( mỗi lần ra truyện sẽ ra 2 chương mong mọi người ủng hộ ak /truyện hơi dài/ )
CHƯƠNG 11 :
Vị này đột nhiên bước ra khỏi đám đệ tử Lăng Tiêu các đang vây quanh hai tên kia, xoay vần tầm mấy vòng, vẻ mặt khinh đời, ánh mắt dần lộ rõ vẻ giễu cợt.
Hai tên kia thấy người này bất thiện, bèn nhíu mày, tên đứng đỡ trừng mắt phẫn nộ quát:
- Tên tiểu tử nhà ngươi cứ đi qua đi lại, làm ông chóng hết cả mặt, nhà ngươi muốn gì đây?
Cậu thiếu niên cười khà khà rồi đứng ra trước mặt hai bọn chúng, nhìn xoáy vào cái người bị “trúng độc” đấy rồi nói:
- Mặt mày xanh lét vậy, xem ra trúng độc cũng không nhẹ nhỉ.
- Đúng vậy.
Cái tên đang đứng đỡ kia quật ngược lại, giọng đằng đằng sát khí:
- Nếu không thì sao hai huynh đệ bọn ta lại không tìm cách chữa trị mà lại mạo hiểm tính mạng để chạy đến đây chứ? Chính là để vạch trần cái lão xấu xa này, cho tất cả mọi người biết được bộ mặt thật của lão ta, sau này đừng có tới đây mua gạo nữa.
Ông chủ Hà tái xanh cả mặt, hoàn toàn không biết mục đích của hai tên này là gì nữa. Nếu nói chúng muốn lừa đảo đòi tiền thì còn dễ hiểu, nhưng cái chuyện vu oan giáng họa này thì thực sự là ông không tài nào hiểu nổi.
Đương lúc ông đang trầm tư suy nghĩ, Dương Khai ở bên hỏi khẽ:
- Hà thúc, thời gian vừa qua thúc có đắc tội với ai không?
Ông chủ Hà trầm ngâm suy nghĩ, mặt như đưa đám:
- Làm gì có.
- Vậy thì chắc là hàng gạo của thúc cản trở chuyện làm ăn của ai đó?
Dương Khai tuy nhỏ tuổi, nhưng đã chứng kiến không ít chuyện lường gạt trong thế gian, hắn nghĩ rất có thể có khả năng này.
- Ta chỉ làm ăn buôn bán nhỏ thôi, sao có thể cản trở ai được chứ?
Ông chủ Hà lắc đầu tiên tục.
Thế thì lạ thật! Dương Khai nheo mắt lại, nhìn vào đám đông suy nghĩ, trong đầu phỏng đoán đến khả năng của sự việc nhưng vẫn có gì đó không thể thông suốt được.
Cậu thiếu niên của Lăng Tiêu các sau khi hỏi thêm một câu nữa thì đột nhiên cười nhạt một tiếng, hướng về phía tên mặt mày xanh lét kia mà quát:
- Xem chiêu!
Y vừa hét vừa ra chiêu Hắc Hổ Đào Tâm nhắm thẳng đến vùng tim của kẻ trúng độc.
Chuyện bất ngờ cuối cùng cũng xảy đến, cái kẻ thần sắc ủ rũ, từ lúc xuất hiện cứ rên rỉ không ngớt như bước chân vào quỷ môn kia nhảy lùi về sau một cách khỏe khoắn khi nắm đấm đang hướng về gã, dường như gã vừa bước qua khỏi quỷ môn quan vậy, động tác vô cùng nhẹ nhàng, mau lẹ.
Gã vừa động, sắc tái nhợt nhạt trên khuôn mặt hắn cũng tiêu biến sạch, trong nháy mắt, trở nên hồng hào hẳn lên.
Đám đông vây quanh la thất thanh, rõ ràng là kinh hãi trước sự chuyển biến thình lình này rồi.
- Trúng đọc cơ à.
Cậu thiếu niên Lăng Tiêu các nhìn hai tên một cách mỉa mai.
- Trúng độc mà thân thủ vẫn khá đến vậy, tại hạ thực sự bái phục bái phục.
Hai tên này bị một chiêu của y lật trần quỷ kế, sắc mặt cũng trở nên lúc xanh lúc trắng, thành ra lúc này lại giống hệt như bị trúng độc thật.
Đám đông xung quanh cũng bắt đầu xì xào. Họ cũng đâu phải là ngốc, xem tới đây rồi mà vẫn chưa hiểu chân tướng sự việc sao? Hai tên này không rõ vì mục đích gì lại chạy đến đây giả vờ trúng độc vu khống cho cửa hàng gạo nhà họ Hà, và còn bị vị thiếu niên của Lăng Tiêu các lật tẩy màn kịch này.
Trong phút chốc, sự khinh bỉ nhằm vào hai tên này cùng với những lời tán tụng vị thiếu niên Lăng Tiêu các tăng lên nhanh chóng. Y nhìn có vẻ rất dễ được lòng người, lần này, tên tuổi vị anh hùng thiếu niên thế là chắc chắn rồi.
Dương Khai bỗng hơi hiểu ra vấn đề, cứ y như diễn trò giật dây. Ra tay hành hiệp trượng nghĩa, cứu giúp kẻ yếu thế, sau đó là đến màn báo đáp ơn nghĩa! Giả như lúc đến mình mà không để ý thấy bọn chúng đi cùng trong con hẻm thì có khi bây giờ cũng bị chúng xỏ mũi luôn rồi.
Thế nhưng bọn chúng làm như vậy rốt cuộc là vì mục đích gì?
Lúc này hai tên đó cũng không cách nào giả vờ tiếp, liền trợn trừng mắt nhìn cậu thiếu niên Lăng Tiêu các, hỏi:
- Tiểu tử, ngươi là ai? Sao dám xen vào chuyện của huynh đệ ta?
Vị thiếu niên Lăng Tiêu các vẫn giữ phong thái nhanh nhẹn, ngạo nghễ:
- Tại hạ là đệ tử Lăng Tiêu các, Tô Mộc!
Nghe thấy ba chữ Lăng Tiêu các, một trong hai tên lộ vẻ kiêng dè, khó chịu nói:
- Hóa ra là đệ tử Lăng Tiêu các, chẳng trách dáng vẻ xuất chúng. Hôm nay hai huynh đệ ta nhận thua, sẽ không quên tên tiểu tử nhà ngươi, hẹn ngày tái ngộ!
Mấy lý do thoái thác này cứ như là đã thương lượng sẵn rồi vậy, làm Dương Khai nghe xong chỉ muốn cười.
Tô Mộc cười khẩy:
- Đi cẩn thận, không tiễn!
Sự việc đã diễn ra đến nước này rồi, nếu không có biến cố nào khác nữa, hai tên này có lẽ sẽ rời đi, sau đó thì Tô Mộc nhất định sẽ được mọi người tán dương, đặc biệt là được ông chủ Hà cảm tạ.
Tuy nhiên, Dương Khai lại không muốn ông chủ Hà không làm rõ được sự tình, bèn nhân lúc chúng vẫn chưa đi, la to lên một tiếng:
- Không được để chúng đi, hạng người này thủ đoạn hèn hạ, vu cáo người lành, hôm nay là hàng gạo nhà họ Hà, nếu không dạy cho chúng một bài học, nói không chừng ngày mai lại đến lượt hiệu may nhà họ Lưu, hiệu tạp hóa nhà họ Tưởng đấy!
Đa số những người đang đứng xem đều là chủ của các cửa hiệu gần đấy, họ vốn dĩ chỉ muốn xem cảnh náo nhiệt, khi nghe câu này thì không khỏi giật mình, nghĩ thấy cũng đúng, sao có thể để hai tên tiểu nhân bỉ ổi này đi dễ dàng vậy được? Hôm nay nếu để chúng đi, ngộ ngỡ ngày mai chúng lại chạy đến tiệm của mình làm loạn, thế chẳng phải vừa mất tiền vừa bại hoại thanh danh sao? Đến lúc đó có khi còn chẳng may mắn được như ông chủ Hà, có người giải vây cho.
Vừa nghĩ đến đây, những người đang định nhường đường lập tức đứng yên và dùng ánh nhìn bất thiện găm thẳng vào hai tên kia.
Dương Khai có thể nhìn thấy một chút kinh ngạc và lúng túng trong ánh mắt Tô Mộc. Đúng lúc này, Tô Mộc cũng hướng ánh nhìn về phía Dương Khai, hai người bốn mắt nhìn nhau, lập tức Tô Mộc liền điều chỉnh thần sắc.
Dương Khai khẽ cười, cố tình làm khó y:
- Vị sư đệ này, tục ngữ nói “Người tốt thì phải làm đến cùng, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên”, chi bằng đệ và ta cùng xử lý hai bọn chúng đi?
Tô Mộc nhìn th.ân thể Dương Khai gầy yếu, trông tướng tá trói gà còn không chặt, vậy mà lại gọi mình là sư đệ, cộng thêm kế hoạch đã bị đổ vỡ, nên không giấu được căm phẫn:
- Ai là sư đệ của ngươi hả?
Dương Khai nói:
- Ta cũng là đệ tử Lăng Tiêu các, gia nhập tông môn cũng hơn ba năm rồi đấy.
Tô Mộc im lặng, người này đúng là sư huynh của hắn.
- Đừng nói những lời vô ích.
Dương Khai nghiêm nghị:
- Đời ta hành tẩu giang hồ, điều quan trọng nhất là ở một chữ Hiệp, hành hiệp trượng nghĩa chính là bổn phận của ta. Sư huynh không thể để sư đệ tạo được tên tuổi trước, ngày hôm nay hãy để cả hai huynh đệ ta liên thủ đánh bại hai tên tiểu nhân bỉ ổi này, trả lại công bằng cho ông chủ Hà đây và trả lại yên bình cho Ô Mai trấn này.
Chỉ vài lời nói đã khiến cả đám đông khen ngợi không ngớt. Tô Mộc rối như tơ vò, chỉ cảm thấy như bị tên sư huynh chưa từng quen biết này kéo lên cùng một chiếc thuyền, muốn xuống cũng đã quá muộn.
Hai gã kia cũng nhìn về phía y, Tô Mộc ngẩng đầu lên nhìn chúng, không khỏi chột dạ.
- Sư đệ, chúng ta lên nào!
Dương Khai nắm bả vai Tô Mộc, xông thẳng về phía trước.
Chuyện gì thế này! Tô Mộc muốn khóc cũng không được, rốt cuộc cái gã sư huynh này từ đâu rơi xuống vậy, làm hỏng hết đại sự của ta! Nhưng mà đã đến nước này rồi, Tô Mộc cũng chẳng còn cách nào khác, một mặt xông thẳng về phía hai tên đó, một mặt ra hiệu cho chúng, ám thị chúng khoan hãy manh động, nếu có cơ hội nhất định sẽ thả cho chúng đi.
Hai gã kia khẽ gật đầu, tất cả đều đã bị Dương Khai nhìn thấy, nên càng chắc chắn suy đoán của mình.
Ông chủ Hà lo Dương Khai gặp bất lợi, bèn chộp lấy một quả cân rồi ào tới, hét to:
- Bà con xóm gieefng đừng đứng xem kịch nữa, mau lại giúp hai vị tiểu huynh đệ một tay đi!
