Lại nói câu chuyện Tấm Cám ngày xưa thực ra là một câu chuyện rất đau rất đau lòng...

Nghe người ta nói, Tấm về cung trở thành hòang hậu, hiệu là Chân Ý. Em gái cùng cha khác mẹ rơi xuống hồ nước vôi nên qua đời (1), chỉ biết từ gian nhà cũ của Cám, vọng lên tiếng thét của người mẹ xót thương con. Chẳng bao lâu sau, người mẹ kế ấy cũng nhung nhớ con mà sinh bệnh qua đời.

Nhưng thực ra chuyện là...

"Đàm Thục Phi lòng dạ hiểm độc tội ác chồng chất phế bỏ tước vị trở thành thường dân, đời này nhốt trong lãnh cung cô độc tới già. Khâm thử "

Đàm Vận nhận thánh chỉ, khấu đầu lạy tạ long ân. Được rồi, giờ mọi chuyện đều đã kết thúc...

"Đàm Vận - đây chính là cái tên người từng ban cho thiếp, nhưng giờ, người có nhớ thiếp tên gì không?" - Cám đứng nơi xa, trông về đại điện. Hoa đào nở rộ rực rỡ rồi rơi xuống mặt hồ, lặng lẽ tàn phai. Giang sơn vẫn phồn vinh như thế, cung nữ ca tì vẫn ca vang khúc Lam Thiên, chỉ có nàng là đã thay đổi, chỉ có nàng là không còn ở bên hắn.

Đàm Thục Phi cười chua chát. Trác Hàn Trầm như mặt trời tỏa rực rỡ, làm cho lòng nàng trở nên ấm áp. Nhưng nàng không thể đối diện với hắn được, hắn là mặt trời, cứ nhìn lâu một chút, nước mắt sẽ chảy ra...

- Còn nhìn gì nữa? không mau đi!

Không động, Đàm Vận vẫn đứng đó cười ngây ngốc

- Aha! Giỏi! Giỏi lắm, mi còn cười được" - Một tên thái giám đá khụy chân nàng, Cám nhận ra hắn chính là người được sai đi chặt cây xoan đào năm xưa. Mới trước còn đua nhau xu nịnh, giờ đã trở mặt như lật bàn tay. Thật là nước lã cũng chẳng nhạt bằng lòng người. Cám đứng bật dậy, bản tính ngang ngạnh bộc phát, chỉ tay về phía hắn run run:

"Bổn cung có bị phế cũng là em gái của đương kim hoàng hậu Chân Ý. Ngươi còn không mau tạ lỗi?" - Dùng danh của Tấm thì sao? Nàng không phải người tốt, càng không có ý định làm người tốt.

Chát!!!- Một cái tát ráng xuống kèm hai chữ đáng đời. Phải rồi, sao lại không tát chứ? Cái thứ ác độc này phải trảm với hả hê được. Không có Trác Hàn Trầm, nàng chẳng là ai, không, chẳng là cái gì cả.

"Mau vào đi !"

Y phục cao quý ngày thường thay bằng bộ áo tang mẹ trắng toát bị cung nữ ném vào mặt. Trước khi ra ngoài ả vẫn giễu cợt khinh thường:" Cái thứ đàn bà độc ác trơ trẽn. Còn cười nãy giờ được, đúng là điên rồi."

Đàn Vận ngồi thơ thẩn nhìn quanh cấm cung lạnh lẽo. Chiếc khăn vấn đỏ rực xộc xệch vẫn không che được sự đau đớn đến bình thản ngấm vào cốt tủy.

Cười thực chất là tấm khăn trị thương, có thể che được vết thương bên ngoài nhưng đau đớn bên trong vẫn còn. Có thể Cám luôn cười, nhưng nàng chưa hề vui vẻ.

Hết rồi, hết thật rồi, nàng không còn tiền, không còn quyền, không còn chức tước, nhưng điều đó không đáng sợ. Đáng sợ là nàng không còn hắn...

