"Ting...ting..ting..." tiếng chuông báo thức vang lên đều đặn, Mei ngồi dậy, xoa xoa thái dương rồi nhìn đống bừa bộn khắp phòng. Uể oải đứng dậy, cô tiện tay kéo tấm rèm ra, dù sao hôm nay cũng không có tiết nên cô cũng chẳng muốn làm vội. Đành răng rửa mặt, chọn cho mình chiếc áo phông và quần short ngắn, phối thêm mũ hình con thỏ, cô đẩy cửa bước ra ngoài. Giờ cũng là đầu tháng 8, lá rơi rụng khắp nơi, ngoài đường dòng xe cộ tấp nập, người người ai nấy cũng hối hả chỉ riêng Mei nhẹ nhàng rảo bước trên những góc phố thân quen. Cô vừa đi vừa ngắm những cảnh vật xung quanh, ánh nắng ngày thu không cháy bỏng như nắng những đầu tháng 6 mà chỉ dịu dàng và ấm áp như muốn gợi lại cho con người ta chút gì đó thân thuộc ở trong tâm hồn. Mei tên thật là Diệp Anh, cô dùng nghệ danh Mei để che dấu đi sự lạnh lẽo và cô tịch của tên mình. Không phải là cô không thích tên của mình mà chỉ là nó gắn với những chuỗi kí ức buồn mà cô không muốn nhắc đến. Mei thẩn tha thẩn thờ, những bước chân của cô đưa cô đến một cửa tiệm cà phê thân thuộc tên là The Coffe, đơn giản, ngắn gọn nhưng hương vị cà phê nơi đây có thể làm siêu lòng những tâm hồn cô đơn. Mei đẩy nhẹ cửa vào, tiếng chuông vang lên lanh lảnh phá tan bầu không khí trầm lắng nơi quán nước. Cô vừa bước vào đã thấy bóng dáng của anh chủ quán quen thuộc- Lucas. Lucas là người ngoại quốc, anh đến đây để lập nghiệp và để trốn khỏi quá khứ buồn đau lúc trước. Về điểm này thì Mei và Lucas khá giống nhau, cả hai đều muốn trốn chạy khỏi xiềng xích của quá khứ. Nghĩ đến đây cô bất giác mỉm cười