Ông chủ Hà cũng lên rồi, cả tiểu nhị của tiệm gạo cũng gầm gừ biểu lộ lòng trung thành, một tay cầm túi vải xông tới, lúc nãy tiểu nhị bị một trong hai gã kia đá cho một cước, nên lúc này đương nhiên muốn rửa hận.
Được ông chủ Hà điều động, mọi người cũng thôi không đứng nhìn nữa mà đồng loạt xông lên. Trong chốc lát phía trước tiệm gạo nhà họ Hà đã chật kín người, náo nhiệt vô cùng.
Hai tên kia vốn dĩ chẳng để tâm gì mấy, nhưng vừa nhìn thấy cảnh này thì lập tức sợ xanh mặt, chỉ kịp nói một câu:
- Đừng đánh vào mặt!
Rồi chúng ôm đầu ngồi xổm xuống đất.
CHƯƠNG 12 :
Sau một hồi ẩu đả vang trời, tuy các tiểu thương ở con đường này chỉ là những người bình thường, nhưng lúc này họ cũng đã bộc phát sức chiến đấu đến ghê người. Bọn họ ít nhiều gì cũng từng bị lừa mất tiền bạc, nên xưa nay hận nhất hạng người này, chính lúc này lại có đối tượng để trút giận, cớ gì lại phải nương tay?
Nhất là tiểu nhị của tiệm gạo Hà thị, lấy hai túi vải trùm phủ đầu hai tên kia, vừa đủ mỗi kẻ một cái, tha hồ mà nện.
Lúc này mọi người ra tay càng lúc càng mạnh, đằng nào thì hai tên đó cũng chẳng biết ai đang đánh mình, nên tất nhiên là chẳng cần lo có bị báo thù hay không.
Người đông, lực lượng lớn, Dương Khai chỉ làm bộ vậy, chưa kịp hạ thủ đã bị đám tiểu thương chen lấn đẩy ra ngoài rồi.
Phải một hồi sau, đám tiểu thương mới dần ngưng tay, chỉ còn lại hai tên đồ tể đang nằm co quắp trên đường, kêu gào không thôi. Túi vải phủ đầu cũng bị đánh bay ra. Tô Mộc định nhãn ngóng vào trong xem, hắn thót cả tim, bàn chân cứ như bị rút hết gân. Chỉ thấy hai tên vốn cao to lực lưỡng giờ này mũi không ra mũi, mắt không ra mắt, mặt sưng nhìn không khác gì lợn, suýt chút nữa bị đánh đến mức cha mẹ ruột cũng nhìn không ra rồi.
Cục diện ra nông nỗi này cũng tại bản thân chúng không hề có bao nhiêu thực lực. Tuy là lưng giắt đao kiếm, nhưng cũng chỉ làm ra vẻ vậy thôi. Nếu là cao thủ thực sự há phải để ý đến sự công kích của người bình thường này sao?
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu là cao thủ thực sự thì sao có thể làm chuyện bỉ ổi này?
Đánh gục được hai tên này, các tiểu thương ai nấy cũng đều trút được mối hận, nhưng vẫn bao vây xung quanh, không chịu rời đi.
Hai tên đấy nhận thấy vẻ mặt họ bất thiện, trong lòng sợ hãi tột độ. Một tên trong đó run rẩy giơ tay lên hướng về phía Tô Mộc, kêu yếu ớt:
- Tô...
Sắc mặt Tô Mộc chợt thay đổi, gầm lên giận dữ:
- Giòn cái gì mà giòn? Muốn ông đây nắn thêm gân cốt cho nhà ngươi à? (chữ Tô và giòn đọc giống nhau)
Dương Khai hiểu hết, trong lòng cười thầm, hắn tiến về phía trước cao giọng:
- Hai tên tiểu nhân đê tiện này, không biết đã dùng cách này để vu hại bao nhiêu tiểu thương rồi, làm họ phải nhà tan cửa nát, thật là quá ác độc mà!
Câu nói này của Dương Khai quả thật có chút phóng đại, nhưng những người đang có mặt đều là tiểu thương, thế nên trong chốc lát đã khiến người ta có cảm giác đồng cảm. Tiểu nhị tiệm gạo Hà thị thì lại phỉ nhổ thêm:
- Hừ! Cái đám thối tha này chết cũng chẳng tiếc, dám cả gan đến làm loạn ở cửa tiệm chúng ta à.
Tiểu nhị chỉ muốn trút cho hả giận thôi, ai ngờ Dương Khai còn nhân cơ hội tiếp thêm:
- Không sai, hạng người này đúng là chết cũng chẳng tiếc, vị sư đệ này, chi bằng ta và đệ cho mỗi người một đao giết đi cho xong, để chúng sau này khỏi phải làm xằng làm bậy nữa, cũng coi như là thay trời hành đạo.
Dương Khai vừa dứt lời, ai nấy cũng kinh sợ. Hai tên kia đang nằm sõng xoài sợ đến toát mồ hôi lạnh, thất kinh ngước nhìn Dương Khai. Chúng không ngờ rằng tên thiếu niên mình gầy ốm yếu này, tâm địa lại độc ác đến vậy.
Tô Mộc trợn tròn mắt nhìn Dương Khai, để xem xem có phải hắn đang nói đùa không. Thế nhưng vẻ mặt Dương Khai rất nghiêm nghị, rõ ràng là đang nói thật.
Nói thật thì, hai tên này tuy rất đáng ghét, nhưng tội cũng không đáng chết. Câu nói này của Dương Khai đúng là có hơi tàn nhẫn rồi.
Tô Mộc lắp bắp:
- Vị sư huynh này, làm vậy thì cũng hơi quá đáng rồi.
- Quá đáng?
Dương Khai nghiêm mặt lắc đầu:
- Nếu như hôm nay để chúng thực hiện được âm mưu, vậy thì cửa tiệm của ông chủ Hà có lẽ phải đóng cửa rồi. Nếu cửa tiệm của ông chủ Hà bị đóng cửa, cả nhà ông làm sao sống đây? Chúng làm vậy tức là muốn bức người ta đến đường cùng, giết chúng đi thì có gì là quá đáng? Đệ cần phải biết, bất cứ ai làm việc gì cũng đều phải trả giá.
Vốn dĩ khi thấy Dương Khai đòi giết người, mấy tiểu thương kia cũng cảm thấy bất nhẫn, nhưng họ lại thấy câu nói này rất có lý, thế nên họ càng không biết phải làm sao mới phải. Song dù sao việc giết người này cũng không cần bọn họ động thủ, thế nên ai nấy cũng đành khoanh tay đứng nhìn. Duy chỉ có ông chủ Hà định mở lời, nhưng lại bị một ánh nhìn của Dương Khai chế ngự lại.
- Nhưng... nhưng mà cho dù là vậy, cũng không thể tùy tiện giết người được.
Tô Mộc sốt ruột thật rồi. Tên sư huynh này ra tay tàn độc như vậy là điều mà y không bao giờ nghĩ đến. Kế hoạch lẽ ra phải diễn ra suôn sẻ rồi, cho hai tên này xuất hiện vu cáo ông chủ Hà, sau đó để bản thân mình giải vây, như thế thì có thể khiến ông chủ Hà biết ơn y, mục đích cũng từ đó mà đạt được. Ấy vậy mà chẳng ngờ lại nhảy đâu ra một tên sư huynh tàn ác, hở ra là muốn giết người diệt khẩu.
Thế này thì thật không ổn.
Tô Mộc có thể nhìn thấy rõ mồn một ánh mắt khẩn cầu của hai tên kia, mong y có thể cứu được chúng, thậm chí trong ánh mắt đó còn có ý đe dọa nữa, Tô Mộc không lý nào lại không nhìn ra ẩn ý của bọn chúng.
Đều là đám châu chấu cùng bị trói chung sợi dây rồi, bọn ta không được yên thì ngươi cũng chẳng dễ chịu là bao đâu. Phải, chính là ánh mắt này.
Chính lúc này, Dương Khai cười nói:
- Sư đệ, Nho dĩ văn loạn pháp, Hiệp dĩ võ phạm cấm, chúng ta đều là người trong giang hồ, bàn tay nào mà chẳng giết qua mấy mạng người rồi? Chẳng nhẽ sư đệ không xuống tay nổi? Hoặc là... các ngươi có quen biết, nên mới không muốn giết?
Tô Mộc bị nói trúng tim đen, quay phắt lại nhìn Dương Khai, thì thấy gương mặt đang mỉm cười, buông ánh nhìn giễu cợt về phía mình của đối phương.
- Câu này của sư huynh có ý gì?
Gương mặt Tô Mộc bỗng lạnh tanh, y nghĩ có khi nào kế hoạch của mình đã bị bại lộ rồi? Nhưng từ đầu đến cuối y đâu hề hé ra sơ hở nào, sao lại bị bại lộ được?
Y đâu có biết, Dương Khai chẳng qua chỉ vô tình phát hiện được thôi, tất cả quả là trùng hợp, nếu không nhờ sự vô tình đó thì hôm nay Dương Khai cũng đã bị lừa gọn rồi.
Ông chủ Hà vốn là người thông minh, khi nghe câu nói này của Dương Khai có hàm ý, không tránh khỏi hồ nghi:
- Tiểu huynh đệ, màn kịch này rốt cuộc là sao đây.
Dương Khai có phần nhắm vào Tô Mộc. Làm thế nào mà ông chủ Hà lại không nhìn ra chứ?
Dương Khai lắc đầu không trả lời, cũng không hề vạch trần tiếp mà chỉ nhìn chằm chằm Tô Mộc:
- Sư đệ, ta thấy đệ là người quả cảm, nhưng hôm nay thay trời hành đạo, tạo phúc cho người thì tại sao lại do dự? Huống hồ còn có sư huynh ta đây giúp đệ, đệ còn sợ cái gì nữa?
- Ta sợ cái gì?
Tô Mộc cười ha hả, da mặt hơi co giật, cứ như đang tự nói với chính mình:
- Ta thì sợ cái gì? Giết người thôi mà? Có ai chưa giết người chứ?
Dường như việc thừa nhận bản thân chưa từng giết một ai chính là hạ thấp bản thân trước mặt Dương Khai.
Rốt cuộc thì với tích cách thiếu niên đó, sau khi chịu chiêu khích tướng của Dương Khai, y không còn cách nào thoát lui được nữa.
Sau khi hạ quyết tâm, Tô Mộc tiến về hai tên kia với vẻ mặt đầy sát khí. Hai tên này khi vừa tiếp xúc với ánh mắt của Tô Mộc thì biết sắp nguy to rồi. Tên tiểu tử này bị người khác xoay vần một hồi, đến nỗi thần trí không còn tỉnh táo nữa rồi.
- Sư đệ, chúng ta lên nào. Dương Khai tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa xúi giục y.
Tô Mộc thở hổn hển, khe khẽ gật đầu.
