Tôi đã từng yêu anh hơn cả bản thân mình
Thể loại: Tản văn, tâm sự
* * *
Em đã tự hỏi mình, phải chăng, em đã quá ngốc không biết cách làm bày tỏ tình cảm của mình với anh. Nhưng em nhận ra không phải em không biết cách bày tỏ mà là anh chưa bao giờ để tâm tới.
* * *
Anh biết không, rất lâu rất lâu về trước, mỗi khi em thấy người con gái khác yêu một người đàn ông hơn cả bản thân mình em đã cười và nói với họ "Sao cô lại ngốc như vậy chứ."
Rất nhiều người nói với em rằng sẽ có một ngày em gặp một người mà người đó em sẽ yêu hơn cả bản thân mình. Chỉ cần người đó vui em cũng sẽ vui, người đó buồn thì cho dù em có đang vui vẻ cũng vô cớ mà buồn theo. Nhìn người đó đau khổ một chút trái tim cũng có thể vỡ nát, chỉ cần một ánh mắt hay hành động quan tâm nhỏ nhoi của người đó cũng khiến em có thể cười ngây ngô cả ngày.
Họ nói với em như thế đấy? Khi đó em chỉ cười và đáp lại rằng tôi sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy đâu?
Nhưng rồi cho đến một ngày em gặp được anh, em chợt nhận ra người ngu ngốc thật sự không ai khác lại chính là em.
Em đã sa chân vào đó, vào ánh mắt, vào nụ cười, vào từng hành động cử chỉ dù chỉ là nhỏ nhất của anh cũng khiến tâm hồn em rung động một cách kịch liệt.
Chỉ nhìn hình bóng anh từ phía xa nhịp tim của em đã không thể kiểm soát nổi, một câu nói quan tâm vu vơ của anh cũng khiến trái tim em ngừng đập. Lúc đó em đã ước bản thân mình có siêu năng lực có thể ở bên cạnh anh, ngắm nhìn anh, cùng vui cùng cười với anh và cùng anh làm mọi việc.
Hình ảnh của anh mọi lúc mọi nơi đều xuất hiện trong đầu em, chỉ cần nghĩ đến anh cũng khiến em vui vẻ, anh chính là liều thuốc giúp em tràn đầy năng lượng vào mỗi sáng và liều thuốc giúp em đi vào giấc ngủ.
Em đã yêu anh hơn cả chính bản thân mình cho đến một ngày em dũng cảm biết mấy khi quyết định tỏ tình với anh.
Giây phút mà anh đồng ý, cả thế giới quanh em như bị ai đó ấn nút tạm dừng. Em ước gì khoảnh khắc này có thể mãi mãi dừng lại ở đây đừng bao giờ trôi qua. Trong lòng em thầm cầu nguyện, xin chúa hãy đóng băng khoảnh khắc này giúp con.
Anh sẽ không bao giờ hiểu được, giây phút đó em hạnh phúc thế nào đâu. Em chỉ muốn hét to cho cả thế giới biết anh đã đồng ý làm người yêu em rồi, em muốn kéo lại những người qua đường vào nói với họ anh đồng ý rồi, đồng ý rồi. Anh ấy, anh ấy đồng ý làm người yêu tôi rồi.
Trong đầu em luôn không ngừng hiện lên những câu nói, có phải anh cũng yêu em như em yêu anh không? Không, chắc chắn là thế rồi, anh yêu em như em yêu anh đúng không?
Em thật sự muốn gào thét thật lớn dùng tất cả sức lực của mình để gào thét anh là người yêu của em.
Em rất vui, rất hạnh phúc cũng rất yêu anh và em cho rằng anh cũng yêu em.
Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là ảo tưởng của riêng em mà thôi.
Anh đến với em khi anh vừa mới chia tay người cũ, em coi anh là cả thế giới còn anh coi em là người thay thế. Tình yêu của em trong mắt anh nó nhỏ bé đến mức anh không nhìn thấy vì thế mà mặc sức dẫm nát.
