Hướng dẫn Viết bài làm văn số 2 lớp 10 đề 3 Sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thủy cung, Trọng Thủy đã tìm gặp lại Mị Châu. Những sự việc gì đã xảy ra? Hãy kể lại câu chuyện đó hay nhất có dàn ý và bài làm tham khảo

Từ ngày còn bé, chúng ta đã quá quen thuộc với thể loại truyền thuyết đặc biệt là truyền thuyết An Dương Vương và Mị Châu -Trọng Thủy. Đây là một truyện truyền thuyết rất hay, mang tính lịch sử cao và để lại nhiều bài học quý giá cho các thế hệ sau. Nổi lên trong khung cảnh loạn li chính trị là mối tình của Mị Châu -Trọng Thủy vì hoàn cảnh đất nước cùng âm mưu xâm lược mà đã trở thành một mối tình tội lỗi và đau buồn để cả hai cùng phải chịu cái chết trong đau đớn, hối hận. Khi đọc được cái kết của câu chuyện rằng sau khi Mị Châu chết, Trọng Thủy cũng vì ân hận và đâu đớn mà nhảy xuống Giếng ở Loa Thành tự tử, có lẽ nhiều người sẽ tiếc thương cho số phận tình yêu của hai người bị những âm mưu và lòng tham tàn phá, chia lìa. Họ đến với nhau tuy là sự sắp đặt nhưng tình yêu đã đến với họ, chỉ có điều những lầm lỡ đã khiến họ dù còn sống cũng khó mà ở bên nhau. Vậy có bao giờ bạn tưởng tượng rằng sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thủy cung, Trọng Thủy đã tìm gặp lại Mị Châu, nếu có chuyện đó xảy ra, mọi chuyện sẽ diễn ra sao? Dưới đây là dàn ý và bài làm cho đề bài này, để làm bài viết số 2 lớp 10 đề 3, chúng ta cần giới thiệu hoàn cảnh họ gặp lại nhau, họ nói những chuyện gì, thái độ họ ra sao và kết thúc câu chuyện như thế nào.

DÀN Ý VIẾT BÀI LÀM VĂN SỐ 2 LỚP 10 ĐỀ 3 HÃY KỂ LẠI CÂU CHUYỆN TRỌNG THỦY ĐÃ TÌM GẶP LẠI MỊ CHÂU SAU KHI XUỐNG THỦY CUNG

1. MỞ BÀI

Giới thiệu cuộc gặp gỡ dưới thủy cung của Mị Châu- Trọng Thủy

2. THÂN BÀI

- Hoàn cảnh và tâm trạng của Mị Châu trong khi gặp lại Trọng Thủy: đau xé lòng, nhớ về vua cha, tự cho mình là bất hiếu, bất trung, không biết đối xử với chàng ra sao

- Trọng Thủy gặp lại Mị Châu và kể lại cho cô nghe chuyện mình vì ân hận mà tự tử

- Trọng Thủy xin Mị Châu tha thứ: Mị Châu không đồng ý, nói cho Trọng Thủy nghe những lỗi lầm mà chàng và nàng đã gây ra và sự ân hận khôn xiết của nàng.

- Trọng Thủy không còn biết nói gì chỉ cúi đầu: hối hận, tự trách, ăn năn.

- Mị Châu không còn trách Trọng Thủy bởi nàng biết lỗi không thực sự tại chàng nhưng với tự tôn và bổn phận của một công chúa, nàng xin mãi mãi đừng gặp chàng.

3. KẾT BÀI

Cả hai cùng ngậm ngùi chia tay nhau nỗi đau nhưng cũng bớt phần nào ân hận bởi mọi nỗi niềm trong lòng đã được bày tỏ.

VĂN MẪU BÀI VIẾT SỐ 2 LỚP 10 ĐỀ 3 HÃY KỂ LẠI CÂU CHUYỆN TRỌNG THỦY ĐÃ TÌM GẶP LẠI MỊ CHÂU SAU KHI XUỐNG THỦY CUNG

Câu chuyện tình đau buồn cho cả một dân tộc của Mị Châu- Trọng Thủy đã để lại những trăn trở về “một trái tim lầm lỡ để trên đầu”. Dẫu vậy, mọi lỗi lầm cũng đâu phải do hai người họ, vậy mà họ là những sinh linh trả giá cho lòng tham và âm mưu. Sau khi Mị Châu chết, Trọng Thủy sinh đau lòng mà tự tử ở Giếng Loa Thành, xuống thủy cung, vì vẫn nặng nghĩa trần nên nhất quyết đi tìm Mị Châu, sau bao nhiêu cố gắng, chàng tìm được nàng trong động tiên trai ngọc.

Mị Châu sau khi chết, máu chảy xuống biển, trai ăn vào thì sinh ra ngọc quý, linh hồn nàng cũng xin gửi gắm tại động trai để thanh lọc hồn mình. Tuy mọi chuyện xảy ra đã lâu nhưng nàng không lúc nào không day dứt về những việc xưa kia, ngỡ nó mới chỉ như ngày hôm qua vậy. Nàng cho mình chính là nguyên nhân của việc nước mất, nhà tan, nhân dân chịu cảnh đao binh, vua cha phải lưu lạc chân trời. Nàng là ai? Nàng là một công chúa, đối với vua cha, nàng nhận mình là đứa con bất hiếu, với đất nước không phủ nhận mình bất trung. Tất cả những suy nghĩ ấy luôn chiếm trọn lòng nàng khiến nó nặng trĩu nỗi buồn, cùng sự ân hận khôn xiết. Nàng cho rằng một đao của vua cha không đủ lòng nàng thanh thản, tội nàng tạo ra không bao giờ có thể chuộc lại được. Những ngày ở động tiên trai, có đêm nào mà nước mắt nàng không tuôn khóc thương dân, nhớ nước, lo cho cha và ân năn tội mình. Nay nỗi để lại sẹo mà tấy lên hàng đêm lại như bị ai đó cầm dao rạch sâu thêm khi mà Trọng Thủy tìm tới, đứng trước mặt nàng. Nàng tuy có chút cảm động vô bờ khi biết nguyên nhân chàng tự tử là vì nàng nhưng ranh giới mang tên nợ nước thù nhà không cho phép nàng mủi lòng. Trọng Thủy biết mình làm cho Mị Châu phải gánh tội danh thiên cổ, quỳ xuống nắm lấy đôi bàn tay nàng nhưng nàng lập tức rút lại, lùi ra xa, chàng chỉ còn biết nói trong nước mắt:

