Đây chỉ là một lời lảm nhảm của một con có cuộc sống vô cùng nhàm chán.. Không hiểu sao từ nhỏ t đã có những suy nghĩ vô cùng ... (cũng không gọi nó là gì) chẳng hạn như khi ba mẹ li hôn bà tôi lúc nào cũng nói với tôi rằng:"Sao m ngu vậy! Không biết giữ ba mẹ m lại? Sao cứ lầm lì...", (t vốn là đứa nhát gan t chưa bao giờ dám nói những điều mình suy nghĩ những cảm xúc của mình với người thân vì vậy nhiều khi thấy người khác tâm sự với gia đình này nọ cũng thấy buồn buồn) tuy lúc đó t không nói gì nhưng trong đầu t suy nghĩ rằng :" Không yêu thì li dị thôi" (ko hiểu sao lúc đó t có thể suy nghĩ được v khi mới 6 7 tuổi. Mãi đến năm lớp 6 ba mẹ tôi chính thức ra tòa, khi được hỏi câu :"Muốn theo ai?" thì t nhớ từng chữ t đã viết lên tờ biên bản của tòa là:" con muốn sống với ba vì ba có đủ điều kiện lo cho con" (t cũng k biết s t suy nghĩ được v )
Gia đình t ko giàu và t cũng ko biết tính mình giống ai nữa... ) lúc nào cũng ko dám nói ra suy nghĩ của mình, ko dám nói chuyện với người lạ nếu ko được bắt chuyện trước, lúc nào cũng có suy nghĩ rằng mình làm phiền người khác t ghi v thôi chứ đừng nghĩ t là người bi quan ... trong đầu t luôn có một suy nghĩ k biết đúng hay sai) là:" Nhờ ba mẹ mình li dị mà mình mới được như bây giờ", nhiều người nói t vô tư, vô tâm nhiều khi suy nghĩ lại thì t thấy cũng đúng thật... t cũng k hiểu bản thân mình bị gì nữa... khi người thân bị gì t không hề có tí cảm xúc nào cả nhiều lúc t cũng cảm thấy sợ bản thân mình, có nhiều lúc bị la và t cũng tự suy nghĩ rằng:" Tại sao ba m thế này thế kia mà sao m không quan tâm chút nào v?". t cũng ko biết nữa... vì s vậy chứ? Hay những lúc bị chửi hay bị nói những thứ không muốn nghe t thường tự lặp lại nó trong đầu cho đến khi nào bản thân mình không còn cảm xúc gì với nó nữa thay vì đi tâm sự với người khác rồi được an ủi sau đó lại cười hì hì sau 15p ...
p/s: lộn xộn lắm ghi cho vui th chuyện tự sáng tác
Gia đình t ko giàu và t cũng ko biết tính mình giống ai nữa... ) lúc nào cũng ko dám nói ra suy nghĩ của mình, ko dám nói chuyện với người lạ nếu ko được bắt chuyện trước, lúc nào cũng có suy nghĩ rằng mình làm phiền người khác t ghi v thôi chứ đừng nghĩ t là người bi quan ... trong đầu t luôn có một suy nghĩ k biết đúng hay sai) là:" Nhờ ba mẹ mình li dị mà mình mới được như bây giờ", nhiều người nói t vô tư, vô tâm nhiều khi suy nghĩ lại thì t thấy cũng đúng thật... t cũng k hiểu bản thân mình bị gì nữa... khi người thân bị gì t không hề có tí cảm xúc nào cả nhiều lúc t cũng cảm thấy sợ bản thân mình, có nhiều lúc bị la và t cũng tự suy nghĩ rằng:" Tại sao ba m thế này thế kia mà sao m không quan tâm chút nào v?". t cũng ko biết nữa... vì s vậy chứ? Hay những lúc bị chửi hay bị nói những thứ không muốn nghe t thường tự lặp lại nó trong đầu cho đến khi nào bản thân mình không còn cảm xúc gì với nó nữa thay vì đi tâm sự với người khác rồi được an ủi sau đó lại cười hì hì sau 15p ...
p/s: lộn xộn lắm ghi cho vui th chuyện tự sáng tác