Anh đã từng nói anh không thích những người con gái nhõng nhẽo, không có tính tự lập, em liền cố gắng để bản thân trưởng thành trở thành một người tự lập.
Anh không thích bị người yêu quản lý việc đi đâu làm gì, em liền dặn lòng mình không được tra hỏi. Mỗi lần anh đi với bạn đến sáng em đều biết nhưng em không trách móc hay cằn nhằn chỉ bởi vì anh không thích.
Anh không muốn em nhiều lời quan tâm phiền toái em liền không dám nhiều lời, chỉ âm thầm nấu những món anh thích, mua thuốc ở bên cạnh chăm sóc anh mỗi khi anh mệt mỏi. Mặc kệ trời mưa hay nắng, anh mệt em đều ở bên cạnh, chăm sóc anh hơn cả bản thân.
Em cứ cho rằng, em không nói ra những lời ngọt ngào nhưng những việc mà em làm đã khiến anh hiểu em yêu anh nhiều bao nhiêu. Nhiều đến mức cả bản thân em cũng chưa từng được em đối xử tốt như em đối xử với anh.
Nhưng anh lại nói rằng, em không yêu anh bởi vì anh không cảm nhận được tình yêu em dành cho anh.
Em đã tự hỏi mình, phải chăng, em đã quá ngốc không biết cách làm bày tỏ tình cảm của mình với anh. Nhưng em nhận ra không phải em không biết cách bày tỏ mà là anh chưa bao giờ để tâm tới.
Mỗi khi anh đi nhậu với bạn, bạn anh hỏi "Mày đi chơi thế mà bạn gái mày không quản à!", "Bạn gái mày không ghen khi mày đi nhậu với gái à.", anh nói với họ rằng "Cô ấy rất hiểu chuyện đâu như những người khác." Nhưng anh đâu có biết, có người con gái nào khi yêu mà không ghen chứ, em không nói, không thể hiện ra vì sợ anh không thích, sợ anh cho rằng em nhõng nhẽo gây chuyện vô cớ, sợ anh chê em phiền phức.
Anh nói "Anh không thích người con gái động một tí là hờn dỗi, động một tí là đòi chia tay, đi đâu làm gì cũng bị tra hỏi." Em liền nhắc nhỏ bản thân không được hờn dỗi. Nhưng mỗi khi anh đi bên cạnh người con gái khác, trong lòng em đã buồn đến mức nào anh biết không? Anh có biết mỗi khi anh hẹn em đi chơi nhưng khi đến hẹn anh lại bỏ em đi với người khác em đã đau lòng đến mức nào.
Một món quà nhỏ mà anh tặng, em trân trọng như bảo bối.
Em không tiêu tiền của anh vì bạn anh nói người bạn gái trước của anh đến với anh chỉ vì thế, mà em sợ anh bị tổn thương, sợ anh buồn cho nên em cố gắng kiếm tiền. Vì em sợ một ngày nào đó khi chúng ta gặp lại, em đã là người cũ của anh cho nên em không dám đòi hỏi, chỉ mong anh biết được em đến với anh là vì tình yêu chứ không phải vật chất.
Nhưng cho đến một ngày em bắt gặp anh mua quà cho người con gái khác bằng nửa tháng lương của mình em mới chợt nhận ra hóa ra không phải anh bị tổn thương mà là trong lòng anh em không đáng được anh đối xử như thế. Em chỉ như món quà rẻ tiền mà anh tặng kia.
Anh nói rằng, "Tại sao em không thể giống những cô gái khác, hiểu chuyện một chút. Chuyện nhỏ như nói chuyện chụp ảnh với cô gái khác thôi, em có cần làm lớn chuyện lên như vậy không? Anh với cô ấy chỉ là bạn thôi."
Sự thật thì em chỉ hỏi anh người con gái đó là ai thôi nhưng anh lại bảo em làm lớn chuyện. Anh muốn em hiểu chuyện, em liền nghe lời là một cô gái hiểu chuyện không còn cằn nhằn anh chuyện nhỏ nhặt nữa.
