với tư cách bạn gái thật sự, chứ không phải đóng kịch như thế kia…
Hùng nhìn tôi, lần đầu tiên tôi thấy sự chân thành không chút giễu cợt trong đôi mắt đó.
- Về nhà anh đi, mẹ anh rất nhớ em…
Nguồn: Kenh14