Ngày này năm ấy, muôn dân mừng đại lễ đón hoàng hậu trở về

Ngày này năm ấy, cửa cung đóng lại, Đàm Phi đau đớn như gấm rách, sau khi xé bỏ, lặng lẽ lụi tàn (2)

Ngày này năm ấy, Cám nhận ra rằng, trước kia nàng nói không có hắn nàng không sống nổi. Hàn Trầm thì luôn coi đó là lời bông đùa, nàng cũng nghĩ như vậy. Nhưng đến khi biết đó không phải lời nói bông đùa - thì nàng đã mất hắn rồi...

Đêm nay gió lại thổi, Trác Hàn Trầm giật mình tỉnh giấc. Nhưng chẳng có bất cứ tiếng động nào ngoài gió reo ngoài xa xa. Chân Ý trong tay vẫn êm đềm yên giấc. Đôi tay hoàng đế nhẹ lướt trên gương mặt xinh đẹp.

- Chân ý của ta thực sự đã về, hoàng hậu đoan chính hiền thục của ta đã về. Ta phải vui mừng mới đúng, nhưng tại sao, lại trống trải như vậy.

Đúng vậy, từ giờ sẽ không còn nữ nhân đáng ghét làm phiền hắn mỗi tối. Không có bàn tay nhỏ bé luồn vào long bào trêu chọc hắn mỗi đêm, không có ai to gan dám dựng hắn dậy mỗi ngày mưa bão rồi nũng nịu "Thiếp sợ" nữa. Đúng rồi, hắn sẽ tập quên đi hơi thở của nàng...

Thực ra trong những ngày tháng Tấm rời xa hắn. Hắn từ lâu đã quen với sự ồn ào của Đàm Phi, chỉ là ồn ào rồi, trở về yên ắng lại sợ hãi đến đau lòng.

Trước đây ở bên Cám, hắn không gắt gỏng cau có thì cũng gật với lắc, Trác Hàn Trầm e sợ sau này gặp lại. Có phải Đàm Vận sẽ quên đi giọng nói của hắn không?

- Hoàng Thượng, đêm đông gió rét, người nên bảo trọng long thể thì hơn

Tiêu đại giám thấy hắn rời khỏi lăng tẩm liền chạy lại, vừa khoác lại long bào cho hắn vừa nói. Trác Hàn Trầm không nói gì, cứ mãi đứng ở lầu vọng nguyệt nhìn về lãnh cung. Nhớ khi Đàm Vận còn tại vị, nàng thường lẽo đẽo theo hắn ra đây.

Trác Hàn Trầm tuy khó chịu về việc nàng phá hỏng nơi tưởng nhớ về Chân Ý, nhưng mặt nàng dày quá. Hắn nói không nổi. Nghĩ đến đây hắn khóe môi vô thức nhếch lên nụ cười chua chát. Kí ức cứ ăn mòn trái tim từng chút một...

- Hoàng thượng hoàng thượng, người không mỏi chân sao?

Đàm Vận hỏi hắn, áo gấm nhung lụa phất hết bên này đến bên kia. Hắn lại vẫn uy nghi như thái sơn chắp tay sau lưng ngắm nhìn thiên hạ. Đôi khi liếc nhìn về mấy hành động nhảm nhí của nàng mà không kìm nổi lắc đầu thở dài.

- Hoàng Thượng ! người nói chuyện có được không !!!!

Cám gào lên, sỗ sàng ngồi xổm xuống vô phép tắc kéo gấu áo long bào hắn. Hàn Trầm tức giận toan gọi thị vệ kéo nàng đi, nhưng mà trông nàng trang điểm buồn cười quá. Hắn nhìn mà không nghiêm túc như khi ở bên Tấm được. Trác Hàn Trầm kéo Đàm Vận dậy phì cười:

- Nàng đấy, nhập cung lâu vậy rồi mà một chút phong thái của Chân Ý cũng không học nổi. Chẳng ra thể thống gì cả.

