Nơi ấy không phải nơi đẹp nhất, không đông dân nhất hay rộng nhất. Nó khiêm tốn nằm trên dải đất mảnh mai giữa hai đồng bằng lớn, liếc mắt qua cũng chẳng có ấn tượng gì.

Nhưng đó là nơi đặc biệt nhất với tôi.

Nơi ấy không ồn ào và lộng lẫy như đất Sài thành hay yên ắng chân quê như miệt Quảng Ninh. Nó đẹp một cách thanh nhã: Những ngôi nhà cao tầng xếp bên nhau hòa hợp như một gia đình. Nó không xô bồ phố thị, nó không sương khói mơ hồ.

Tôi yêu những đêm đứng tựa vào ban công ngắm sao trên lầu bốn. Những vì sao lấp lánh nhỏ xíu như những hạt kim cương đính lên bầu trời cao vợi, cứ ngỡ rất gần mà lại hóa rất xa. Tôi yêu những chiều dạo xe đạp bên bờ sông Hương để tận hưởng những làn gió mát và thấy dòng sông trong xanh như ngọc. Tôi yêu những sáng đi thăm chùa Thiên Mụ, ngẩng đầu trông chóp chùa cao vòi vọi đổ bóng xuống mái tóc những người tham quan tấp nập đi về.

Tôi nhớ ngày về quê, những con diều in bóng lên nền trời xanh lóa mắt. Lớp lớp mái nhà đỏ tươi hòa với mùi mằn mặn của bãi biển quê làm lắm trái tim bồi hồi. Tôi nhớ những ngày vùng vẫy với đám bạn thân nơi sóng biển dạt vào bao vỏ sò với những đường vân màu tối. Tôi nhớ những ngày ngây người ngắm Ngọ Môn cổ kính xa xưa...

Đất Huế nay đã khác xưa, tấp nập hơn, rộn rã hơn, đẹp hơn. Nhưng tôi vẫn nhớ một ngày nào đó của năm linh chín, bà tôi đã ngẩng đầu ngắm nhìn trời xa, thì thào:

“Cho dù có đi đâu xa, chúng ta vẫn là con của Huế. Cho dù trải bao nhiêu năm, Huế vẫn như là Huế ban đầu…”

Quê là nơi giấc mơ quay về hằng đêm vắng

Để lặng người nhớ lắm một vành trăng.

Quê là nơi con nghĩ về mỗi chiều nắng

Để mỉm cười khẽ: Con nhớ quê chăng?​