Cảm Ơn Cậu Thanh Xuân Của Tôi - Hạ Nhiên
Cô, một cô gái bé nhỏ ra đời trong một hoàn cảnh đau buồn. Mới chào đời, mẹ mất vì cha đánh đập, hành hạ, tra tấn dã man. Cha bỏ đi xa theo một người phụ nữ khác giàu có, xa hoa để lo cho ông ta. Cô, từ nhỏ đã thiếu tình thương của cha mẹ, được cô chú nuôi lớn nhưng tình thương của cô chú dành cho cô thật sự giả tạo, họ chỉ xem cô là người hầu trong nhà, không hơn không kém. Vì thế từ nhỏ cô đã căm thù tình yêu. Đối với cô, đó là một thứ gì đó rất xa xỉ.
Cho đến khi cô gặp được cậu.
Sau 15 năm học hành chăm chỉ, cô nhận được học bổng ở một trường cấp ba nổi tiếng. Cô rời khỏi nơi cô gọi là địa ngục trần gian và tạm biệt hai con quỷ satan trong ngôi nhà ấy.
Bước lên thành phố với biết bao bỡ ngỡ, cô nhanh chóng thuê một ngôi nhà nhỏ với số tiền tiết kiệm của cô từ bé đến lớn rồi đi mua một ít đồ chuẩn bị cho năm học mới.
Hôm nay là ngày khai trường, cô dậy sớm, thay bộ quần áo đồng phục của trường rồi nhanh chân chạy đến trường. Bước vào trường với biết bao bỡ ngỡ, chưa bao giờ cô đến một nơi đẹp và to lớn, đồ sộ đến thế. Ngồi tận hai tiếng đồng hồ để dự lễ khai giảng, cô nhanh chóng vào phòng hiệu trưởng để nhận lớp. Bước vào lớp, mọi ánh mắt nhìn vào cô: Ngưỡng mộ có, chán ghét có, khinh bỉ có. Cô tìm tạm một chỗ ngồi ở góc lớp để không ai chú ý đến cô nữa. Bỗng một cậu bạn chạy đến, cười thật tươi với cô hỏi han cô rồi nhìn cô với con mắt ngưỡng mộ vì cô nhận được học bổng. Giáo viên chủ nhiệm vào. Trùng hợp thay cô với cậu được xếp ngồi chung một bàn. Cậu quan tâm, hỏi cô chuyện này tới chuyện khác. Tự nhiên lòng cô cảm thấy ấm lên hẳn. Đã bao lâu rồi cô không có cảm giác ấy. Đã bao lâu rồi cô không được quan tâm. Đã bao lâu rồi trái tim cô chưa được sưởi ấm. Đã bao lâu rồi cô không còn nhớ đến hai chữ "tình thương"?
Cho đến ngày gặp được cậu.
Cậu đối xử rất tốt với cô. Cô vốn rất hậu đậu, lúc thì đi học quên mang ô, lúc thì quên làm cơm trưa. Lúc thì quên học bài. Những lúc đó đều có cậu ở bên. Cậu cho cô mượn ô, cho cô ăn cơm cùng với cậu, chỉ cô làm bài kiểm tra. Chỉ cần một ngày cậu nghỉ học cô lại buồn và cảm thấy trống vắng. Cô chợt nhận ra cô yêu cậu mất rồi.
Cô, một cô gái bé nhỏ ra đời trong một hoàn cảnh đau buồn. Mới chào đời, mẹ mất vì cha đánh đập, hành hạ, tra tấn dã man. Cha bỏ đi xa theo một người phụ nữ khác giàu có, xa hoa để lo cho ông ta. Cô, từ nhỏ đã thiếu tình thương của cha mẹ, được cô chú nuôi lớn nhưng tình thương của cô chú dành cho cô thật sự giả tạo, họ chỉ xem cô là người hầu trong nhà, không hơn không kém. Vì thế từ nhỏ cô đã căm thù tình yêu. Đối với cô, đó là một thứ gì đó rất xa xỉ.
Cho đến khi cô gặp được cậu.
Sau 15 năm học hành chăm chỉ, cô nhận được học bổng ở một trường cấp ba nổi tiếng. Cô rời khỏi nơi cô gọi là địa ngục trần gian và tạm biệt hai con quỷ satan trong ngôi nhà ấy.
Bước lên thành phố với biết bao bỡ ngỡ, cô nhanh chóng thuê một ngôi nhà nhỏ với số tiền tiết kiệm của cô từ bé đến lớn rồi đi mua một ít đồ chuẩn bị cho năm học mới.
Hôm nay là ngày khai trường, cô dậy sớm, thay bộ quần áo đồng phục của trường rồi nhanh chân chạy đến trường. Bước vào trường với biết bao bỡ ngỡ, chưa bao giờ cô đến một nơi đẹp và to lớn, đồ sộ đến thế. Ngồi tận hai tiếng đồng hồ để dự lễ khai giảng, cô nhanh chóng vào phòng hiệu trưởng để nhận lớp. Bước vào lớp, mọi ánh mắt nhìn vào cô: Ngưỡng mộ có, chán ghét có, khinh bỉ có. Cô tìm tạm một chỗ ngồi ở góc lớp để không ai chú ý đến cô nữa. Bỗng một cậu bạn chạy đến, cười thật tươi với cô hỏi han cô rồi nhìn cô với con mắt ngưỡng mộ vì cô nhận được học bổng. Giáo viên chủ nhiệm vào. Trùng hợp thay cô với cậu được xếp ngồi chung một bàn. Cậu quan tâm, hỏi cô chuyện này tới chuyện khác. Tự nhiên lòng cô cảm thấy ấm lên hẳn. Đã bao lâu rồi cô không có cảm giác ấy. Đã bao lâu rồi cô không được quan tâm. Đã bao lâu rồi trái tim cô chưa được sưởi ấm. Đã bao lâu rồi cô không còn nhớ đến hai chữ "tình thương"?
Cho đến ngày gặp được cậu.
Cậu đối xử rất tốt với cô. Cô vốn rất hậu đậu, lúc thì đi học quên mang ô, lúc thì quên làm cơm trưa. Lúc thì quên học bài. Những lúc đó đều có cậu ở bên. Cậu cho cô mượn ô, cho cô ăn cơm cùng với cậu, chỉ cô làm bài kiểm tra. Chỉ cần một ngày cậu nghỉ học cô lại buồn và cảm thấy trống vắng. Cô chợt nhận ra cô yêu cậu mất rồi.