- Đừng nhắc đến tỉ ấy khi ở cạnh thiếp mà - Cám lẩm bẩm, nàng ghét nhất bị so sánh, từ nhỏ tới giờ, toàn là nàng bị so sánh. Nhận ra Hàn Trầm đang sa sầm mặt nhìn, Cám mới vội vàng sửa sai:

- Thiếp nhỡ. Ừm, hoàng thượng, trước kia chị Tấm... À, Chân Ý hoàng hậu và người thường phải thế nào?

Không kịp ca hết bài ca sụt sùi tỏ vẻ thương chị, nàng xoay người đã bị hắn kéo vào lòng, tựa cằm lên mũ vấn nạm phương, hơi thở nóng rực trầm mị phả bên tai...

- Là thế này.

Phút ấy, mắt nhìn mắt, tâm liền tâm, mây bay nước chảy, Nàng thật mong nếu thời gian có thể dừng lại, xin hãy dừng lại ở phút giây nàng yêu hắn.(3)

Kí ức kia tan biến, kí ức này lại gợi về. Dạo một vòng, rốt cục hắn lại đi đến tẩn cung xưa...

- Hoàng thượng hoàng thượng, người nói xem thiếp tên là gì?

- Nàng thật lắm mồm - Trác Hàn Trầm đang phê tấu chương, chỉ hận không thể một phát đá bay Cám ra khỏi cung điện.

- Hoàng Thượng, chàng gọi tên ta một lần được không?

- Cám - Hắn trả lời cộc lốc cho xong chuyện.

- Hoàng thượng, người ban tên cho thiếp giống chị Tấm đi.

Hàn Trầm dừng tấu chương lại, nhận ra người phụ nữ này bất cứ khi nào cần cái gì đều lôi Chân Ý ra làm bình phong, tính cách chẳng khác nào một đứa trẻ.

- Nàng là được voi đòi tiên?

- Đi mà Hoàng thượng, thiếp rất muốn cái tên Đàm Vận, tên Cám nghe quê lắm

- ...

- Hoàng thượng?

- ...

- Người đồng ý rồi! Đúng không?

-...

- Hoàng thượng; vậy bây giờ thiếp tên gì?

- Cám

Hắn cười khổ chua chát. Hồi ức... quả thật là độc dược, Đàm Phi chính là người như vậy, chết không ăn năn hối cải. Nàng thà nghĩ toàn bộ người trên thế gian này không ai tốt, chứ không bao giờ nghĩ mình có vấn đề (4)

Tình là mê luyến, nếu gặp được chân tình thì sẽ là thiên đường

Tình là bi ai, nếu không gặp đúng người thì sẽ đau đến tận xương tủy...(5)

Trác Hàm Trầm nhìn cánh cửa lãnh cung lạnh lẽo. Nàng ở trong đó, có phải rất lạnh, rất tối, rất sợ không?

Rồi hắn lại tự phỉ vào suy nghĩ của mình, con người cay nghiệt như ả, hắn luyến tiếc cái gì chứ? Hai người đâu còn là phu thê, luyến tiếc cái chết tiệt.

Nhưng tại sao nàng lại chấp thuận nhanh như vậy? không phải nên ầm ĩ một trận kêu Hoàng Thượng Hoàng Thượng sao? Sao lại dễ dàng dời xa hắn như thế? Hắn cứ ngỡ Đàm Vận sẽ điên lên chối cãi, sẽ tìm cách h.ãm hại, sẽ khóc lóc van xin. Nhưng không, nàng chẳng làm gì cả, đến một giọt nước mắt của nàng hắn cũng không thấy.

Hàn Trầm đặt tay trên cánh cửa gỗ nâu vân trầm, Đàm Vận liệu có như hắn, đang hướng về phía cánh cửa ngóng đợi ai?

- Đàm Vận, nếu như nàng tàn nhẫn, tại sao không tàn nhẫn tới cùng? Nếu như nàng dịu dàng, tại sao ngay từ đầu lại lựa chọn tàn nhẫn? (6)

Hắn vô thức nhắm mắt lại, lấy lại nhịp thở cho trái tim đã uất nghẹn. Nước mắt đế vương chảy ngược vào lòng.