Hai tên đồ tể nhận thấy tình hình không ổn, biết mình đến số rồi. Cái tên lúc nãy đứng đỡ làm sao mà nhịn nổi nữa, bèn nhảy lên, chỉ thẳng vào mũi của Tô Mộc mà nói:
- Tô Mộc, cái tên tiểu tử lật lọng nhà ngươi, chính ngươi sai hai huynh đệ ta đến tiệm gạo Hà thị làm loạn để ngươi thay ông chủ Hà giải vây, chiếm thiện cảm với mọi người, vậy mà giờ ngươi lại dám hạ thủ với huynh đệ ta, ngươi đến súc vật còn không bằng, một kẻ cặn bã không hơn không kém.
- Ngươi nói láo!
Bị mọi người nhìn rõ bộ mặt thật, Tô Mộc cũng theejn quá nên hoá giận.
- Hờ hờ!
Gã đó cứ cười nhạt liên hồi, không ngờ khiến vết thương trên mặt cũng bị tác động theo, gã ố á bưng lấy khóe miệng, suýt xoa rồi trấn tĩnh lại:
- Thưa các vị, hôm nay huynh đệ tôi đến tiệm gạo Hà thị gây phiền phức, tất cả là chủ ý của tên tiểu tử này. Y thích con gái của ông chủ Hà, chẳng biết sao mà người ta không ưa y, nên mới nghĩ ra cái trò quỷ này.
CHƯƠNG 13 :
Nói ra lời này quả thật là đã bị bức đến đường cùng. Mọi người lập tức đưa mắt nhìn về phía Tô Mộc, ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Thì ra là vậy! Dương Khai tự nhiên tỉnh ngộ. Hắn cứ đoán mục đích của Tô Mộc là gì, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có hai khả năng, một là vì lợi, hai là vì danh. Không ngờ đều sai cả, rốt cuộc y vì sắc đẹp.
Dương Khai cũng đã gặp con gái của ông chủ Hà. Tiểu cô nương này đẹp tinh khôi, tuy không đến mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng là một viên ngọc trong nhà, mặt mũi thanh tú, dáng người yểu điệu, năm nay mới mười bốn tuổi đã nổi danh là tiểu mỹ nhân ở Ô Mai trấn.
Chính vì thiếu nữ nhỏ tuổi này đã lọt vào mắt xanh của Tô Mộc nên tiệm gạo Hà thị mới gặp phiền toái này.
- Ngươi đừng có mà nói hươu nói vượn!
Khuôn mặt Tô Mục đỏ lên, còn muốn biện hộ.
Tên đồ tễ kia tiếp tục cười lạnh lùng nói:
- Ta không nói hươu nói vượn, tuy hai huynh đệ ta bản tính bất kham, bình thường hay làm chuyện xấu nhưng chuyện vu oan giáng họa cho tiệm gạo, tuyệt đường làm ăn của họ thì tuyệt đối không làm. Phải biết rằng huynh đệ ta sống được cũng là nhờ các chư vị lão gia, tuyệt đường sống của người khác thì khác nào tuyệt đường sống của chính mình. Chuyện này có thể làm được sao? Tất cả đều là do tên tiểu tử đó chỉ điểm, xúi giục.
Lời nói cũng thành khẩn, khiến cho đám đông cười rộ lên.
Dương Khai bèn hỏi:
- Sau khi làm xong chuyện, y cho các ngươi bao nhiêu tiền?
- Năm mươi lượng bạc rofng!
Gã trả lời.
- Năm mươi lượng, nhiều thật đó.
Dương Khai gật gù.
Ông chủ Hà nghe xong một lúc cũng tự nhiên hiểu được đầu đuôi câu chuyện, lập tức trợn mắt nhìn Tô Mục, khinh miệt nói:
- Ngươi là kẻ tiểu nhân tỉ tiện, lại chơi thủ đoạn dơ bẩn, con gái ta sẽ không để ý nhà ngươi đâu? Lăng Tiêu các có loại người bại hoại như ngươi quả thực là ô uế thanh danh. Dáng vẻ cao to cường tráng mà phẩm chất không được một phần của Dương tiểu huynh đệ. Quả thật là tốn công nuôi dưỡng, ta thật sự cảm thấy mất mặt thay cho cha mẹ ngươi.
Những thương hộ này cũng không ngừng chửi rủa khinh miệt, phỉ nhổ vào hành vi của Tô Mộc.
Sắc mặt Tô Mộc lúc tái lúc đỏ, trong lòng biết rằng sau này nếu còn đến Ô Mai trấn e là phải che mặt lại.
Tất cả mối họa này đều là do cái tên … sư huynh ở trước mặt này! Nếu không phải hắn thì mình đã có thể dành được thiện cảm của ông chủ Hà. Sau này có thể tới lui nhiều, tiếp xúc với con gái ông chủ Hà, thân phụ nghĩa hiệp, gần quan thì có thể được ban lộc, không chừng có thể rước con gái ông ta về.
Nhưng hiện tại tất cả đã như bọt nước, chẳng những kế hoạch không thành công, thanh danh cũng bại hoại.
Tô Mộc tuy tức giận vô cùng, nhưng ngược lại thần sắc bình tĩnh, mắt lạnh lùng nhìn Dương Khai:
- Vị sư huynh này, xưng hô thế nào?
- Ngươi đoán xem!
Dương Khai nháy mắt.
Tô Mộc hít một hơi thật sâu nói:
- Ngươi không nói ta cũng có thể biết được thân phận của ngươi, nhập môn hơn ba năm, hiện giờ lại vẫn không thể phá được Thối Thể cảnh. Cả Lăng Tiêu các, đệ tử thí luyện chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngươi đợi đấy, khoản nợ này ta sẽ tính sổ với người.
Dứt lời, liền xoay người ra ngoài. Dù sao thì Tô Mộc cũng có chút công phu, tuy có người ngăn cản cũng bị y đẩy ra, lách ra khỏi đám đông, thản nhiên bỏ đi.
Đợi cho Tô Mộc rời khỏi, mọi người mới nhớ tới hai tên đồ tễ bị đánh như đầu heo. Nhưng hiện tại thì không thấy tung tích bọn chúng đâu? Khi Dương Khai và Tô Mộc đụng độ với nhau, bọn chúng sớm đã lén chạy mất.
Trận ồn ào này rốt cuộc cũng kết thúc. Thực ra việc Dương Khai sáng suốt vạch trần được trò lừa bịp vừa rồi, khiến những thương hộ này không dứt lời khen ngợi, nhất là ông chủ Hà, vô cùng cảm kích.
Tên tiểu nhị nhỏ tuổi kia rất sùng bái Dương Khai.
Đám người dần tản đi, bà chủ cũng đi tới, cầm tay Dương Khai mãi không thả ra, càng nhìn càng thấy thích.
Ông chủ Hà lộ vẻ mặt lo lắng:
- Dương hiền chất, hôm nay đắc tội với Tô Mộc, e rằng sau này trong tông môn sẽ gặp nhiều phiền toái.
Trải qua chuyện ngày hôm nay, ông chủ Hà đã xưng hô thân thiết hơn với Dương Khai.
- Không sợ.
Dương Khai khẽ mỉm cười.
- Tông môn có quy cur của tông môn, cho dù y hận cháu cũng không thể làm gì được.
- Tuy là nói như thế nhưng hiền chất vẫn phải cẩn thận, nếu như vì chuyện ngày hôm nay mà mang lại tai họa cho hiền chất thì thúc thúc cũng không an tâm.
- Cháu sẽ cẩn thận.
Dương Khai an ủi.
Hai vợ chồng ông chủ Hà cảm ơn Dương Khai hôm nay đã ra tay cứu giúp, muốn hắn ở lại ăn cơm tối. Vốn Dương Khai định đồng ý, kết quả bị câu nói của bà chủ làm cho sợ mà chạy mất.
- Tiểu Dương, cha mẹ cháu còn không? Nhà ở đâu? Năm nay có muốn có con dâu không?
Xem điệu bộ, bà chủ e là muốn làm trượng mẫu nương của mình rồi. Dương Khai ngầm suy đoán, nhanh chóng tìm cách chuồn.
Lúc đi còn vác trên lưng túi gạo trắng. Dùng hơn mười lượng bạc cũng không thể mua được. Lần này đồ ăn của một tháng không cần phải quan tâm nữa.
Dương Khai vốn dĩ còn lo lắng Tô Mộc trên đường đi mai phục mình. Dù sao Tô Mộc cũng là người bụng dạ hẹp hofi, biến hóa nham hiểm, chuyện mai phục đánh lén là không thể không xảy ra. Nhưng mãi cho đến khi về tới Lăng Tiêu các, y vẫn không hề xuất hiện.
Nghĩ kỹ lại, y không đánh lén mình coi như là biết điều. Các đệ tử trong Lăng Tiêu các khiêu chiếu với nhau, cũng không ít người chết. Nhưng tông môn có quy định của tông môn, tuyệt đối không cho phép vô cớ ra tay giết hại đồng môn, nhất là đồng môn tự giết nhau ở bên ngoài. Nếu y mai phục mình ở bên ngoài Lăng Tiêu các, chuyện này bại lộ ra, bản thân Tô Mộc cũng gặp tai họa lớn.
Y muốn đối phó với mình chắc chắn là sẽ khiêu chiến! Về phần y có thể nghe ngóng thân phận của mình hay không, điểm này thì không cần hoài nghi rồi. Các để tử thí luyện của Lăng Tiêu khá là ít, cho dù trước kia Tô Mộc không biết mình thì chỉ cần tùy tiện hỏi một chút cũng có thể biết được thân phận của mình.
Thực lực của người này Dương Khai không nhìn thấu được, nhưng khẳng định là Thối Thể cảnh, chỉ là không biết Thối Thể cảnh của y ở tầng thứ mấy?
Xem ra phải khẩn trương tu luyện thôi, nếu không thật sự không có cách nào ở lại Lăng Tiêu các.
Nói là làm, Dương Khai vội vã quay trở về phòng, nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu tu luyện.
Hiện tại lúc này đã không thể tu luyện Thối Thể thiên được nữa rồi, nhưng có thể tu luyện được các kỹ năng cơ bản của Lăng Tiêu các. Những kỹ năng cơ bản này là ngoại gia công phu dùng để tôi luyện cơ thể. Lấy chiêu thức bên ngoài tiêu hao thể lực của bản thân, nhằm rèn luyện cơ thể.
Giống như trước đây Dương Khai bị khiêu chiến, trường quyền và đá ngang là loại kỹ năng cơ bản này. Trường quyền và đá ngang không được coi là võ công, nói cách khác không thể gọi là võ công chân chính, chỉ có thể coi là cơ sở. Loại kỹ năng cơ sở này, mỗi môn phái và gia tộc đều phải có.
Bên khoảng đất trống phía bên trái căn phòng nhỏ của Dương Khai có một người gỗ cao cỡ người thật do hắn tự làm, được làm từ gỗ cây hòe đã trăm năm tuổi. Tính chất cứng rắn, dùng để tu luyện là tốt nhất. Trên thân người gỗ này mấp moo nhiều điểm, thậm chí còn có vài vết máu, chính là dấu vết mà thường ngày Dương Khai rèn luyện lưu lại.
Chuẩn bị tư thế, Dương Khai đấm bình bịch vào người gỗ. Toàn lực dùng quyền, chân lui nhanh như gió, người gỗ bị đánh lay động không ngừng, phát ra âm thanh bình bịch.
Tuy nhiên, mới tu luyện được một lát, Dương Khai liền cảm giác có gì đó không đúng.