Anh nói, "Em có thể giống những cô gái khác được không? Anh đi nhậu với bạn cũng bị em gọi cho phát bực."
Sau đó, em liền không gọi cho anh nữa.
Anh nói, "Em có thể giống như những cô gái khác được không? Tự lập một chút đừng có chuyện gì cũng gọi cho anh, anh rất bận."
Sau đó, em liền tự mình chăm sóc cho bản thân.
Anh nói "Anh biết em không giống những cô gái khác chỉ coi trọng vật chất. Món quà này tuy không đắt nhưng đó là tấm lòng của anh dành cho em, anh yêu em."
Em lúc này đã chẳng còn là cô gái trước kia.
Cho đến cuối cùng anh nói, "Em có thể giống cô gái khác được không? Quan tâm anh một chút, anh đi về muộn em cũng không gọi, anh đi qua đêm em cũng không hỏi anh làm gì?"
Vậy những điều mà em làm không phải là quan tâm sao? Không phải đó là những điều anh muốn sao?
Mỗi khi anh đi qua đêm, say xỉn liệu có đêm nào em được ngủ ngon, anh đi qua đêm em thức đêm chờ anh mở cửa đợi anh, đến khi anh đi ngủ em vẫn còn phải dọn dẹp. Anh say xỉn bạn anh gọi em đến đón chăm sóc anh cả đêm, sáng sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh, nhưng anh lại nói em không quan tâm anh.
Em cứ tưởng bản thân mình chưa đủ tốt nhưng hóa ra không phải như thế. Mà anh muốn nghe những lời quan tâm đầu môi kia bởi vì bạn gái cũ của anh đã từng làm như thế. Anh muốn chính là những lời ngọt ngào đường mật bên tai.
Anh đến với em chỉ muốn tìm một người thay thế, một người hiểu chuyện theo ý của anh để thỏa mãn sự ích kỷ trong lòng anh, để che giấu đi sự hèn nhát trong tim anh, lấp đầy sự kiêu ngạo giả dối của anh. Anh bị người khác lừa dối, tổn thương vì thế mà anh ích kỷ muốn người khác thỏa mãn lòng tự tôn của anh.
Anh chỉ muốn kiêu ngạo với những kẻ khác mà tôi chính là công cụ trên bàn nhậu, trước mặt bạn bè anh để lấp đầy lòng tự tôn của mình.
Tôi hạ mình yêu anh nhưng đối với anh tôi chỉ là món đồ chơi, một con rối. Anh muốn tôi giống người khác tôi liền phải giống người khác, anh muốn tôi đặc biệt thì tôi phải đặc biệt.
Nhờ những hành động của anh mà tình yêu của tôi dành cho anh ngày ngày một nhạt đi cho đến bây giờ tôi chợt nhận ra quan hệ giữa chúng ta chỉ là sự chắp vá lỏng lẻo đến mức chỉ cần bung một sợi chỉ cũng khiến nó rơi ra thành một đống vải vụn và tôi đã không cần thứ tình yêu rẻ rách này nữa. Nhờ sự vô tình của anh, tôi đã học được cách mạnh mẽ, tự chăm sóc bản thân và không còn ngu ngốc như trước.
Có lẽ, tôi nên nói với anh một lời cảm ơn, cảm ơn anh đã dạy tôi cách trưởng thành.
Anh hỏi tôi rằng tôi đã từng yêu anh chưa.
Tôi cười và nói, "Chưa từng."
Đến cuối cùng giữa chúng ta chỉ còn lại hai chữ đã từng. Tôi đã từng yêu anh hơn chính bản thân mình nhưng trong mắt anh tình yêu của tôi không bằng một hạt cát. Nó nhỏ bé đến mức anh còn không thấy được nó tồn tại trong khi sự thật tôi đã dâng cả thế giới của mình đến trước mặt anh.
Một con người ích kỷ như anh không xứng đáng biết được đã từng có kẻ ngu ngốc yêu anh hơn chính bản thân mình.
Tác giả: Ẩn danh.