Hắn không biết, giây phút ấy cũng có một người con gái đang tê tâm liệt phế nối tay tuôn lệ.

" Hoàng thượng, người ta thường nói khi bỗng dưng mơ về ai, có nghĩa là người đó sắp quên ta rồi. Đêm trước thiếp vừa mơ về chàng, có phải chàng sắp quên ta rồi không ?"

Đàm Vận gục ngã, nến tắt đèn trong. Khung cảnh thê lương tột cùng...

Nghe người ta nói, đêm ấy từ lãnh cung không biết ai đã hát lên một ca khúc thật đau lòng...

Một mảnh trăng treo suốt canh thâu

Anh ơi trăng đã ngã ngang đầu

Thương nhớ ai

Sương rơi đêm sắp tàn trăng tà

Cành tre đưa trước ngõ

Là gió la đà

Em vẫn mong chờ

Sao chẳng thấy anh

_________________________​*Thất Tú Điện*

Trác Hàn Trầm mải mê xem tình tiết vụ mất tích kì lạ của quận chúa Quỳnh Nga (7). Khi không lại bị đại bàng tinh cắp đi mất, nghe cứ như mấy trò trẻ con Đàm Vận thường tưởng tượng ấy.

Hắn nhớ từng có lần nàng nói con chim vàng anh hắn yêu quý biết nói, hơn nữa còn đe dọa hủy hoại nhãn thần của nàng. Trác Hàn Trầm không tin, hại Đàm Vận ấm ức khóc lóc trở về nhà mẹ đẻ suốt 10 ngày, cho đến khi hắn nhận ra mình có phần quá đáng thì nàng đã bóp chết con Vàng Anh của hắn rồi.

Cây xoan đào, thoi cửi cũng thế, nàng cứ nói chúng đe dọa nàng. Hàn Trầm lại nghĩ nàng mê tín quỷ quái, nhưng ánh mắt bất lực sợ hãi khi ấy của nàng hắn khắc ghi đến tận bây giờ.

" Hoàng thượng tại sao người không tin thiếp? Thiếp rất sợ người biết không?"

Câu nói năm xưa vang vọng, Trác Hàn Trầm lắc đầu, vươn tay gảy chong đèn. Tại sao năm đó ... hắn lại không tin nàng?

Choang một tiếng - chiếc đèn rơi xuống vỡ tan, hắn ném tấu chương sang một phía gắt lên

-"Nàng có thôi nghịch ngợm đi không hả?

Nhưng mà chẳng ai trả lời, chỉ có con bạch miêu ngây thơ chạy đến chui vào lòng hắn như chủ nhân nó từng vậy. Chiếc vòng đào hoa hắn tặng nàng giờ nằm yên trên cổ Bạch Miêu.

Nó ngước mặt lên nhìn hắn, ngày thường không phải hoàng thượng rất ghét nó hay sao? Tại sao hôm nay lại ôm nó chặt như vậy?

Nhưng đến khi thấy hắn khóc, mèo nhỏ đã nhận ra, thì ra hắn không gắng gượng nổi rồi. Hắn nhớ nàng.

- Hoàng Thượng, hôm nay đến tẩn cung của Hoàng Hậu chứ ạ?

- Đến lãnh cung

Câu trả lời như dội cơn sóng lớn vào Tiêu đại giám, ông ta quỳ sụp xuống, ú ớ không lên lời. Hàn Trầm tay vẫn ôm Bạch Miêu, thở dài :

- Chỉ có ta và ông đi thôi. Còn nữa, truyền cho trẫm một nhạc sư dạy luyện thanh. Ta muốn học cách thay đổi giọng nói

- Chuyện này

- Nhanh đi, càng sớm càng tốt

- Dạ...

