Đừng vội tan biến
Nguồn: Sàn Truyện
Tác giả: Đan Phong
Có những hạnh phúc khó gọi tên, có những thứ cảm giác mơ hồ, nhạt nhòa. Đưa tay ra bắt lấy, nó sẽ vội tan đi và biến mất. Như những quả bong bóng nhiệm màu rực rỡ, là thứ lấp lánh nhất, xinh đẹp nhất, nhưng.. có thể tồn tại bao lâu?
Anh giống như cơn gió heo may mùa thu nhẹ nhàng thoáng lướt qua đời em rồi lại bay đi cùng mây để tìm đến nhưng phương trời cao rộng. Anh đem đến cho em niềm vui, cũng mang về cho em nỗi buồn. Anh gửi tặng em nụ cười, cũng lấy đi của em nước mắt. Nỗi thất vọng ấy khiến em chẳng dám hi vọng viển vông, chẳng thể mường tượng xa vời. Nhưng cớ sao trái tim ấy vẫn cứ thổn thức vì anh?
Ngày ngày, đợi nick anh sáng lên, nhưng chẳng biết nói gì. Ngày ngày, đợi bóng dáng anh xuất hiện nơi góc khuất hành lang, nhưng chẳng thể làm gì. Em luôn cảm thấy anh thật xa vời, có gắng gượng với tới cũng không thể chạm vào. Em biết, xung quanh anh cũng có những đứa con gái thích anh, nhưng họ không hề ngốc nghếch.. như em. Em biết anh lâu hơn họ, em nhớ từng thói quen, cử chỉ đến điệu bộ trở thành tiềm thức của anh, nhưng liệu rằng.. em có hiểu anh hơn họ? Thích anh lâu như vậy, nhưng một lời em cũng không dám nói, bởi vì em sợ, rất sợ. Cái em sợ không phải là cái từ chối thẳng thừng của anh, mà là sự im lặng đến lạnh nhạt nơi anh.
Có phải mọi thứ nên khép lại, và em nên giết chết thứ tình cảm suốt bao nhiêu năm nay? Có phải lúc em muốn buông thì anh lại đưa bàn tay ấm áp ấy ra để nắm lấy em, để giữ em lại? Và em bỗng nhận ra một điều trong sự muộn màng, em rất đặc biệt trong mắt anh. Khi bắt gặp ánh mắt chăm chú em dành cho anh, anh vội vàng quay mặt đi, nhưng lại không thể che dấu nụ cười thoáng qua trên khóe môi. Nụ cười ấy, là vì em sao? Khi bắt gặp ánh mắt vô hồn của em nhìn anh, anh bỗng cười đáp lại và anh nhìn em thật lâu. Nụ cười ấy, dành cho em sao? Em có thể cảm nhận được tình cảm anh dành cho em, thì ra, tình cảm ấy cũng trầm lặng đến khẽ khàng như vậy. Thứ tình cảm mơ hồ ấy càng hiện lên rõ rệt trước mắt em khi nhận được những dòng chữ tuy ngắn ngủi nhưng là vô giá đối với em. Từng câu, từng chữ anh trao tặng, em vẫn sẽ nhớ mãi dù cho chúng thật linh tinh, thật vụn vặt. Rồi nhưng đêm thao thức, mất ngủ vì nghĩ đến anh, rồi lại chợt cười vì những câu nói của anh. Lăn lộn qua chiếc giường, rồi bỗng ôm mặt mà bật cười. Nhưng mỗi lần chờ hồi đáp của anh, em bỗng thoáng buồn, em sợ rằng anh sẽ không trả lời, sẽ bỏ mặc em.. Và em phải làm sao? Lại một mình cô độc trong đêm đen, lại lặng lẽ rơi nước mắt vì những nỗi buồn vu vơ từ anh?
Người ta từng nói: "Con gái thường muốn làm cho người mình thích ghen tuông" nhưng em ghét điều đó, ghét đến thậm tệ. Hành động đó chẳng phải thay cho lời thừa nhận rằng, tình cảm em dành cho anh nồng nặc mùi vị của tạp chất sao? Rồi anh sẽ coi thường và khinh bỉ em, em biết, vì em có giao cảm sâu sắc với anh. Em thật sự sợ cái khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng và thái độ hững hờ của anh. Rất sợ! Cho nên, em đã học cách sống tách biệt, cố gắng tránh xa tất cả những đứa con trai.. ngoại trừ anh. Nhưng cho dù làm bất cứ điều gì, em vẫn luôn cảm thấy chúng ta xa cách quá! Em không dám hi vọng anh cũng thật sự thích em, thật sự yêu em nhưng dẫu cho thế nào, em cũng sẽ trân trọng mọi thứ anh dành cho em. Mai sau, dẫu có chuyện gì xảy ra, thì xin đừng lãng quên đi em, người con gái đã từng làm anh rung động, dù chỉ là chút ít nhỏ nhoi. Nếu anh là cơn gió heo may của mùa thu, thì xin đừng vội vàng bay đi mất mà hãy cuốn theo ngọn lửa nơi con tim em để sưởi ấm cho trái tim anh những ngày đông giá rét. Hãy nhớ về em!