Nguồn: Blog. Radio.
Thể loại: Tản văn, tâm sự
* * *
Em đã tự hỏi mình, phải chăng, em đã quá ngốc không biết cách làm bày tỏ tình cảm của mình với anh. Nhưng em nhận ra không phải em không biết cách bày tỏ mà là anh chưa bao giờ để tâm tới.
* * *
Anh biết không, rất lâu rất lâu về trước, mỗi khi em thấy người con gái khác yêu một người đàn ông hơn cả bản thân mình em đã cười và nói với họ "Sao cô lại ngốc như vậy chứ."
Rất nhiều người nói với em rằng sẽ có một ngày em gặp một người mà người đó em sẽ yêu hơn cả bản thân mình. Chỉ cần người đó vui em cũng sẽ vui, người đó buồn thì cho dù em có đang vui vẻ cũng vô cớ mà buồn theo. Nhìn người đó đau khổ một chút trái tim cũng có thể vỡ nát, chỉ cần một ánh mắt hay hành động quan tâm nhỏ nhoi của người đó cũng khiến em có thể cười ngây ngô cả ngày.
Họ nói với em như thế đấy? Khi đó em chỉ cười và đáp lại rằng tôi sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy đâu?
Nhưng rồi cho đến một ngày em gặp được anh, em chợt nhận ra người ngu ngốc thật sự không ai khác lại chính là em.
Em đã sa chân vào đó, vào ánh mắt, vào nụ cười, vào từng hành động cử chỉ dù chỉ là nhỏ nhất của anh cũng khiến tâm hồn em rung động một cách kịch liệt.
Chỉ nhìn hình bóng anh từ phía xa nhịp tim của em đã không thể kiểm soát nổi, một câu nói quan tâm vu vơ của anh cũng khiến trái tim em ngừng đập. Lúc đó em đã ước bản thân mình có siêu năng lực có thể ở bên cạnh anh, ngắm nhìn anh, cùng vui cùng cười với anh và cùng anh làm mọi việc.
Hình ảnh của anh mọi lúc mọi nơi đều xuất hiện trong đầu em, chỉ cần nghĩ đến anh cũng khiến em vui vẻ, anh chính là liều thuốc giúp em tràn đầy năng lượng vào mỗi sáng và liều thuốc giúp em đi vào giấc ngủ.
Em đã yêu anh hơn cả chính bản thân mình cho đến một ngày em dũng cảm biết mấy khi quyết định tỏ tình với anh.
Giây phút mà anh đồng ý, cả thế giới quanh em như bị ai đó ấn nút tạm dừng. Em ước gì khoảnh khắc này có thể mãi mãi dừng lại ở đây đừng bao giờ trôi qua. Trong lòng em thầm cầu nguyện, xin chúa hãy đóng băng khoảnh khắc này giúp con.
Anh sẽ không bao giờ hiểu được, giây phút đó em hạnh phúc thế nào đâu. Em chỉ muốn hét to cho cả thế giới biết anh đã đồng ý làm người yêu em rồi, em muốn kéo lại những người qua đường vào nói với họ anh đồng ý rồi, đồng ý rồi. Anh ấy, anh ấy đồng ý làm người yêu tôi rồi.
Trong đầu em luôn không ngừng hiện lên những câu nói, có phải anh cũng yêu em như em yêu anh không? Không, chắc chắn là thế rồi, anh yêu em như em yêu anh đúng không?
Em thật sự muốn gào thét thật lớn dùng tất cả sức lực của mình để gào thét anh là người yêu của em.
Em rất vui, rất hạnh phúc cũng rất yêu anh và em cho rằng anh cũng yêu em.
Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là ảo tưởng của riêng em mà thôi.
Anh đến với em khi anh vừa mới chia tay người cũ, em coi anh là cả thế giới còn anh coi em là người thay thế. Tình yêu của em trong mắt anh nó nhỏ bé đến mức anh không nhìn thấy vì thế mà mặc sức dẫm nát.