Tiêu đại giám theo Hàn Trầm từ nhỏ, ông ta chỉ thấy hắn chăm chỉ học tập chứ mấy trò nhảm nhí này sao phải học? Hơn nữa 3 ngày nay còn học rất nghiêm túc, đến độ ông cũng chẳng nhận ra giọng của hắn rồi. Ngày thứ 4, Trác Hàn Trầm đưa Bạch Miêu đến lãnh cung rồi thả vào, hắn cùng Tiêu đại giám đứng đợi ngoài cửa. Cho đến khi nghe thấy tiếng reo vui mừng của ai đó nơi cung cấm, mới cười ngây ngốc quay đầu trở về.

Một hôm cũng như bao lần, Trác Hàn Trầm lại ngồi trước cửa cung nghe Đàm Vận trò chuyện cùng Bạch Miêu.

- Á!

Vừa nghe tiếng thét của Đàm Vận, hắn chưa kịp định hình, Mèo nhỏ đã từ xà nhà bên trong phốc ra ngoài chui vào lòng hắn. Thấy chủ nhân, mèo nhỏ liền kêu ing ỏi. Phớt lờ hắn đang luống cuống ra đâu im lặng.

- Ai?

Chết rồi, nàng phát hiện rồi

- Ai ở bên ngoài?

- Thần là Tần Mạch- thị vệ đương kim thánh thượng cử đến trông coi, xin tạ lỗi đã mạo phạm Đàm Thục Phi.

Hàn Trầm bình tĩnh trả lời.

- Ta... Ta nghe giọng ngươi rất quen, nhưng tiếc là lại không nhớ rõ. Mà bổn cung giờ đã bị phế truất ngô vị, người cứ gọi tên tục của ta là Cám. Dẫu sao chốn lãnh cung này cũng chỉ có ta và người...

Trác Hàn Trầm thực xót xa, Cám ham chơi như vậy, nhốt nàng ở đây khác gì chặt đi đôi chân? Nhưng nàng có biết đâu, mỗi ngày trôi qua, nam nhân mà Cám tâm niệm đã ruồng rẫy nàng đều lặng im tựa cửa nghe nàng trút lòng tâm sự. Mỗi ngày gió đều thổi reo rắt, như cười hắn vô tình lại cười hắn đa tình, chế nhạo hắn không chịu thừa nhận bao năm qua hắn rung động là thật.

- Thần đâu dám gọi tên của Đàm Phi ? - Hắn nói có chút giễu cợt, ép hắn gọi tên Đàm Vận, tên thật thì cho nam nhân khác tùy ý gọi là sao?

Khoan! Nam nhân khác nào? Trác Hàn Trầm hắn điên rồi, hắn đang tự ghen với chính bản thân mình.

- Không sao, dù gì tên Đàm Vận ta cũng không thích, ta chỉ miễn cưỡng thích nó vì chàng đã ban cho ta thôi...

Cả hai im lặng. Thì ra trong lúc không ai hay, vào lúc không ai biết, trái tim hai người họ đã đánh mất tự lúc nào.

Cứ vậy, ngày nào tên thị vệ canh phòng Tần Mạch và Cám đều gặp nhau nói chuyện qua tấm vách gỗ; vui vẻ bình yên biết bao. Tần Mạch lắng nghe được những điều Hàn Trầm không làm được. Cám tâm sự những điều Đàm Vận không thể nói...

- Người ở đó có thiếu gì không

Hắn nói, thực ra Hàn Trầm đã hạ lệnh cho Cám ra vào cung cấm ban sáng, cho nàng đội khăn màu. Nhưng hắn cứ cảm thấy sự quan tâm này là không đủ chút nào.

- Thiếu? À, thiếu hoàng thượng - Nàng ngồi dưới sàn gỗ khoanh chân vấn lại tóc. Vốn chỉ có ý trêu đùa, song cả hắn và nàng đều không thấy câu nói này buồn cười chút nào. Phải thật lâu sau, nàng mới nghe được giọng nghèn nghẹn của Tần Mạch.

- Nàng có từng thật lòng yêu hoàng thượng không?

- Ta từng không yêu chàng, vốn chỉ yêu những hư vinh chàng mang lại cho ta, hả hê trên những thứ chị gái từng sở hữu. Nhưng đến một ngày nọ ta cảm thấy đâu đâu cũng trở thành tình địch, ta nhận ra mình hết thuốc chữa thật rồi.

