Chào các bạn. Chắc hẳn ai cũng đã từng có những quyết định sai lầm trong cuộc đời mình. Vậy cho đến hiện tại bạn hối hận về quyết định nào của mình nhất?
Mình đã từng là một đứa con ngoan trò giỏi trong mắt bố mẹ và bà con họ hàng. 4 tuổi mình đã biết đọc những từ đơn giản dù không ai dạy, 5 tuổi biết viết và vẽ những nhân vật anime trong bộ truyện "Một nửa Ranma". Lớn thêm một chút, dưới sự dạy bảo nghiêm khắc của bố mẹ đều là giáo viên của mình, mình học rất giỏi và liên tiếp giành giải cao trong những cuộc thi lớn nhỏ từ cấp trường đến cấp quốc gia. Cuối năm lớp 12, mình thi đỗ NV1 là đại học Ngoại Thương - ngôi trường được mệnh danh là Harvard Chùa Láng mà mình đã mơ ước từ lâu với điểm thi cao nhất lớp. Mình đã vẽ ra một tương lai xán lạn bên những người bạn tài năng, sôi nổi và những kì học full A. Tuy nhiên mọi thứ lại hoàn toàn không giống những gì mình dự tính. Mình đã sa đà vào game online và cực kì bỏ bê việc học hành, hậu quả là kì đầu tiên của năm nhất mình đã trượt môn Toán cao cấp - những môn còn lại điểm cũng thấp hơn nhiều so với các bạn trong khối. Lúc đó mình chỉ nghĩ đơn giản là sẽ đăng kí học lại, vấn đề không có gì to tát. Và thay vì chăm chỉ học hành thật tốt các môn khác thì mình lại tiếp tục lối sống vô kỉ luật, bỏ bê cả ăn uống, cắm mặt vào game 6-8 tiếng 1 ngày. Điều gì đến cũng phải đến: Mình trượt liên tiếp tận 6 môn trong kì 2 của năm nhất và kì 1 năm 2, có môn vì không đủ điểm chuyên cần do bỏ học nhiều nên không được dự thi giữa kì. Lúc đó là khoảng thời gian stress nhất của mình. Mình sút tận 10kg trong 3 tháng vì thức khuya chơi game và ăn uống thất thường. Một ngày đẹp trời mình bị phòng QLĐT gọi lên chất vấn về kết quả học tập và bắt viết cam kết, đồng thời thông báo với gia đình về tình trạng của mình. Lúc biết tin mẹ mình đã khóc, vì đây là lần đầu tiên mình khiến bố mẹ thất vọng đến như vậy. Mình cũng vô cùng hối hận và đã dành 1 ngày ở trong phòng tự chất vấn bản thân. Mình quyết tâm sẽ không thể để bố mẹ phải lo lắng vì mình thêm nữa.
Tuy nhiên thì dù đã cố gắng nhưng mình vẫn không thể bỏ được game, vì trước đó mình đã dành quá ít thời gian kết giao với bạn bè nên bây giờ mình không có nổi một người bạn thân ở lớp. Mình chỉ có thể trò chuyện với bạn game như một sự an ủi trong lúc cô đơn. Hiện tại do dịch Covid phải học online tại nhà. Dưới sự giám sát và động viên của bố mẹ, mình đã cân bằng được việc học và chơi, vì vậy kết quả học tập của mình cũng đã tốt hơn rất nhiều. Mình đã cảm thấy yêu đời hơn rất nhiều khi nhận ra những bài học trên lớp thật sự rất thú vị. Những lỗi lầm đã qua mình sẽ luôn ghi nhớ để tự nhủ bản thân phải cố gắng, nỗ lực hơn nữa vì bố mẹ, vì những người thân yêu đã tin tưởng và kì vọng vào mình.
Còn bạn thì sao? Bạn đã làm như thế nào để sửa chữa lỗi lầm trong quá khứ?
Mình đã từng là một đứa con ngoan trò giỏi trong mắt bố mẹ và bà con họ hàng. 4 tuổi mình đã biết đọc những từ đơn giản dù không ai dạy, 5 tuổi biết viết và vẽ những nhân vật anime trong bộ truyện "Một nửa Ranma". Lớn thêm một chút, dưới sự dạy bảo nghiêm khắc của bố mẹ đều là giáo viên của mình, mình học rất giỏi và liên tiếp giành giải cao trong những cuộc thi lớn nhỏ từ cấp trường đến cấp quốc gia. Cuối năm lớp 12, mình thi đỗ NV1 là đại học Ngoại Thương - ngôi trường được mệnh danh là Harvard Chùa Láng mà mình đã mơ ước từ lâu với điểm thi cao nhất lớp. Mình đã vẽ ra một tương lai xán lạn bên những người bạn tài năng, sôi nổi và những kì học full A. Tuy nhiên mọi thứ lại hoàn toàn không giống những gì mình dự tính. Mình đã sa đà vào game online và cực kì bỏ bê việc học hành, hậu quả là kì đầu tiên của năm nhất mình đã trượt môn Toán cao cấp - những môn còn lại điểm cũng thấp hơn nhiều so với các bạn trong khối. Lúc đó mình chỉ nghĩ đơn giản là sẽ đăng kí học lại, vấn đề không có gì to tát. Và thay vì chăm chỉ học hành thật tốt các môn khác thì mình lại tiếp tục lối sống vô kỉ luật, bỏ bê cả ăn uống, cắm mặt vào game 6-8 tiếng 1 ngày. Điều gì đến cũng phải đến: Mình trượt liên tiếp tận 6 môn trong kì 2 của năm nhất và kì 1 năm 2, có môn vì không đủ điểm chuyên cần do bỏ học nhiều nên không được dự thi giữa kì. Lúc đó là khoảng thời gian stress nhất của mình. Mình sút tận 10kg trong 3 tháng vì thức khuya chơi game và ăn uống thất thường. Một ngày đẹp trời mình bị phòng QLĐT gọi lên chất vấn về kết quả học tập và bắt viết cam kết, đồng thời thông báo với gia đình về tình trạng của mình. Lúc biết tin mẹ mình đã khóc, vì đây là lần đầu tiên mình khiến bố mẹ thất vọng đến như vậy. Mình cũng vô cùng hối hận và đã dành 1 ngày ở trong phòng tự chất vấn bản thân. Mình quyết tâm sẽ không thể để bố mẹ phải lo lắng vì mình thêm nữa.
Tuy nhiên thì dù đã cố gắng nhưng mình vẫn không thể bỏ được game, vì trước đó mình đã dành quá ít thời gian kết giao với bạn bè nên bây giờ mình không có nổi một người bạn thân ở lớp. Mình chỉ có thể trò chuyện với bạn game như một sự an ủi trong lúc cô đơn. Hiện tại do dịch Covid phải học online tại nhà. Dưới sự giám sát và động viên của bố mẹ, mình đã cân bằng được việc học và chơi, vì vậy kết quả học tập của mình cũng đã tốt hơn rất nhiều. Mình đã cảm thấy yêu đời hơn rất nhiều khi nhận ra những bài học trên lớp thật sự rất thú vị. Những lỗi lầm đã qua mình sẽ luôn ghi nhớ để tự nhủ bản thân phải cố gắng, nỗ lực hơn nữa vì bố mẹ, vì những người thân yêu đã tin tưởng và kì vọng vào mình.
Còn bạn thì sao? Bạn đã làm như thế nào để sửa chữa lỗi lầm trong quá khứ?