Hôm nay nắm đấm và lực chân của mình dường như lớn hơn trước kia rất nhiều. Từ biên độ đong đưa của người gỗ và âm thanh truyền ra có thể so sánh một cách rõ ràng. Hơn nữa, theo thời gian, máu thịt của mình, xương cốt của mình cũng có cảm giác tê dại, nóng rần. Cảm giác này rõ ràng là từ trong kinh mạch truyền đến. Khí cảm mới được sinh ra từ sáng sớm đã dần trở nên rõ ràng, không ngừng chuyển động trong cơ thể.
Thối Thể tầng bốn bắt đầu, sinh ra khí cảm, có thể rèn luyện kinh mạch trong cơ thể. Cảm giác ấm áp tee dại đó là do kinh mạch được khai thông.
CHƯƠNG 14 :
Tu luyện mãi cho tới giờ lên đèn, Dương Khai mới thỏa mãn dừng lại. Thi triển quyền cước lâu như vậy nhưng lại không thấy mệt mỏi, ngược lại tinh thần phấn chấn, hứng khởi vô cùng. Sau khi có được Ngạo Cốt Kim Thân, dường như thể lực của mình tăng lên không ít. Hôm nay đi bộ hai mươi dặm cũng không mệt, vác túi gạo lớn như thế mà thấy nhẹ như không.
E là chỉ khi nào tu luyện Thối Thể thiên mới có thể khiến cho mình thực sự có cảm giác áp lực. Nghĩ tới cảm giác khi tôi luyện Thối Thể thiên sáng nay, Dương Khai bất giác cảm thấy run run. Cái cảm giác như trời đất đè lên người thật là vô cùng khó chịu.
Nhưng có áp lực mới có tiến bộ, hiện tại ngay cả áp lực cũng không có thì làm sao có thể tu luyện được.
Tiềm lực của con người đều do bức mà ra, người luyện võ muốn trưởng thành càng phải như thế. Từng bước bức bách tiềm lực của bản thân, từ từ vượt qua giới hạn của chính mình, như thế thực lực của mình mới có thể tăng lên.
Nhưng hiện tại mình đã đánh nhiều quyền như vậy, tung cước nhiều như vậy, cảm giác mệt mỏi đều không có, vậy thì làm sao có thể đạt tới cực hạn của mình, và làm sao để bức bách tiềm lực?
Cái này thật khó, Dương Khai cũng có chút buồn bực. Có được Ngạo Cốt Kim Thân thực sự là chuyện vô cùng tốt, có thể dựa vào sức mạnh của nó để khôi phục năng lực. Các kỹ năng cơ bản của Lăng Tiêu các là không thể nào tu luyện được nữa. Chẳng nhẽ sau này mỗi ngày chỉ có thể tu luyện nửa tiếng trước khi mặt trời mọc?
Mỗi ngày mười hai canh giờ chỉ tu luyện nửa canh giờ, thời gian còn lại làm gì? Đi ngủ sao? Tuyệt đối không được, Dương Khai tuyệt đối bác bỏ suy nghĩ này.
Vừa lơ đãng nhóm lửa nấu cơm, Dương Khai vừa suy tư làm thế nào để mình cảm thấy áp lực. Việc này nếu để người khác biết chỉ sợ sẽ dở khóc dở cười.
Trên con đường tu luyện, các vũ giả đều ước được nhẹ nhàng thoải mái một chút, nhưng hiện tại Dương Khai chỉ muốn bản thân mình được ngược đãi.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng có cách gì hay. Nguyên nhân chủ yếu là bây giờ điều kiện kinh tế của bản thân theo không kịp. Có rất nhiều đan dược có thể phụ trợ việc tu luyện Thối Thể cảnh, ngoài đan dược ra còn có một vài phương pháp ngoại lực khác. Nhưng căn nguyên của tất cả những thứ này đều nằm trong một chữ - tiền.
Ở Lăng Tiêu các, tiền có nghĩa là điểm cống hiến, Dương Khai đáng thương chỉ có mười hai điểm cống hiến. Thật là lực bất tòng tâm mà.
Nấu cơm xong, Dương Khai đánh luôn mấy bát, cũng không có thức ăn gì, chỉ ăn cơm không như vậy thôi. Nhưng Dương Khai thấy rất thỏa mãn, mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên mình được ăn một bữa cơm no.
Ăn xong, Dương Khai cũng không tu luyện luôn mà đi tắm trước, sau đó nằm xuống gi.ường. Tiếp tục tu luyện cũng chỉ tốn thời gian mà chẳng hiệu quả gì nhiều, chi bằng tự suy nghĩ cách giải quyết. Chuẩn bị tốt chắc chắn sẽ đạt được kết quả cao.
Nghĩ đi nghĩ lại, lòng Dương Khai chợt động bèn triệu gọi Vô Tự Hắc Thư ra.
Dương Khai đã xem hết cuốn Vô Tự Hắc Thư này rồi, trong mỗi trang sách đều phong ấn một thứ gì đó, chỉ cần thực lực mình đạt tới là có thể triệu hồi ra.
Trang thứ nhất có được Ngạo Cốt Kim Thân là cơ sở, cũng là căn nguyên.
Trang thứ hai là Thối Thể thiên, đây là cuốn tu luyện nhằm vào Ngạo Cốt Kim Thân.
Trang thứ ba không biết là gì, bởi vì tối qua lúc xem xét tìm hiểu, căn bản là không thấy tình hình gì. Điều này chắc chắn là có liên quan đến thực lực của mình.
Hiện giờ trang thứ nhất và trang thứ hai chẳng có gì cả, Dương Khai cẩn thận nghiên cứu một lúc cũng không thu hoạch được gì. Đến khi vô tình lật đến trang thứ ba thì giật mình hoảng hốt.
Hả? Dương Khai nhíu mày, nhìn chằm chằm vào trang thứ ba.
Gần như trong phút chốc, trên trang thứ ba kim quang lóe sáng, vô số ánh hào quang thoát ra, trực tiếp chui vào trong đầu Dương Khai. Bỗng, trên trang thứ ba từ từ xuất hiện một vòng xoáy, trong vòng xoáy nhô lên một cái lư hương có màu sắc cổ xưa.
Sự biến hóa này khiến cho Dương Khai có chút thất thần, sau khi hiểu được thì quá đỗi vui mừng.
Đúng thế, không phải sáng nay mình đã đột phá được Thối Thế cảnh tầng bốn rồi sao? Đêm qua không có cách nào xem được huyền cơ của trang thứ ba, hôm nay sau khi đột phá được rồi tại sao lại không thử xem sao?
Mặc dù chỉ chênh lệch một tầng, nhưng chính tầng này đã gây trở ngại cho con đường khám phá trang thứ ba.
Hiểu được điều này rồi, Dương Khai có chút hối hận. Nếu như xem từ lúc sáng thì nói không chừng giờ không cần phải phí công suy nghĩ.
Kìm nén sự phấn chấn, Dương Khai đặt lư hương trên tay, cẩn thận xem xét.
Lư hương này cũng không lớn, thoạt nhìn giống như là lư hương hay dùng của người bình thường, chỉ là đang đóng kín, trên miệng có một cái nắp, phía trên nắp còn có một vài cái lỗ nhỏ, màu sắc cổ xưa, nhìn không có gì đặc biệt, có đặt ở đâu cũng sẽ không khiến người khác chú ý.
Dương Khai khẽ ngửi, phát hiện ra vật này không có mùi, cho tay vào cũng không chìm.
Vật này để làm gì vậy? Dương Khai tạm thời không hiểu, bất đắc dĩ chỉ có thể nhắm mắt lại, xem xét những thông tin lúc nãy vừa mới chảy vào đầu mình.
Một lát sau, Dương Khai liền mở mắt nhìn một cách kỳ quái.
Căn cứ vào những thông tin vừa rồi, không ngờ lư hương này lại là thứ hỗ trợ mình tu luyện. Chỉ có điều một mình lư hương này không thì chẳng có tác dụng gì, phải bỏ thảo dược vào bên trong, khi đốt mới có thể sinh ra dị hương, mà dị hương này mới là thứ phù trợ cho việc tu luyện.
Cảnh giới không giống nhau, lư hương cần các loại thảo dược khác nhau.
Khiến dương mở có chút nghi hoặc chính là, thích hợp chính hắn một cảnh giới thảo dược không ngờ là Clover tàn hồn hoa và tuyệt địa cây gỗ khô cây cỏ.
Điều khiến Dương Khai nghi hoặc là những thảo dược phù hợp với cảnh giới của mình là Tam Diệp Tàn Hồn hoa và Tuyệt Địa Khô Mộc thảo.
Theo Dương Khai biết, giá cả của hai loại thảo dược này cũng không đắt, chỉ là hiếm mà thôi. Hơn nữa bản thân chúng còn có chút độc tính, tuy nói độc tính không lớn, nhưng quanh năm hít loại thảo dược này cũng sẽ có hại.
Hai loại thảo dược này giúp đỡ cho việc tu luyẹn của mình thật sao?
Ở Cống Hiến đường nhất định là có loại thảo dược này, tuy nhiên Mộng lão đầu tham lam vô độ, bán giá khá cao. Hơn nữa bản thân Dương Khai không có nhiều điểm cống hiến, làm sao có thể phung phí được?
Kể từ đó, chỉ có thể tự mình nghĩ cách đi tìm hai loại thảo dược này. Cũng may Lăng Tiêu các cách Hắc Phong Sơn không xa, Dương Khai đã nhiều lần vào săn thú, cũng khá quen thuộc, nói không chừng bên trong còn có thảo dược.
Ngày mai sẽ vào núi! Dương Khai quyết định xong, tất cả những phiền não đều tiêu tan, sau đó liền chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ Dương Khai còn cố ý xem trang thứ tư trong Vô Tự Hắc Thư, để tránh chuyện lúng túng xảy ra như ngày hôm nay, tuy nhiên trang thứ tư không có động tĩnh gì, đại khái là công lực của Thối Thể cảnh tầng bốn không đủ để xem.
Ngày hôm sau, Dương Khai dậy thật sớm.
Hôm qua tu luyện Thối Thể thiên đạt được nhiều điều tốt như thế, hắn đương nhiên biết được cảm giác ấy sung sướng như thế nào, huống chi bản thân hắn cũng không phải là người lười biếng.
Nhân lúc mặt trời vừa lên, Dương Khai từ từ triển khai quyền cước vừa chậm rãi lại vừa như bao hàm cả thiên địa chi lí trong Thối Thể thiên.
Tuy đã tu luyện tới tầng thứ tư, cao hơn hôm qua một tầng, nhưng hôm nay thi triển Thối Thể thiên cũng không tiến bộ bao nhiêu. Sau nửa canh giờ, vẫn dừng lại ở lại tiến độ một phần hai mươi, th.ân thể bị tra tấn có chút đau nhức, xương cốt kêu răng rawsc, giống như đạp vào quả đậu khô.
Hít một hơi khí màu tím, khí cảm mỏng manh trong cơ thể ngày càng rõ ràng hơn. Kinh mạch được khai thông không ít, cơ thể lại thải ra nhiều tạp chất.