Nàng cười vọng, thê lương biết bao, nhưng hắn chỉ nhận ra thê lương, hắn không biết nàng đang khóc.

- Vậy, tại sao nàng tìm cách năm giết Hoàng Hậu?

- Ta không giết chị Tấm.

- Tại sao vẫn cố chối cãi như vậy? Bao lâu nay nàng không có chút tin tưởng ta sao?

- Tần Mạch, không phải là ta không tin chàng, mà là ta thực sự không giết chị Tấm.

Hắn im lặng, không nói gì, hắn chỉ cần nàng nói, nói dối cũng được, hắn tình nguyện mù quáng tin nàng. Làm nàng đau, ai ngờ hắn cũng đau.

- Chàng có muốn nghe chuyện của ta không?

- Ta không muốn nghe

- Nhưng ta muốn kể, thực sự muốn kể. Chàng đừng đi có được không, đừng rời bỏ ta như chàng ấy đã từng.

Hắn vốn đã định dời đi, lại mủi lòng ngồi lại, hắn thua rồi, thua nàng thê thảm (Cool

- Thiếp mất cha từ tấm bé, mẹ thiếp là góa phụ, là vợ lẽ. Phải, bà vượt qua cha mẹ, vượt cả lệ làng, chỉ để có được danh xưng "Vợ lẽ". Cái số làm lẽ nhục biết nhường nào chàng biết không. Mỗi đêm mẹ khóc, cha cũng chẳng hay.

Mẹ ác thật đấy, nhưng ác thì không biết yêu sâu đậm sao? Ngày nào mẹ cũng ngóng tin cha trước ngõ. Nhưng ta biết cha sẽ không về... Ta tự hỏi khi ấy Ông bụt ở nơi nao, bà tiên ở chốn nào? Tại sao lại đày đọa mẹ con ta như thế? Cho nên ta tuyệt đối không cho phép mình dễ dàng rơi lệ như Tấm, vì nếu tốt thì họ đã tốt ngay từ đầu rồi. Chẳng đợi đến khi ta khóc mới giúp đỡ.

- Tại sao ? - Hắn luồn tay qua ô cửa, siết chặt lấy đôi tay run rẩy của Đàm Vận - Tại sao nàng không nói sớm với hoàng thượng?

- Ta không cần đến sự giúp đỡ, không cần ông bụt, không cần bà tiên, Ta có thể tự mình vượt qua tất cả.

Nàng gào lên, tay run run, đôi mắt quắc lên phòng thủ. Khi mà con người ta bế tắc vì sợ hãi và cô đơn, họ sẽ trở nên thực lạnh bạc.

Cám nói đúng, mẹ nàng không ác, nhưng thị khổ quá rồi(10). Họ còn có thể quay đầu sao? (11) Năm xưa bà giết Tấm vì gì? Một người mẹ muốn con gái mình hạnh phúc, vì vậy, và bà đã phải trả giá. Có thể Túc Nguyệt là một người đàn bà độc ác, nhưng với Cám bà là một người mẹ tuyệt vời. Thực ra chết rất đáng sợ, nhưng cái cảm giác giết người nó mới là tột cùng của rùng rợn và kinh hãi (12).

Còn Đàm Vận, nàng trước giờ chưa từng giết Tấm. Nàng không biết Vàng Anh là Tấm, không ai biết, cũng chẳng ai nói cho nàng biết. Trong sợ hãi, trong lênh đênh, trong cạm bẫy, nơi không có chỗ bám víu cuối cùng, Đàm Vận đã hủy diệt tất cả những gì đe dọa mẹ con nàng. Những điều đó là vì ai tại ai đây?

Lâu sau, đôi vai của Đàm Vận mới thôi run, nhưng vẫn nức nở.

- Trác Hàn Trầm không có Chân Ý thì còn có ta, không có ta thì có người khác. Nhưng ta chỉ có mẹ và chàng, mẹ đi rồi, chàng ruồng rẫy ta, Tần Mạch, chàng nói ta còn ai đây?

