Nhìn cái tiêu đề là đã cảm thấy bài viết này hẳn sẽ mang đến sự tiêu cực rồi phải không? Sự thật chính là như vậy. Tự tử không phải là hiếm và thường sảy ra ở các thành phố lớn, ý nghĩ tự tự thường nảy sinh từ độ tuổi khoảng từ 13-24 tuổi vì áp lực học tập, kinh tế.. Vậy bạn đã bao giờ muốn tự tử chưa?
Mình thì hẳn là có và áp lực của mình là đến từ phía gia đình. Mẹ mình thường xuyên dùng những từ ngữ thiếu tôn trọng, xúc phạm mình như: "Cái loại mày đớp làm gì lắm, đớp nhiều có khôn lên không" "Biết thế tao bóp mày chết từ trong trứng" "Mày lao đầu vào cái ô tô mà chết đi" "Mày lao đầu xuống sông mà chết" "Nuôi mày còn không bằng con chó".. Còn rất nhiều thứ còn thô tục hơn gấp trăm ngàn lần được mẹ mình nói ra trong khi bà là 1 giáo viên. Lương tháng của mình làm thêm chỉ 2-3 triêu không đủ thuê nhà nên vẫn phải sống cùng bố mẹ, góp ý hoặc nói thẳng ra thì mình nào dám; nghĩ là nói ra thì mẹ mình sẽ hiểu nhưng rồi sẽ còn phức tạp hơn.
Nhiều lúc mình cũng từng nghĩ đến chuyện dại dột, những lúc bị chửi mắng thậm tệ nhiều lúc mình rất muốn tìm đến cái chết. Có lần xem tin tức thấy 1 học sinh trường X rất nổi tiếng ở Hà Nội viết thư tuyệt mệnh cho bố rồi nhảy từ trung cư xuống, mình hỏi mẹ xem mẹ mình nghĩ sao. Mẹ mình kịch liệt lên án chàng trai trẻ đó rằng "Cha mẹ nuôi nó lớn mà chẳng giúp được gì lại còn báo hại cha mẹ, cái bọn dở hơi; tao chẳng biết nó nghĩ gì". Thật sự thì mình có chút đồng ý với quan điểm của mẹ mình vì người ra đi thì không sao nhưng người ở lại sẽ buồn, đau khổ, day dứt lương tâm.. Nhưng không nên dùng từ như vậy để nói về người quá cố.
Suy nghĩ kỹ thì trong cuộc sống này mình vẫn còn những người bạn tuyệt vời, còn quá nhiều ước mơ và chấp niệm đối với cuộc sống này. Mình không biết mọi người thế nào nhưng nếu bạn có suy nghĩ dại dột trong phút bồng bột như mình thì nên nghĩ cẩn thận đi vì còn rất nhiều bản thân ta sẽ nuối tiếc đấy..
Mình thì hẳn là có và áp lực của mình là đến từ phía gia đình. Mẹ mình thường xuyên dùng những từ ngữ thiếu tôn trọng, xúc phạm mình như: "Cái loại mày đớp làm gì lắm, đớp nhiều có khôn lên không" "Biết thế tao bóp mày chết từ trong trứng" "Mày lao đầu vào cái ô tô mà chết đi" "Mày lao đầu xuống sông mà chết" "Nuôi mày còn không bằng con chó".. Còn rất nhiều thứ còn thô tục hơn gấp trăm ngàn lần được mẹ mình nói ra trong khi bà là 1 giáo viên. Lương tháng của mình làm thêm chỉ 2-3 triêu không đủ thuê nhà nên vẫn phải sống cùng bố mẹ, góp ý hoặc nói thẳng ra thì mình nào dám; nghĩ là nói ra thì mẹ mình sẽ hiểu nhưng rồi sẽ còn phức tạp hơn.
Nhiều lúc mình cũng từng nghĩ đến chuyện dại dột, những lúc bị chửi mắng thậm tệ nhiều lúc mình rất muốn tìm đến cái chết. Có lần xem tin tức thấy 1 học sinh trường X rất nổi tiếng ở Hà Nội viết thư tuyệt mệnh cho bố rồi nhảy từ trung cư xuống, mình hỏi mẹ xem mẹ mình nghĩ sao. Mẹ mình kịch liệt lên án chàng trai trẻ đó rằng "Cha mẹ nuôi nó lớn mà chẳng giúp được gì lại còn báo hại cha mẹ, cái bọn dở hơi; tao chẳng biết nó nghĩ gì". Thật sự thì mình có chút đồng ý với quan điểm của mẹ mình vì người ra đi thì không sao nhưng người ở lại sẽ buồn, đau khổ, day dứt lương tâm.. Nhưng không nên dùng từ như vậy để nói về người quá cố.
Suy nghĩ kỹ thì trong cuộc sống này mình vẫn còn những người bạn tuyệt vời, còn quá nhiều ước mơ và chấp niệm đối với cuộc sống này. Mình không biết mọi người thế nào nhưng nếu bạn có suy nghĩ dại dột trong phút bồng bột như mình thì nên nghĩ cẩn thận đi vì còn rất nhiều bản thân ta sẽ nuối tiếc đấy..