( nguồn mình sáng tác lấy từ truyenfull.vn mong mọi người qua ủng hộ ak) /
CHƯƠNG 11 :
Vị này đột nhiên bước ra khỏi đám đệ tử Lăng Tiêu các đang vây quanh hai tên kia, xoay vần tầm mấy vòng, vẻ mặt khinh đời, ánh mắt dần lộ rõ vẻ giễu cợt.
Hai tên kia thấy người này bất thiện, bèn nhíu mày, tên đứng đỡ trừng mắt phẫn nộ quát:
- Tên tiểu tử nhà ngươi cứ đi qua đi lại, làm ông chóng hết cả mặt, nhà ngươi muốn gì đây?
Cậu thiếu niên cười khà khà rồi đứng ra trước mặt hai bọn chúng, nhìn xoáy vào cái người bị “trúng độc” đấy rồi nói:
- Mặt mày xanh lét vậy, xem ra trúng độc cũng không nhẹ nhỉ.
- Đúng vậy.
Cái tên đang đứng đỡ kia quật ngược lại, giọng đằng đằng sát khí:
- Nếu không thì sao hai huynh đệ bọn ta lại không tìm cách chữa trị mà lại mạo hiểm tính mạng để chạy đến đây chứ? Chính là để vạch trần cái lão xấu xa này, cho tất cả mọi người biết được bộ mặt thật của lão ta, sau này đừng có tới đây mua gạo nữa.
Ông chủ Hà tái xanh cả mặt, hoàn toàn không biết mục đích của hai tên này là gì nữa. Nếu nói chúng muốn lừa đảo đòi tiền thì còn dễ hiểu, nhưng cái chuyện vu oan giáng họa này thì thực sự là ông không tài nào hiểu nổi.
Đương lúc ông đang trầm tư suy nghĩ, Dương Khai ở bên hỏi khẽ:
- Hà thúc, thời gian vừa qua thúc có đắc tội với ai không?
Ông chủ Hà trầm ngâm suy nghĩ, mặt như đưa đám:
- Làm gì có.
- Vậy thì chắc là hàng gạo của thúc cản trở chuyện làm ăn của ai đó?
Dương Khai tuy nhỏ tuổi, nhưng đã chứng kiến không ít chuyện lường gạt trong thế gian, hắn nghĩ rất có thể có khả năng này.
- Ta chỉ làm ăn buôn bán nhỏ thôi, sao có thể cản trở ai được chứ?
Ông chủ Hà lắc đầu tiên tục.
Thế thì lạ thật! Dương Khai nheo mắt lại, nhìn vào đám đông suy nghĩ, trong đầu phỏng đoán đến khả năng của sự việc nhưng vẫn có gì đó không thể thông suốt được.
Cậu thiếu niên của Lăng Tiêu các sau khi hỏi thêm một câu nữa thì đột nhiên cười nhạt một tiếng, hướng về phía tên mặt mày xanh lét kia mà quát:
- Xem chiêu!
Y vừa hét vừa ra chiêu Hắc Hổ Đào Tâm nhắm thẳng đến vùng tim của kẻ trúng độc.
Chuyện bất ngờ cuối cùng cũng xảy đến, cái kẻ thần sắc ủ rũ, từ lúc xuất hiện cứ rên rỉ không ngớt như bước chân vào quỷ môn kia nhảy lùi về sau một cách khỏe khoắn khi nắm đấm đang hướng về gã, dường như gã vừa bước qua khỏi quỷ môn quan vậy, động tác vô cùng nhẹ nhàng, mau lẹ.
Gã vừa động, sắc tái nhợt nhạt trên khuôn mặt hắn cũng tiêu biến sạch, trong nháy mắt, trở nên hồng hào hẳn lên.
Đám đông vây quanh la thất thanh, rõ ràng là kinh hãi trước sự chuyển biến thình lình này rồi.
- Trúng đọc cơ à.
Cậu thiếu niên Lăng Tiêu các nhìn hai tên một cách mỉa mai.
- Trúng độc mà thân thủ vẫn khá đến vậy, tại hạ thực sự bái phục bái phục.
Hai tên này bị một chiêu của y lật trần quỷ kế, sắc mặt cũng trở nên lúc xanh lúc trắng, thành ra lúc này lại giống hệt như bị trúng độc thật.
Đám đông xung quanh cũng bắt đầu xì xào. Họ cũng đâu phải là ngốc, xem tới đây rồi mà vẫn chưa hiểu chân tướng sự việc sao? Hai tên này không rõ vì mục đích gì lại chạy đến đây giả vờ trúng độc vu khống cho cửa hàng gạo nhà họ Hà, và còn bị vị thiếu niên của Lăng Tiêu các lật tẩy màn kịch này.
Trong phút chốc, sự khinh bỉ nhằm vào hai tên này cùng với những lời tán tụng vị thiếu niên Lăng Tiêu các tăng lên nhanh chóng. Y nhìn có vẻ rất dễ được lòng người, lần này, tên tuổi vị anh hùng thiếu niên thế là chắc chắn rồi.
Dương Khai bỗng hơi hiểu ra vấn đề, cứ y như diễn trò giật dây. Ra tay hành hiệp trượng nghĩa, cứu giúp kẻ yếu thế, sau đó là đến màn báo đáp ơn nghĩa! Giả như lúc đến mình mà không để ý thấy bọn chúng đi cùng trong con hẻm thì có khi bây giờ cũng bị chúng xỏ mũi luôn rồi.
Thế nhưng bọn chúng làm như vậy rốt cuộc là vì mục đích gì?
Lúc này hai tên đó cũng không cách nào giả vờ tiếp, liền trợn trừng mắt nhìn cậu thiếu niên Lăng Tiêu các, hỏi:
- Tiểu tử, ngươi là ai? Sao dám xen vào chuyện của huynh đệ ta?
Vị thiếu niên Lăng Tiêu các vẫn giữ phong thái nhanh nhẹn, ngạo nghễ:
- Tại hạ là đệ tử Lăng Tiêu các, Tô Mộc!
Nghe thấy ba chữ Lăng Tiêu các, một trong hai tên lộ vẻ kiêng dè, khó chịu nói:
- Hóa ra là đệ tử Lăng Tiêu các, chẳng trách dáng vẻ xuất chúng. Hôm nay hai huynh đệ ta nhận thua, sẽ không quên tên tiểu tử nhà ngươi, hẹn ngày tái ngộ!
Mấy lý do thoái thác này cứ như là đã thương lượng sẵn rồi vậy, làm Dương Khai nghe xong chỉ muốn cười.
Tô Mộc cười khẩy:
- Đi cẩn thận, không tiễn!
Sự việc đã diễn ra đến nước này rồi, nếu không có biến cố nào khác nữa, hai tên này có lẽ sẽ rời đi, sau đó thì Tô Mộc nhất định sẽ được mọi người tán dương, đặc biệt là được ông chủ Hà cảm tạ.
Tuy nhiên, Dương Khai lại không muốn ông chủ Hà không làm rõ được sự tình, bèn nhân lúc chúng vẫn chưa đi, la to lên một tiếng:
- Không được để chúng đi, hạng người này thủ đoạn hèn hạ, vu cáo người lành, hôm nay là hàng gạo nhà họ Hà, nếu không dạy cho chúng một bài học, nói không chừng ngày mai lại đến lượt hiệu may nhà họ Lưu, hiệu tạp hóa nhà họ Tưởng đấy!
Đa số những người đang đứng xem đều là chủ của các cửa hiệu gần đấy, họ vốn dĩ chỉ muốn xem cảnh náo nhiệt, khi nghe câu này thì không khỏi giật mình, nghĩ thấy cũng đúng, sao có thể để hai tên tiểu nhân bỉ ổi này đi dễ dàng vậy được? Hôm nay nếu để chúng đi, ngộ ngỡ ngày mai chúng lại chạy đến tiệm của mình làm loạn, thế chẳng phải vừa mất tiền vừa bại hoại thanh danh sao? Đến lúc đó có khi còn chẳng may mắn được như ông chủ Hà, có người giải vây cho.
Vừa nghĩ đến đây, những người đang định nhường đường lập tức đứng yên và dùng ánh nhìn bất thiện găm thẳng vào hai tên kia.
Dương Khai có thể nhìn thấy một chút kinh ngạc và lúng túng trong ánh mắt Tô Mộc. Đúng lúc này, Tô Mộc cũng hướng ánh nhìn về phía Dương Khai, hai người bốn mắt nhìn nhau, lập tức Tô Mộc liền điều chỉnh thần sắc.
Dương Khai khẽ cười, cố tình làm khó y:
- Vị sư đệ này, tục ngữ nói “Người tốt thì phải làm đến cùng, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên”, chi bằng đệ và ta cùng xử lý hai bọn chúng đi?
Tô Mộc nhìn th.ân thể Dương Khai gầy yếu, trông tướng tá trói gà còn không chặt, vậy mà lại gọi mình là sư đệ, cộng thêm kế hoạch đã bị đổ vỡ, nên không giấu được căm phẫn:
- Ai là sư đệ của ngươi hả?
Dương Khai nói:
- Ta cũng là đệ tử Lăng Tiêu các, gia nhập tông môn cũng hơn ba năm rồi đấy.
Tô Mộc im lặng, người này đúng là sư huynh của hắn.
- Đừng nói những lời vô ích.
Dương Khai nghiêm nghị:
- Đời ta hành tẩu giang hồ, điều quan trọng nhất là ở một chữ Hiệp, hành hiệp trượng nghĩa chính là bổn phận của ta. Sư huynh không thể để sư đệ tạo được tên tuổi trước, ngày hôm nay hãy để cả hai huynh đệ ta liên thủ đánh bại hai tên tiểu nhân bỉ ổi này, trả lại công bằng cho ông chủ Hà đây và trả lại yên bình cho Ô Mai trấn này.
Chỉ vài lời nói đã khiến cả đám đông khen ngợi không ngớt. Tô Mộc rối như tơ vò, chỉ cảm thấy như bị tên sư huynh chưa từng quen biết này kéo lên cùng một chiếc thuyền, muốn xuống cũng đã quá muộn.
Hai gã kia cũng nhìn về phía y, Tô Mộc ngẩng đầu lên nhìn chúng, không khỏi chột dạ.
- Sư đệ, chúng ta lên nào!
Dương Khai nắm bả vai Tô Mộc, xông thẳng về phía trước.
Chuyện gì thế này! Tô Mộc muốn khóc cũng không được, rốt cuộc cái gã sư huynh này từ đâu rơi xuống vậy, làm hỏng hết đại sự của ta! Nhưng mà đã đến nước này rồi, Tô Mộc cũng chẳng còn cách nào khác, một mặt xông thẳng về phía hai tên đó, một mặt ra hiệu cho chúng, ám thị chúng khoan hãy manh động, nếu có cơ hội nhất định sẽ thả cho chúng đi.
Hai gã kia khẽ gật đầu, tất cả đều đã bị Dương Khai nhìn thấy, nên càng chắc chắn suy đoán của mình.
Ông chủ Hà lo Dương Khai gặp bất lợi, bèn chộp lấy một quả cân rồi ào tới, hét to:
- Bà con xóm gieefng đừng đứng xem kịch nữa, mau lại giúp hai vị tiểu huynh đệ một tay đi!