Đàm Vận nói trong nước mắt.

Trác Hàn Trầm trước kia, biết nàng sợ tối, biết nàng sợ lạnh, lại không biết nàng sợ nhất là mất hắn (13) . Một lúc sau, hắn mới có thể trả lời nàng:

- Nàng còn có ta.

Hắn từng thử quên nàng, hắn tưởng thời gian có thể xóa nhòa mọi thứ nhưng 300 ngày xa cách khiến hắn hiểu ra rằng điều gì cũng có thể làm được, ngoài trừ quên đi nàng. (14) Khi yêu nàng trở thành điều cấm kị, tội danh này hãy để hắn gánh.

Hắn nhẹ hôn lên tay nàng, nàng rụt tay lại như phản xạ. Cho đến khi hắn rời đi, nàng vội choàng dậy mở cửa chạy té ra sân. Trời tối như mực và cái tương lai của cả hai người (15)

- Không phụ Chân Ý không phụ nàng, ta sẽ làm được sao?

Hàn Trầm hạ quân cờ trong tay, lưỡng lự việc nói chuyện đón Đàm phi hồi cung cho Hoàng Hậu biết.

Kim trọng ngẫm nghĩ một lúc rồi hạ quân cờ, hắn cùng Hàn Trầm ngoài là quân thần cũng coi là tri âm chi kỉ.

- Gặp gỡ nhau là định mệnh, nên dù duyên phận ngắn ngủi cũng đừng để lỡ nhau (16). Thực ra đời người rất ngắn mà cũng rất dài. Trên đời này đau đớn nhất không phải yêu nhau mà không thể ở bên nhau. Mà là rõ ràng yêu nhau nhưng không dám ở bên nhau. Như thần ... và Kiều vậy. Nên Hoàng thượng, hãy cứ bất chấp yêu một lần đi

Hắn nhìn Kim Trọng im lặng không nói, lòng lặng trầm ưu tư. Chân Ý từ lâu nhận ra sự thay đổi của Hàn Trầm, cũng không có ý kiến gì. Dù gì nàng cũng không muốn trở thành một Túc Nguyệt thứ hai, nàng đồng ý để Đàm Vận trở về.

- Đàm Vận, hẹn nàng trăng tròn trước cửa lãnh cung, ta sẽ đón nàng trở về. Và sẽ không ai chia lìa chúng ta được nữa.

Mây bay; hoa trôi, nước chảy. Đàm Vận buông thõng bức thư và thánh chỉ trong tay, cười nghiệt ngãl: "Hoàng thượng, người coi thiếp là cái gì đây? Là một thứ đồ chơi người gọi là tới người đuổi là đi sao?"

Đêm ấy nàng đã mong Tần Mạch tới, mong Tần Mạch đưa nàng ra khỏi chốn thị phi này. Nhưng không, không có ai cả. Tần Mạch không tới.

_______​"Ahh " Một tiếng thét đau khổ từ hang động sâu trong núi vang lên. Xích Hỗn (17) ôm Vệ Ưng trong tay, đau khổ không nói thành lời. Hắn vuốt trán Vệ Ưng, giọng khản đặc:

- Ta xin lỗi, ta thực sự xin lỗi, ta đến muộn rồi. Là ta sai rồi, Vệ Ưng đệ đừng chết...

- Huynh... Đừng khóc, ta đau lắm. Ta... là chim trời, huynh là cá biển. Linh Phi(18)và Thủy Thần (21) đối với huynh ân trọng như núi, huynh gánh trên vai sinh mạng họ, tuyệt đối không được uổng mạng vì đệ. Ta... không thể từ trên cao ngắm nhìn huynh được rồi.

Vệ ưng phun một ngụm máu rồi buông tay, để lại Xích Hỗn gào lên trong đau khổ, gào lên cái tên hắn hận không thể băm thành vạn mảnh : Thạch Sanh! Ta phải giết ngươi!