Anh đã từng nói anh không thích những người con gái nhõng nhẽo, không có tính tự lập, em liền cố gắng để bản thân trưởng thành trở thành một người tự lập.
Anh không thích bị người yêu quản lý việc đi đâu làm gì, em liền dặn lòng mình không được tra hỏi. Mỗi lần anh đi với bạn đến sáng em đều biết nhưng em không trách móc hay cằn nhằn chỉ bởi vì anh không thích.
Anh không muốn em nhiều lời quan tâm phiền toái em liền không dám nhiều lời, chỉ âm thầm nấu những món anh thích, mua thuốc ở bên cạnh chăm sóc anh mỗi khi anh mệt mỏi. Mặc kệ trời mưa hay nắng, anh mệt em đều ở bên cạnh, chăm sóc anh hơn cả bản thân.
Em cứ cho rằng, em không nói ra những lời ngọt ngào nhưng những việc mà em làm đã khiến anh hiểu em yêu anh nhiều bao nhiêu. Nhiều đến mức cả bản thân em cũng chưa từng được em đối xử tốt như em đối xử với anh.
Nhưng anh lại nói rằng, em không yêu anh bởi vì anh không cảm nhận được tình yêu em dành cho anh.
Em đã tự hỏi mình, phải chăng, em đã quá ngốc không biết cách làm bày tỏ tình cảm của mình với anh. Nhưng em nhận ra không phải em không biết cách bày tỏ mà là anh chưa bao giờ để tâm tới.
Mỗi khi anh đi nhậu với bạn, bạn anh hỏi "Mày đi chơi thế mà bạn gái mày không quản à!", "Bạn gái mày không ghen khi mày đi nhậu với gái à.", anh nói với họ rằng "Cô ấy rất hiểu chuyện đâu như những người khác." Nhưng anh đâu có biết, có người con gái nào khi yêu mà không ghen chứ, em không nói, không thể hiện ra vì sợ anh không thích, sợ anh cho rằng em nhõng nhẽo gây chuyện vô cớ, sợ anh chê em phiền phức.
Anh nói "Anh không thích người con gái động một tí là hờn dỗi, động một tí là đòi chia tay, đi đâu làm gì cũng bị tra hỏi." Em liền nhắc nhỏ bản thân không được hờn dỗi. Nhưng mỗi khi anh đi bên cạnh người con gái khác, trong lòng em đã buồn đến mức nào anh biết không? Anh có biết mỗi khi anh hẹn em đi chơi nhưng khi đến hẹn anh lại bỏ em đi với người khác em đã đau lòng đến mức nào.
Một món quà nhỏ mà anh tặng, em trân trọng như bảo bối.
Em không tiêu tiền của anh vì bạn anh nói người bạn gái trước của anh đến với anh chỉ vì thế, mà em sợ anh bị tổn thương, sợ anh buồn cho nên em cố gắng kiếm tiền. Vì em sợ một ngày nào đó khi chúng ta gặp lại, em đã là người cũ của anh cho nên em không dám đòi hỏi, chỉ mong anh biết được em đến với anh là vì tình yêu chứ không phải vật chất.
Nhưng cho đến một ngày em bắt gặp anh mua quà cho người con gái khác bằng nửa tháng lương của mình em mới chợt nhận ra hóa ra không phải anh bị tổn thương mà là trong lòng anh em không đáng được anh đối xử như thế. Em chỉ như món quà rẻ tiền mà anh tặng kia.
Anh nói rằng, "Tại sao em không thể giống những cô gái khác, hiểu chuyện một chút. Chuyện nhỏ như nói chuyện chụp ảnh với cô gái khác thôi, em có cần làm lớn chuyện lên như vậy không? Anh với cô ấy chỉ là bạn thôi."
Sự thật thì em chỉ hỏi anh người con gái đó là ai thôi nhưng anh lại bảo em làm lớn chuyện. Anh muốn em hiểu chuyện, em liền nghe lời là một cô gái hiểu chuyện không còn cằn nhằn anh chuyện nhỏ nhặt nữa.