- Mị Châu nàng ơi! Lỗi lầm ta tạo ra, ta nào dám phủ nhận, ta đã lừa dối nàng, hại nàng lâm vào tình cảnh bị vua cha khiển trách bằng cái chết, nhưng xin nàng hãy tin ta, ta chưa bao giờ có ý định làm hại nàng, chúng ta là phu thê, sao ta nỡ để nàng chịu tội thay cho sự dối trá của ta. Vả lại, mọi chuyện không phải do ta làm chủ, nếu không phải do vua cha ta ép buộc, ta tuyệt đối không đánh đổi hạnh phúc đôi ta lấy mảnh đất vô hồn.

Mị Châu nghe chàng nói những lời này thì yên lặng hồi lâu rồi ngước lên đôi mắt phượng đượm buồn:

- Nếu chàng đến đây xin lỗi vì thấy day dứt cho cái chết của ta thì xin chàng hãy về đi vì ta không trách chàng điều ấy. Cái mạng này của ta có đáng là bao, một mạng nhỏ bé của ta mà đổi được mạng của cả giống nòi ta thì ta lấy gì mà oán trách. Ta là một công chúa, mạng của một công chúa đáng ra nên hiến trọn vẹn cho con dân Loa Thành, nhưng ta chết lại vì sự phản bội. Đó mới chính là điều mà chàng gây tội cho ta. Năm ấy, khi ngồi sau ngựa vua cha, ta tự hỏi tại sao mình ngu ngốc thế khi vẫn còn tin vào sự vô can của chàng trong trận đánh ác liệt ấy, vẫn tin chàng sẽ giữ lời hứa, đến giải cứu ta và cha. Nghĩ lại ta thấy mình quá ngu ngốc, nếu không phải tại ta, dân tộc đâu bị giày xéo, nước đâu có mất, nhà đâu có tan, vua cha cũng không mất tích lâu như vậy.

Trọng Thủy ngẩng đầu lên, thấy những giọt nước mắt không ngừng chảy trên gò má của nàng. Chàng không còn biết nói gì trong giây phút thế này, mọi câu chữ của nàng cứ xoáy vo tâm trí chàng như từng mũi dao đâm vào trái tim nhỏ máu của chàng. Nàng nhìn chàng mà rằng:

- Chúng ta đã không thể trở lại như xưa nữa rồi, ta biết, mọi chuyện không phải lỗi thuộc về một mình chàng nhưng chàng chính là hiện thân của đất nước bị mất của ta, thấy chàng, ta thấy cả Loa Thành chìm trong biển máu, thấy nước mắt của vua cha, thấy con dân lầm than, thấy quê hương lửa thiêu đốt, mọi chuyện chỉ càng làm cho ta không quên được mình là đứa con bất hiếu, một công chúa bất trung.

Trọng Thủy hoảng hốt:

- Xin nàng đừng như vậy, đừng tự trách mình khi ta mới là kẻ tội đồ chân chính. Ta biết quá khứ đau thương kia không thể đổi thay nhưng nàng ơi, chúng ta đã không còn liên quan gì tới trần thế nữa rồi, tạo sao không rũ bỏ mọi phiền lo mà trở về như xưa? Ta tin vua cha ở nơi nào đó cũng không mong nàng ra đi mà vẫn không thanh thản trong lòng.

- Không! Ta không thể rũ bỏ được, nợ nước, thù nhà là bức tường lớn mà chúng ta không thể nào phá vỡ. Nếu đã rời xa chốn trần thế, ta coi như không còn xem chàng là kẻ thù nhưng mãi mãi sẽ không có chuyện chúng ta ở bên nhau. Loa Thành còn đó, nỏ thần còn đó, ta không cho phép mình tha thứ cho cả ta và cả chàng.

Nói rồi, nàng quay đi không một chút do dự, trong lòng dâng lên đau đớn, trước khi khuất hẳn, nàng còn để lại một lời cuối:

- Xin chàng từ nay, chúng ta mãi đừng gặp nhau, nếu có gặp cũng coi như người lạ.

Những lời ấy cũng thái độ quả quyết của nàng làm cho Trọng Thủy đau đớn khôn cũng, đứng giữa vạn vật mà hét lên một tiếng đau thương. Họ mãi mãi không còn ở bên nhau.

Trên dương thế, họ phải vì chiến tranh, âm mưu, lòng tham vô đáy mà đánh mất hạnh phúc và cả mạng sống nhưng khi thác xuống, cũng lại vì những quá khứ cùng cảm giác tội lỗi, mối thù nước nhà không thể dung hòa mà họ mãi mãi không còn được bên nhau. Tất cả đều chỉ do chiến tranh loạn lạc cùng dã tâm lớn của những người tàn nhẫn đã để lại đau đớn cho biết bao nhiêu người. Có lẽ, đã không còn có thể phán xét Mị Châu- Trọng Thủy sai hay đúng vì suy cho cùng, họ cũng chỉ là những nạn nhân khổ hạnh của chiến tranh mà thôi.