***

" Hoàng huynh, Lý đô đốc không phải người đã cứu ta! Chàng mới là người cứu ta. Muội xin huynh, xin huynh giúp chàng!"

" Muội đứng lên đã" - Trác Hàn Trầm đỡ quận chúa Quỳnh Nga đứng dậy. Nếu bây giờ đích thân di giá đến điện thờ Sơn Tinh ngăn gió lũ của Thủy thần, không kém mồng 5 mới trở về. Nhưng còn Đàm Vận...

- Tiêu đại giám, nói với Đàm phi ta chính là Tần Mạch. Ta đưa ông vật này, đây là chiếc trâm cài ta tặng nàng, cũng là chiếc trâm nàng trao lại cho Tần Mạch.

Bảo nàng đợi ta, nhất định phải đợi ta!

Tiêu Chính khấu lạy xin vâng, nhìn binh đoàn hùng dũng cùng ánh mắt lưu luyến của hắn khuất xa. Nhếch môi cười quỷ dị...

- Đàm Phi, Tần Mạch chết rồi. Chính Hoàng Thượng nghĩ người tư tình với hắn nên đã giết hắn!

- không!!! Không đúng! Chàng chưa chết! Chàng chưa chết!

Cám điên cuồng chối cãi như kẻ điên, nước mắt giàn ra, y phục khăn vấn đỏ đều đã xộc xệch. Tiêu đại giám nhếch môi, giơ chiếc trâm vàng ra:

- đây chính là chiếc trâm ngày nhập cung, ngươi lại trao cho tên thị vệ đó. Thật vô sỉ! Hắn tư thông nữ nhân của hoàng đế, tang chứng vật chứng rành rành. Hừ! ngươi chịu tang cùng hắn đi!

Tiêu đại giám bỏ lại Đàm Vận như điên như dại với cây trâm trong điện. Nhưng vừa ra khỏi cung, Tiêu đại giám từ khi nào đã hóa thành một cô nương xinh đẹp, dấu ấn thủy ở bả vai là biểu tượng của Ngư Tộc.

Phải, người của Ngư Tộc đã giả mạo Tiêu Chính hòng chia rẽ tình yêu của hắn. Muốn giúp Thạch Sanh? Kết cục của Trác Hàn Trầm sẽ là tấm gương cho ai chống đối Thủy Thần!

Năm đó, Thủy Tinh và Sơn Tinh lại nổi cơn phong ba ác liệt, nhưng nhân dân đều bình an.

Năm đó, người ta kể rằng có một phi tần tự sát bằng cây trâm vàng trong cung, chỉ để lại rất nhiều bức thư :

"Hoàng thượng, hôm nay có tên thị vệ giọng rất giống chàng, có phải ta nhớ chàng đến phát điên rồi không?"

"Hàn Trầm, hôm nay sinh thần của thiếp. Tần Mạch không chịu gọi ta là Đàm Vận mà gọi là Cám, chàng nói xem hắn có phải rất giống chàng không? ... "

"Hoàng thượng, chàng sao lại đối xử tàn nhẫn như vậy?"

"Tần Mạch, ta yêu chàng, yêu chàng mất rồi, phải làm sao đây?"

Bức cuối cùng, rất ngắn, chỉ 2 chữ "Đợi ta"

Năm đó, người ta nói Hoàng đế cũng biết khóc...

Năm đó, hắn ôm xác nàng suốt một đêm, nước mắt rơi lã chã, đêm ấy trong lãnh cung chỉ vang mãi tiếng ca sầu khổ của nam nhân:

Ngậm một tin trông, hai tin đợi, ba bốn tin chờ

sao chẳng thấy em...

Mòn mỏi thâu đêm, suốt năm canh

Em ơi, anh vẫn đợi...mỏi mòn

Thương nhớ ai

Sao rơi, trăng sắp tàn

trăng tà

Cành tre đu trước ngõ

Là gió la đà Anh vẫn mong chờ, sao chẳng thấy ai...

Đêm hôm ấy, cả hoàng cung không ai ngủ.

Sưu tầm​