Ông chủ Hà cũng lên rồi, cả tiểu nhị của tiệm gạo cũng gầm gừ biểu lộ lòng trung thành, một tay cầm túi vải xông tới, lúc nãy tiểu nhị bị một trong hai gã kia đá cho một cước, nên lúc này đương nhiên muốn rửa hận.
Được ông chủ Hà điều động, mọi người cũng thôi không đứng nhìn nữa mà đồng loạt xông lên. Trong chốc lát phía trước tiệm gạo nhà họ Hà đã chật kín người, náo nhiệt vô cùng.
Hai tên kia vốn dĩ chẳng để tâm gì mấy, nhưng vừa nhìn thấy cảnh này thì lập tức sợ xanh mặt, chỉ kịp nói một câu:
- Đừng đánh vào mặt!
Rồi chúng ôm đầu ngồi xổm xuống đất.
CHƯƠNG 12 :
Sau một hồi ẩu đả vang trời, tuy các tiểu thương ở con đường này chỉ là những người bình thường, nhưng lúc này họ cũng đã bộc phát sức chiến đấu đến ghê người. Bọn họ ít nhiều gì cũng từng bị lừa mất tiền bạc, nên xưa nay hận nhất hạng người này, chính lúc này lại có đối tượng để trút giận, cớ gì lại phải nương tay?
Nhất là tiểu nhị của tiệm gạo Hà thị, lấy hai túi vải trùm phủ đầu hai tên kia, vừa đủ mỗi kẻ một cái, tha hồ mà nện.
Lúc này mọi người ra tay càng lúc càng mạnh, đằng nào thì hai tên đó cũng chẳng biết ai đang đánh mình, nên tất nhiên là chẳng cần lo có bị báo thù hay không.
Người đông, lực lượng lớn, Dương Khai chỉ làm bộ vậy, chưa kịp hạ thủ đã bị đám tiểu thương chen lấn đẩy ra ngoài rồi.
Phải một hồi sau, đám tiểu thương mới dần ngưng tay, chỉ còn lại hai tên đồ tể đang nằm co quắp trên đường, kêu gào không thôi. Túi vải phủ đầu cũng bị đánh bay ra. Tô Mộc định nhãn ngóng vào trong xem, hắn thót cả tim, bàn chân cứ như bị rút hết gân. Chỉ thấy hai tên vốn cao to lực lưỡng giờ này mũi không ra mũi, mắt không ra mắt, mặt sưng nhìn không khác gì lợn, suýt chút nữa bị đánh đến mức cha mẹ ruột cũng nhìn không ra rồi.
Cục diện ra nông nỗi này cũng tại bản thân chúng không hề có bao nhiêu thực lực. Tuy là lưng giắt đao kiếm, nhưng cũng chỉ làm ra vẻ vậy thôi. Nếu là cao thủ thực sự há phải để ý đến sự công kích của người bình thường này sao?
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu là cao thủ thực sự thì sao có thể làm chuyện bỉ ổi này?
Đánh gục được hai tên này, các tiểu thương ai nấy cũng đều trút được mối hận, nhưng vẫn bao vây xung quanh, không chịu rời đi.
Hai tên đấy nhận thấy vẻ mặt họ bất thiện, trong lòng sợ hãi tột độ. Một tên trong đó run rẩy giơ tay lên hướng về phía Tô Mộc, kêu yếu ớt:
- Tô...
Sắc mặt Tô Mộc chợt thay đổi, gầm lên giận dữ:
- Giòn cái gì mà giòn? Muốn ông đây nắn thêm gân cốt cho nhà ngươi à? (chữ Tô và giòn đọc giống nhau)
Dương Khai hiểu hết, trong lòng cười thầm, hắn tiến về phía trước cao giọng:
- Hai tên tiểu nhân đê tiện này, không biết đã dùng cách này để vu hại bao nhiêu tiểu thương rồi, làm họ phải nhà tan cửa nát, thật là quá ác độc mà!
Câu nói này của Dương Khai quả thật có chút phóng đại, nhưng những người đang có mặt đều là tiểu thương, thế nên trong chốc lát đã khiến người ta có cảm giác đồng cảm. Tiểu nhị tiệm gạo Hà thị thì lại phỉ nhổ thêm:
- Hừ! Cái đám thối tha này chết cũng chẳng tiếc, dám cả gan đến làm loạn ở cửa tiệm chúng ta à.
Tiểu nhị chỉ muốn trút cho hả giận thôi, ai ngờ Dương Khai còn nhân cơ hội tiếp thêm:
- Không sai, hạng người này đúng là chết cũng chẳng tiếc, vị sư đệ này, chi bằng ta và đệ cho mỗi người một đao giết đi cho xong, để chúng sau này khỏi phải làm xằng làm bậy nữa, cũng coi như là thay trời hành đạo.
Dương Khai vừa dứt lời, ai nấy cũng kinh sợ. Hai tên kia đang nằm sõng xoài sợ đến toát mồ hôi lạnh, thất kinh ngước nhìn Dương Khai. Chúng không ngờ rằng tên thiếu niên mình gầy ốm yếu này, tâm địa lại độc ác đến vậy.
Tô Mộc trợn tròn mắt nhìn Dương Khai, để xem xem có phải hắn đang nói đùa không. Thế nhưng vẻ mặt Dương Khai rất nghiêm nghị, rõ ràng là đang nói thật.
Nói thật thì, hai tên này tuy rất đáng ghét, nhưng tội cũng không đáng chết. Câu nói này của Dương Khai đúng là có hơi tàn nhẫn rồi.
Tô Mộc lắp bắp:
- Vị sư huynh này, làm vậy thì cũng hơi quá đáng rồi.
- Quá đáng?
Dương Khai nghiêm mặt lắc đầu:
- Nếu như hôm nay để chúng thực hiện được âm mưu, vậy thì cửa tiệm của ông chủ Hà có lẽ phải đóng cửa rồi. Nếu cửa tiệm của ông chủ Hà bị đóng cửa, cả nhà ông làm sao sống đây? Chúng làm vậy tức là muốn bức người ta đến đường cùng, giết chúng đi thì có gì là quá đáng? Đệ cần phải biết, bất cứ ai làm việc gì cũng đều phải trả giá.
Vốn dĩ khi thấy Dương Khai đòi giết người, mấy tiểu thương kia cũng cảm thấy bất nhẫn, nhưng họ lại thấy câu nói này rất có lý, thế nên họ càng không biết phải làm sao mới phải. Song dù sao việc giết người này cũng không cần bọn họ động thủ, thế nên ai nấy cũng đành khoanh tay đứng nhìn. Duy chỉ có ông chủ Hà định mở lời, nhưng lại bị một ánh nhìn của Dương Khai chế ngự lại.
- Nhưng... nhưng mà cho dù là vậy, cũng không thể tùy tiện giết người được.
Tô Mộc sốt ruột thật rồi. Tên sư huynh này ra tay tàn độc như vậy là điều mà y không bao giờ nghĩ đến. Kế hoạch lẽ ra phải diễn ra suôn sẻ rồi, cho hai tên này xuất hiện vu cáo ông chủ Hà, sau đó để bản thân mình giải vây, như thế thì có thể khiến ông chủ Hà biết ơn y, mục đích cũng từ đó mà đạt được. Ấy vậy mà chẳng ngờ lại nhảy đâu ra một tên sư huynh tàn ác, hở ra là muốn giết người diệt khẩu.
Thế này thì thật không ổn.
Tô Mộc có thể nhìn thấy rõ mồn một ánh mắt khẩn cầu của hai tên kia, mong y có thể cứu được chúng, thậm chí trong ánh mắt đó còn có ý đe dọa nữa, Tô Mộc không lý nào lại không nhìn ra ẩn ý của bọn chúng.
Đều là đám châu chấu cùng bị trói chung sợi dây rồi, bọn ta không được yên thì ngươi cũng chẳng dễ chịu là bao đâu. Phải, chính là ánh mắt này.
Chính lúc này, Dương Khai cười nói:
- Sư đệ, Nho dĩ văn loạn pháp, Hiệp dĩ võ phạm cấm, chúng ta đều là người trong giang hồ, bàn tay nào mà chẳng giết qua mấy mạng người rồi? Chẳng nhẽ sư đệ không xuống tay nổi? Hoặc là... các ngươi có quen biết, nên mới không muốn giết?
Tô Mộc bị nói trúng tim đen, quay phắt lại nhìn Dương Khai, thì thấy gương mặt đang mỉm cười, buông ánh nhìn giễu cợt về phía mình của đối phương.
- Câu này của sư huynh có ý gì?
Gương mặt Tô Mộc bỗng lạnh tanh, y nghĩ có khi nào kế hoạch của mình đã bị bại lộ rồi? Nhưng từ đầu đến cuối y đâu hề hé ra sơ hở nào, sao lại bị bại lộ được?
Y đâu có biết, Dương Khai chẳng qua chỉ vô tình phát hiện được thôi, tất cả quả là trùng hợp, nếu không nhờ sự vô tình đó thì hôm nay Dương Khai cũng đã bị lừa gọn rồi.
Ông chủ Hà vốn là người thông minh, khi nghe câu nói này của Dương Khai có hàm ý, không tránh khỏi hồ nghi:
- Tiểu huynh đệ, màn kịch này rốt cuộc là sao đây.
Dương Khai có phần nhắm vào Tô Mộc. Làm thế nào mà ông chủ Hà lại không nhìn ra chứ?
Dương Khai lắc đầu không trả lời, cũng không hề vạch trần tiếp mà chỉ nhìn chằm chằm Tô Mộc:
- Sư đệ, ta thấy đệ là người quả cảm, nhưng hôm nay thay trời hành đạo, tạo phúc cho người thì tại sao lại do dự? Huống hồ còn có sư huynh ta đây giúp đệ, đệ còn sợ cái gì nữa?
- Ta sợ cái gì?
Tô Mộc cười ha hả, da mặt hơi co giật, cứ như đang tự nói với chính mình:
- Ta thì sợ cái gì? Giết người thôi mà? Có ai chưa giết người chứ?
Dường như việc thừa nhận bản thân chưa từng giết một ai chính là hạ thấp bản thân trước mặt Dương Khai.
Rốt cuộc thì với tích cách thiếu niên đó, sau khi chịu chiêu khích tướng của Dương Khai, y không còn cách nào thoát lui được nữa.
Sau khi hạ quyết tâm, Tô Mộc tiến về hai tên kia với vẻ mặt đầy sát khí. Hai tên này khi vừa tiếp xúc với ánh mắt của Tô Mộc thì biết sắp nguy to rồi. Tên tiểu tử này bị người khác xoay vần một hồi, đến nỗi thần trí không còn tỉnh táo nữa rồi.
- Sư đệ, chúng ta lên nào. Dương Khai tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa xúi giục y.
Tô Mộc thở hổn hển, khe khẽ gật đầu.
Hai tên đồ tể nhận thấy tình hình không ổn, biết mình đến số rồi. Cái tên lúc nãy đứng đỡ làm sao mà nhịn nổi nữa, bèn nhảy lên, chỉ thẳng vào mũi của Tô Mộc mà nói:
- Tô Mộc, cái tên tiểu tử lật lọng nhà ngươi, chính ngươi sai hai huynh đệ ta đến tiệm gạo Hà thị làm loạn để ngươi thay ông chủ Hà giải vây, chiếm thiện cảm với mọi người, vậy mà giờ ngươi lại dám hạ thủ với huynh đệ ta, ngươi đến súc vật còn không bằng, một kẻ cặn bã không hơn không kém.