Nguồn: Sàn Truyện
Tác giả: Đan Phong
Có những hạnh phúc khó gọi tên, có những thứ cảm giác mơ hồ, nhạt nhòa. Đưa tay ra bắt lấy, nó sẽ vội tan đi và biến mất. Như những quả bong bóng nhiệm màu rực rỡ, là thứ lấp lánh nhất, xinh đẹp nhất, nhưng.. có thể tồn tại bao lâu?
Anh giống như cơn gió heo may mùa thu nhẹ nhàng thoáng lướt qua đời em rồi lại bay đi cùng mây để tìm đến nhưng phương trời cao rộng. Anh đem đến cho em niềm vui, cũng mang về cho em nỗi buồn. Anh gửi tặng em nụ cười, cũng lấy đi của em nước mắt. Nỗi thất vọng ấy khiến em chẳng dám hi vọng viển vông, chẳng thể mường tượng xa vời. Nhưng cớ sao trái tim ấy vẫn cứ thổn thức vì anh?
Ngày ngày, đợi nick anh sáng lên, nhưng chẳng biết nói gì. Ngày ngày, đợi bóng dáng anh xuất hiện nơi góc khuất hành lang, nhưng chẳng thể làm gì. Em luôn cảm thấy anh thật xa vời, có gắng gượng với tới cũng không thể chạm vào. Em biết, xung quanh anh cũng có những đứa con gái thích anh, nhưng họ không hề ngốc nghếch.. như em. Em biết anh lâu hơn họ, em nhớ từng thói quen, cử chỉ đến điệu bộ trở thành tiềm thức của anh, nhưng liệu rằng.. em có hiểu anh hơn họ? Thích anh lâu như vậy, nhưng một lời em cũng không dám nói, bởi vì em sợ, rất sợ. Cái em sợ không phải là cái từ chối thẳng thừng của anh, mà là sự im lặng đến lạnh nhạt nơi anh.
Có phải mọi thứ nên khép lại, và em nên giết chết thứ tình cảm suốt bao nhiêu năm nay? Có phải lúc em muốn buông thì anh lại đưa bàn tay ấm áp ấy ra để nắm lấy em, để giữ em lại? Và em bỗng nhận ra một điều trong sự muộn màng, em rất đặc biệt trong mắt anh. Khi bắt gặp ánh mắt chăm chú em dành cho anh, anh vội vàng quay mặt đi, nhưng lại không thể che dấu nụ cười thoáng qua trên khóe môi. Nụ cười ấy, là vì em sao? Khi bắt gặp ánh mắt vô hồn của em nhìn anh, anh bỗng cười đáp lại và anh nhìn em thật lâu. Nụ cười ấy, dành cho em sao? Em có thể cảm nhận được tình cảm anh dành cho em, thì ra, tình cảm ấy cũng trầm lặng đến khẽ khàng như vậy. Thứ tình cảm mơ hồ ấy càng hiện lên rõ rệt trước mắt em khi nhận được những dòng chữ tuy ngắn ngủi nhưng là vô giá đối với em. Từng câu, từng chữ anh trao tặng, em vẫn sẽ nhớ mãi dù cho chúng thật linh tinh, thật vụn vặt. Rồi nhưng đêm thao thức, mất ngủ vì nghĩ đến anh, rồi lại chợt cười vì những câu nói của anh. Lăn lộn qua chiếc giường, rồi bỗng ôm mặt mà bật cười. Nhưng mỗi lần chờ hồi đáp của anh, em bỗng thoáng buồn, em sợ rằng anh sẽ không trả lời, sẽ bỏ mặc em.. Và em phải làm sao? Lại một mình cô độc trong đêm đen, lại lặng lẽ rơi nước mắt vì những nỗi buồn vu vơ từ anh?
Người ta từng nói: "Con gái thường muốn làm cho người mình thích ghen tuông" nhưng em ghét điều đó, ghét đến thậm tệ. Hành động đó chẳng phải thay cho lời thừa nhận rằng, tình cảm em dành cho anh nồng nặc mùi vị của tạp chất sao? Rồi anh sẽ coi thường và khinh bỉ em, em biết, vì em có giao cảm sâu sắc với anh. Em thật sự sợ cái khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng và thái độ hững hờ của anh. Rất sợ! Cho nên, em đã học cách sống tách biệt, cố gắng tránh xa tất cả những đứa con trai.. ngoại trừ anh. Nhưng cho dù làm bất cứ điều gì, em vẫn luôn cảm thấy chúng ta xa cách quá! Em không dám hi vọng anh cũng thật sự thích em, thật sự yêu em nhưng dẫu cho thế nào, em cũng sẽ trân trọng mọi thứ anh dành cho em. Mai sau, dẫu có chuyện gì xảy ra, thì xin đừng lãng quên đi em, người con gái đã từng làm anh rung động, dù chỉ là chút ít nhỏ nhoi. Nếu anh là cơn gió heo may của mùa thu, thì xin đừng vội vàng bay đi mất mà hãy cuốn theo ngọn lửa nơi con tim em để sưởi ấm cho trái tim anh những ngày đông giá rét. Hãy nhớ về em!