Anh nói, "Em có thể giống những cô gái khác được không? Anh đi nhậu với bạn cũng bị em gọi cho phát bực."
Sau đó, em liền không gọi cho anh nữa.
Anh nói, "Em có thể giống như những cô gái khác được không? Tự lập một chút đừng có chuyện gì cũng gọi cho anh, anh rất bận."
Sau đó, em liền tự mình chăm sóc cho bản thân.
Anh nói "Anh biết em không giống những cô gái khác chỉ coi trọng vật chất. Món quà này tuy không đắt nhưng đó là tấm lòng của anh dành cho em, anh yêu em."
Em lúc này đã chẳng còn là cô gái trước kia.
Cho đến cuối cùng anh nói, "Em có thể giống cô gái khác được không? Quan tâm anh một chút, anh đi về muộn em cũng không gọi, anh đi qua đêm em cũng không hỏi anh làm gì?"
Vậy những điều mà em làm không phải là quan tâm sao? Không phải đó là những điều anh muốn sao?
Mỗi khi anh đi qua đêm, say xỉn liệu có đêm nào em được ngủ ngon, anh đi qua đêm em thức đêm chờ anh mở cửa đợi anh, đến khi anh đi ngủ em vẫn còn phải dọn dẹp. Anh say xỉn bạn anh gọi em đến đón chăm sóc anh cả đêm, sáng sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh, nhưng anh lại nói em không quan tâm anh.
Em cứ tưởng bản thân mình chưa đủ tốt nhưng hóa ra không phải như thế. Mà anh muốn nghe những lời quan tâm đầu môi kia bởi vì bạn gái cũ của anh đã từng làm như thế. Anh muốn chính là những lời ngọt ngào đường mật bên tai.
Anh đến với em chỉ muốn tìm một người thay thế, một người hiểu chuyện theo ý của anh để thỏa mãn sự ích kỷ trong lòng anh, để che giấu đi sự hèn nhát trong tim anh, lấp đầy sự kiêu ngạo giả dối của anh. Anh bị người khác lừa dối, tổn thương vì thế mà anh ích kỷ muốn người khác thỏa mãn lòng tự tôn của anh.
Anh chỉ muốn kiêu ngạo với những kẻ khác mà tôi chính là công cụ trên bàn nhậu, trước mặt bạn bè anh để lấp đầy lòng tự tôn của mình.
Tôi hạ mình yêu anh nhưng đối với anh tôi chỉ là món đồ chơi, một con rối. Anh muốn tôi giống người khác tôi liền phải giống người khác, anh muốn tôi đặc biệt thì tôi phải đặc biệt.
Nhờ những hành động của anh mà tình yêu của tôi dành cho anh ngày ngày một nhạt đi cho đến bây giờ tôi chợt nhận ra quan hệ giữa chúng ta chỉ là sự chắp vá lỏng lẻo đến mức chỉ cần bung một sợi chỉ cũng khiến nó rơi ra thành một đống vải vụn và tôi đã không cần thứ tình yêu rẻ rách này nữa. Nhờ sự vô tình của anh, tôi đã học được cách mạnh mẽ, tự chăm sóc bản thân và không còn ngu ngốc như trước.
Có lẽ, tôi nên nói với anh một lời cảm ơn, cảm ơn anh đã dạy tôi cách trưởng thành.
Anh hỏi tôi rằng tôi đã từng yêu anh chưa.
Tôi cười và nói, "Chưa từng."
Đến cuối cùng giữa chúng ta chỉ còn lại hai chữ đã từng. Tôi đã từng yêu anh hơn chính bản thân mình nhưng trong mắt anh tình yêu của tôi không bằng một hạt cát. Nó nhỏ bé đến mức anh còn không thấy được nó tồn tại trong khi sự thật tôi đã dâng cả thế giới của mình đến trước mặt anh.
Một con người ích kỷ như anh không xứng đáng biết được đã từng có kẻ ngu ngốc yêu anh hơn chính bản thân mình.
Tác giả: Ẩn danh.
Nguồn: Blog. Radio.