- Ngươi nói láo!
Bị mọi người nhìn rõ bộ mặt thật, Tô Mộc cũng theejn quá nên hoá giận.
- Hờ hờ!
Gã đó cứ cười nhạt liên hồi, không ngờ khiến vết thương trên mặt cũng bị tác động theo, gã ố á bưng lấy khóe miệng, suýt xoa rồi trấn tĩnh lại:
- Thưa các vị, hôm nay huynh đệ tôi đến tiệm gạo Hà thị gây phiền phức, tất cả là chủ ý của tên tiểu tử này. Y thích con gái của ông chủ Hà, chẳng biết sao mà người ta không ưa y, nên mới nghĩ ra cái trò quỷ này.
CHƯƠNG 13 :
Nói ra lời này quả thật là đã bị bức đến đường cùng. Mọi người lập tức đưa mắt nhìn về phía Tô Mộc, ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Thì ra là vậy! Dương Khai tự nhiên tỉnh ngộ. Hắn cứ đoán mục đích của Tô Mộc là gì, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có hai khả năng, một là vì lợi, hai là vì danh. Không ngờ đều sai cả, rốt cuộc y vì sắc đẹp.
Dương Khai cũng đã gặp con gái của ông chủ Hà. Tiểu cô nương này đẹp tinh khôi, tuy không đến mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng là một viên ngọc trong nhà, mặt mũi thanh tú, dáng người yểu điệu, năm nay mới mười bốn tuổi đã nổi danh là tiểu mỹ nhân ở Ô Mai trấn.
Chính vì thiếu nữ nhỏ tuổi này đã lọt vào mắt xanh của Tô Mộc nên tiệm gạo Hà thị mới gặp phiền toái này.
- Ngươi đừng có mà nói hươu nói vượn!
Khuôn mặt Tô Mục đỏ lên, còn muốn biện hộ.
Tên đồ tễ kia tiếp tục cười lạnh lùng nói:
- Ta không nói hươu nói vượn, tuy hai huynh đệ ta bản tính bất kham, bình thường hay làm chuyện xấu nhưng chuyện vu oan giáng họa cho tiệm gạo, tuyệt đường làm ăn của họ thì tuyệt đối không làm. Phải biết rằng huynh đệ ta sống được cũng là nhờ các chư vị lão gia, tuyệt đường sống của người khác thì khác nào tuyệt đường sống của chính mình. Chuyện này có thể làm được sao? Tất cả đều là do tên tiểu tử đó chỉ điểm, xúi giục.
Lời nói cũng thành khẩn, khiến cho đám đông cười rộ lên.
Dương Khai bèn hỏi:
- Sau khi làm xong chuyện, y cho các ngươi bao nhiêu tiền?
- Năm mươi lượng bạc rofng!
Gã trả lời.
- Năm mươi lượng, nhiều thật đó.
Dương Khai gật gù.
Ông chủ Hà nghe xong một lúc cũng tự nhiên hiểu được đầu đuôi câu chuyện, lập tức trợn mắt nhìn Tô Mục, khinh miệt nói:
- Ngươi là kẻ tiểu nhân tỉ tiện, lại chơi thủ đoạn dơ bẩn, con gái ta sẽ không để ý nhà ngươi đâu? Lăng Tiêu các có loại người bại hoại như ngươi quả thực là ô uế thanh danh. Dáng vẻ cao to cường tráng mà phẩm chất không được một phần của Dương tiểu huynh đệ. Quả thật là tốn công nuôi dưỡng, ta thật sự cảm thấy mất mặt thay cho cha mẹ ngươi.
Những thương hộ này cũng không ngừng chửi rủa khinh miệt, phỉ nhổ vào hành vi của Tô Mộc.
Sắc mặt Tô Mộc lúc tái lúc đỏ, trong lòng biết rằng sau này nếu còn đến Ô Mai trấn e là phải che mặt lại.
Tất cả mối họa này đều là do cái tên … sư huynh ở trước mặt này! Nếu không phải hắn thì mình đã có thể dành được thiện cảm của ông chủ Hà. Sau này có thể tới lui nhiều, tiếp xúc với con gái ông chủ Hà, thân phụ nghĩa hiệp, gần quan thì có thể được ban lộc, không chừng có thể rước con gái ông ta về.
Nhưng hiện tại tất cả đã như bọt nước, chẳng những kế hoạch không thành công, thanh danh cũng bại hoại.
Tô Mộc tuy tức giận vô cùng, nhưng ngược lại thần sắc bình tĩnh, mắt lạnh lùng nhìn Dương Khai:
- Vị sư huynh này, xưng hô thế nào?
- Ngươi đoán xem!
Dương Khai nháy mắt.
Tô Mộc hít một hơi thật sâu nói:
- Ngươi không nói ta cũng có thể biết được thân phận của ngươi, nhập môn hơn ba năm, hiện giờ lại vẫn không thể phá được Thối Thể cảnh. Cả Lăng Tiêu các, đệ tử thí luyện chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ngươi đợi đấy, khoản nợ này ta sẽ tính sổ với người.
Dứt lời, liền xoay người ra ngoài. Dù sao thì Tô Mộc cũng có chút công phu, tuy có người ngăn cản cũng bị y đẩy ra, lách ra khỏi đám đông, thản nhiên bỏ đi.
Đợi cho Tô Mộc rời khỏi, mọi người mới nhớ tới hai tên đồ tễ bị đánh như đầu heo. Nhưng hiện tại thì không thấy tung tích bọn chúng đâu? Khi Dương Khai và Tô Mộc đụng độ với nhau, bọn chúng sớm đã lén chạy mất.
Trận ồn ào này rốt cuộc cũng kết thúc. Thực ra việc Dương Khai sáng suốt vạch trần được trò lừa bịp vừa rồi, khiến những thương hộ này không dứt lời khen ngợi, nhất là ông chủ Hà, vô cùng cảm kích.
Tên tiểu nhị nhỏ tuổi kia rất sùng bái Dương Khai.
Đám người dần tản đi, bà chủ cũng đi tới, cầm tay Dương Khai mãi không thả ra, càng nhìn càng thấy thích.
Ông chủ Hà lộ vẻ mặt lo lắng:
- Dương hiền chất, hôm nay đắc tội với Tô Mộc, e rằng sau này trong tông môn sẽ gặp nhiều phiền toái.
Trải qua chuyện ngày hôm nay, ông chủ Hà đã xưng hô thân thiết hơn với Dương Khai.
- Không sợ.
Dương Khai khẽ mỉm cười.
- Tông môn có quy cur của tông môn, cho dù y hận cháu cũng không thể làm gì được.
- Tuy là nói như thế nhưng hiền chất vẫn phải cẩn thận, nếu như vì chuyện ngày hôm nay mà mang lại tai họa cho hiền chất thì thúc thúc cũng không an tâm.
- Cháu sẽ cẩn thận.
Dương Khai an ủi.
Hai vợ chồng ông chủ Hà cảm ơn Dương Khai hôm nay đã ra tay cứu giúp, muốn hắn ở lại ăn cơm tối. Vốn Dương Khai định đồng ý, kết quả bị câu nói của bà chủ làm cho sợ mà chạy mất.
- Tiểu Dương, cha mẹ cháu còn không? Nhà ở đâu? Năm nay có muốn có con dâu không?
Xem điệu bộ, bà chủ e là muốn làm trượng mẫu nương của mình rồi. Dương Khai ngầm suy đoán, nhanh chóng tìm cách chuồn.
Lúc đi còn vác trên lưng túi gạo trắng. Dùng hơn mười lượng bạc cũng không thể mua được. Lần này đồ ăn của một tháng không cần phải quan tâm nữa.
Dương Khai vốn dĩ còn lo lắng Tô Mộc trên đường đi mai phục mình. Dù sao Tô Mộc cũng là người bụng dạ hẹp hofi, biến hóa nham hiểm, chuyện mai phục đánh lén là không thể không xảy ra. Nhưng mãi cho đến khi về tới Lăng Tiêu các, y vẫn không hề xuất hiện.
Nghĩ kỹ lại, y không đánh lén mình coi như là biết điều. Các đệ tử trong Lăng Tiêu các khiêu chiếu với nhau, cũng không ít người chết. Nhưng tông môn có quy định của tông môn, tuyệt đối không cho phép vô cớ ra tay giết hại đồng môn, nhất là đồng môn tự giết nhau ở bên ngoài. Nếu y mai phục mình ở bên ngoài Lăng Tiêu các, chuyện này bại lộ ra, bản thân Tô Mộc cũng gặp tai họa lớn.
Y muốn đối phó với mình chắc chắn là sẽ khiêu chiến! Về phần y có thể nghe ngóng thân phận của mình hay không, điểm này thì không cần hoài nghi rồi. Các để tử thí luyện của Lăng Tiêu khá là ít, cho dù trước kia Tô Mộc không biết mình thì chỉ cần tùy tiện hỏi một chút cũng có thể biết được thân phận của mình.
Thực lực của người này Dương Khai không nhìn thấu được, nhưng khẳng định là Thối Thể cảnh, chỉ là không biết Thối Thể cảnh của y ở tầng thứ mấy?
Xem ra phải khẩn trương tu luyện thôi, nếu không thật sự không có cách nào ở lại Lăng Tiêu các.
Nói là làm, Dương Khai vội vã quay trở về phòng, nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu tu luyện.
Hiện tại lúc này đã không thể tu luyện Thối Thể thiên được nữa rồi, nhưng có thể tu luyện được các kỹ năng cơ bản của Lăng Tiêu các. Những kỹ năng cơ bản này là ngoại gia công phu dùng để tôi luyện cơ thể. Lấy chiêu thức bên ngoài tiêu hao thể lực của bản thân, nhằm rèn luyện cơ thể.
Giống như trước đây Dương Khai bị khiêu chiến, trường quyền và đá ngang là loại kỹ năng cơ bản này. Trường quyền và đá ngang không được coi là võ công, nói cách khác không thể gọi là võ công chân chính, chỉ có thể coi là cơ sở. Loại kỹ năng cơ sở này, mỗi môn phái và gia tộc đều phải có.
Bên khoảng đất trống phía bên trái căn phòng nhỏ của Dương Khai có một người gỗ cao cỡ người thật do hắn tự làm, được làm từ gỗ cây hòe đã trăm năm tuổi. Tính chất cứng rắn, dùng để tu luyện là tốt nhất. Trên thân người gỗ này mấp moo nhiều điểm, thậm chí còn có vài vết máu, chính là dấu vết mà thường ngày Dương Khai rèn luyện lưu lại.
Chuẩn bị tư thế, Dương Khai đấm bình bịch vào người gỗ. Toàn lực dùng quyền, chân lui nhanh như gió, người gỗ bị đánh lay động không ngừng, phát ra âm thanh bình bịch.
Tuy nhiên, mới tu luyện được một lát, Dương Khai liền cảm giác có gì đó không đúng.
Hôm nay nắm đấm và lực chân của mình dường như lớn hơn trước kia rất nhiều. Từ biên độ đong đưa của người gỗ và âm thanh truyền ra có thể so sánh một cách rõ ràng. Hơn nữa, theo thời gian, máu thịt của mình, xương cốt của mình cũng có cảm giác tê dại, nóng rần. Cảm giác này rõ ràng là từ trong kinh mạch truyền đến. Khí cảm mới được sinh ra từ sáng sớm đã dần trở nên rõ ràng, không ngừng chuyển động trong cơ thể.
Thối Thể tầng bốn bắt đầu, sinh ra khí cảm, có thể rèn luyện kinh mạch trong cơ thể. Cảm giác ấm áp tee dại đó là do kinh mạch được khai thông.
CHƯƠNG 14 :
Tu luyện mãi cho tới giờ lên đèn, Dương Khai mới thỏa mãn dừng lại. Thi triển quyền cước lâu như vậy nhưng lại không thấy mệt mỏi, ngược lại tinh thần phấn chấn, hứng khởi vô cùng. Sau khi có được Ngạo Cốt Kim Thân, dường như thể lực của mình tăng lên không ít. Hôm nay đi bộ hai mươi dặm cũng không mệt, vác túi gạo lớn như thế mà thấy nhẹ như không.
E là chỉ khi nào tu luyện Thối Thể thiên mới có thể khiến cho mình thực sự có cảm giác áp lực. Nghĩ tới cảm giác khi tôi luyện Thối Thể thiên sáng nay, Dương Khai bất giác cảm thấy run run. Cái cảm giác như trời đất đè lên người thật là vô cùng khó chịu.
Nhưng có áp lực mới có tiến bộ, hiện tại ngay cả áp lực cũng không có thì làm sao có thể tu luyện được.
Tiềm lực của con người đều do bức mà ra, người luyện võ muốn trưởng thành càng phải như thế. Từng bước bức bách tiềm lực của bản thân, từ từ vượt qua giới hạn của chính mình, như thế thực lực của mình mới có thể tăng lên.
Nhưng hiện tại mình đã đánh nhiều quyền như vậy, tung cước nhiều như vậy, cảm giác mệt mỏi đều không có, vậy thì làm sao có thể đạt tới cực hạn của mình, và làm sao để bức bách tiềm lực?
Cái này thật khó, Dương Khai cũng có chút buồn bực. Có được Ngạo Cốt Kim Thân thực sự là chuyện vô cùng tốt, có thể dựa vào sức mạnh của nó để khôi phục năng lực. Các kỹ năng cơ bản của Lăng Tiêu các là không thể nào tu luyện được nữa. Chẳng nhẽ sau này mỗi ngày chỉ có thể tu luyện nửa tiếng trước khi mặt trời mọc?
Mỗi ngày mười hai canh giờ chỉ tu luyện nửa canh giờ, thời gian còn lại làm gì? Đi ngủ sao? Tuyệt đối không được, Dương Khai tuyệt đối bác bỏ suy nghĩ này.
Vừa lơ đãng nhóm lửa nấu cơm, Dương Khai vừa suy tư làm thế nào để mình cảm thấy áp lực. Việc này nếu để người khác biết chỉ sợ sẽ dở khóc dở cười.
Trên con đường tu luyện, các vũ giả đều ước được nhẹ nhàng thoải mái một chút, nhưng hiện tại Dương Khai chỉ muốn bản thân mình được ngược đãi.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng có cách gì hay. Nguyên nhân chủ yếu là bây giờ điều kiện kinh tế của bản thân theo không kịp. Có rất nhiều đan dược có thể phụ trợ việc tu luyện Thối Thể cảnh, ngoài đan dược ra còn có một vài phương pháp ngoại lực khác. Nhưng căn nguyên của tất cả những thứ này đều nằm trong một chữ - tiền.
Ở Lăng Tiêu các, tiền có nghĩa là điểm cống hiến, Dương Khai đáng thương chỉ có mười hai điểm cống hiến. Thật là lực bất tòng tâm mà.
Nấu cơm xong, Dương Khai đánh luôn mấy bát, cũng không có thức ăn gì, chỉ ăn cơm không như vậy thôi. Nhưng Dương Khai thấy rất thỏa mãn, mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên mình được ăn một bữa cơm no.
Ăn xong, Dương Khai cũng không tu luyện luôn mà đi tắm trước, sau đó nằm xuống gi.ường. Tiếp tục tu luyện cũng chỉ tốn thời gian mà chẳng hiệu quả gì nhiều, chi bằng tự suy nghĩ cách giải quyết. Chuẩn bị tốt chắc chắn sẽ đạt được kết quả cao.
Nghĩ đi nghĩ lại, lòng Dương Khai chợt động bèn triệu gọi Vô Tự Hắc Thư ra.
Dương Khai đã xem hết cuốn Vô Tự Hắc Thư này rồi, trong mỗi trang sách đều phong ấn một thứ gì đó, chỉ cần thực lực mình đạt tới là có thể triệu hồi ra.
Trang thứ nhất có được Ngạo Cốt Kim Thân là cơ sở, cũng là căn nguyên.
Trang thứ hai là Thối Thể thiên, đây là cuốn tu luyện nhằm vào Ngạo Cốt Kim Thân.
Trang thứ ba không biết là gì, bởi vì tối qua lúc xem xét tìm hiểu, căn bản là không thấy tình hình gì. Điều này chắc chắn là có liên quan đến thực lực của mình.
Hiện giờ trang thứ nhất và trang thứ hai chẳng có gì cả, Dương Khai cẩn thận nghiên cứu một lúc cũng không thu hoạch được gì. Đến khi vô tình lật đến trang thứ ba thì giật mình hoảng hốt.
Hả? Dương Khai nhíu mày, nhìn chằm chằm vào trang thứ ba.
Gần như trong phút chốc, trên trang thứ ba kim quang lóe sáng, vô số ánh hào quang thoát ra, trực tiếp chui vào trong đầu Dương Khai. Bỗng, trên trang thứ ba từ từ xuất hiện một vòng xoáy, trong vòng xoáy nhô lên một cái lư hương có màu sắc cổ xưa.
Sự biến hóa này khiến cho Dương Khai có chút thất thần, sau khi hiểu được thì quá đỗi vui mừng.
Đúng thế, không phải sáng nay mình đã đột phá được Thối Thế cảnh tầng bốn rồi sao? Đêm qua không có cách nào xem được huyền cơ của trang thứ ba, hôm nay sau khi đột phá được rồi tại sao lại không thử xem sao?
Mặc dù chỉ chênh lệch một tầng, nhưng chính tầng này đã gây trở ngại cho con đường khám phá trang thứ ba.
Hiểu được điều này rồi, Dương Khai có chút hối hận. Nếu như xem từ lúc sáng thì nói không chừng giờ không cần phải phí công suy nghĩ.
Kìm nén sự phấn chấn, Dương Khai đặt lư hương trên tay, cẩn thận xem xét.
Lư hương này cũng không lớn, thoạt nhìn giống như là lư hương hay dùng của người bình thường, chỉ là đang đóng kín, trên miệng có một cái nắp, phía trên nắp còn có một vài cái lỗ nhỏ, màu sắc cổ xưa, nhìn không có gì đặc biệt, có đặt ở đâu cũng sẽ không khiến người khác chú ý.
Dương Khai khẽ ngửi, phát hiện ra vật này không có mùi, cho tay vào cũng không chìm.
Vật này để làm gì vậy? Dương Khai tạm thời không hiểu, bất đắc dĩ chỉ có thể nhắm mắt lại, xem xét những thông tin lúc nãy vừa mới chảy vào đầu mình.
Một lát sau, Dương Khai liền mở mắt nhìn một cách kỳ quái.
Căn cứ vào những thông tin vừa rồi, không ngờ lư hương này lại là thứ hỗ trợ mình tu luyện. Chỉ có điều một mình lư hương này không thì chẳng có tác dụng gì, phải bỏ thảo dược vào bên trong, khi đốt mới có thể sinh ra dị hương, mà dị hương này mới là thứ phù trợ cho việc tu luyện.
Cảnh giới không giống nhau, lư hương cần các loại thảo dược khác nhau.
Khiến dương mở có chút nghi hoặc chính là, thích hợp chính hắn một cảnh giới thảo dược không ngờ là Clover tàn hồn hoa và tuyệt địa cây gỗ khô cây cỏ.
Điều khiến Dương Khai nghi hoặc là những thảo dược phù hợp với cảnh giới của mình là Tam Diệp Tàn Hồn hoa và Tuyệt Địa Khô Mộc thảo.
Theo Dương Khai biết, giá cả của hai loại thảo dược này cũng không đắt, chỉ là hiếm mà thôi. Hơn nữa bản thân chúng còn có chút độc tính, tuy nói độc tính không lớn, nhưng quanh năm hít loại thảo dược này cũng sẽ có hại.
Hai loại thảo dược này giúp đỡ cho việc tu luyẹn của mình thật sao?
Ở Cống Hiến đường nhất định là có loại thảo dược này, tuy nhiên Mộng lão đầu tham lam vô độ, bán giá khá cao. Hơn nữa bản thân Dương Khai không có nhiều điểm cống hiến, làm sao có thể phung phí được?
Kể từ đó, chỉ có thể tự mình nghĩ cách đi tìm hai loại thảo dược này. Cũng may Lăng Tiêu các cách Hắc Phong Sơn không xa, Dương Khai đã nhiều lần vào săn thú, cũng khá quen thuộc, nói không chừng bên trong còn có thảo dược.
Ngày mai sẽ vào núi! Dương Khai quyết định xong, tất cả những phiền não đều tiêu tan, sau đó liền chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ Dương Khai còn cố ý xem trang thứ tư trong Vô Tự Hắc Thư, để tránh chuyện lúng túng xảy ra như ngày hôm nay, tuy nhiên trang thứ tư không có động tĩnh gì, đại khái là công lực của Thối Thể cảnh tầng bốn không đủ để xem.
Ngày hôm sau, Dương Khai dậy thật sớm.
Hôm qua tu luyện Thối Thể thiên đạt được nhiều điều tốt như thế, hắn đương nhiên biết được cảm giác ấy sung sướng như thế nào, huống chi bản thân hắn cũng không phải là người lười biếng.
Nhân lúc mặt trời vừa lên, Dương Khai từ từ triển khai quyền cước vừa chậm rãi lại vừa như bao hàm cả thiên địa chi lí trong Thối Thể thiên.
Tuy đã tu luyện tới tầng thứ tư, cao hơn hôm qua một tầng, nhưng hôm nay thi triển Thối Thể thiên cũng không tiến bộ bao nhiêu. Sau nửa canh giờ, vẫn dừng lại ở lại tiến độ một phần hai mươi, th.ân thể bị tra tấn có chút đau nhức, xương cốt kêu răng rawsc, giống như đạp vào quả đậu khô.
Hít một hơi khí màu tím, khí cảm mỏng manh trong cơ thể ngày càng rõ ràng hơn. Kinh mạch được khai thông không ít, cơ thể lại thải ra nhiều tạp chất.
( nguồn mình sáng tác lấy từ truyenfull.vn mong mọi người qua ủng hộ ak) /