Tớ sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường. Cuộc sống của tớ cũng bình thường như bao người khác. Cậu quen tớ, đồng nghĩa với việc cậu quen một người hết sức bình thường.

Vì bình thường, nên tớ không thể tặng cậu những món quà đắt tiền, sang trọng. Tớ chỉ có thể tặng cậu những đồ “hand-made by tớ”: nhỏ thôi, nhưng chứa đựng cả tấm lòng của tớ.

Vì bình thường, nên tớ sẵn sàng cùng cậu ngồi ăn nơi vỉa hè hay uống nước mía ven đường mà không sợ ô nhiễm.

Vì bình thường, nên tớ không xài đồ hiệu, và đi vũ trường, shopping.. là những từ ngữ rất đỗi lạ lẫm với tớ. Nếu có hỏi tớ về những nơi đó, tớ không biết gì đâu nhé!

Đừng vội nhếch miệng cười nhạt hay mỉa mai cuộc sống và con người của tớ. Tớ sống bình thường, nhưng con người tớ không tầm thường. Và vì tớ là người bình thường, nên tớ và cậu chia tay nhau.

Chia tay cậu, tớ học được nhiều điều. Tớ biết thế nào là say rượu. Tớ biết cảm giác nghẹn ngào, là nỗi đau mà tớ đã chịu đựng. Tớ khóc rất to và rất nhiều, sau lúc ấy, tớ thấy khá hơn khi bênh cạnh tớ luôn có người chia sẻ cùng. Tớ cũng hiểu ra một điều, chỉ những người ở bên cạnh tớ lúc tớ khó khăn, mới là những người bạn thật sự.

Chia tay cậu, tớ tưởng mình sẽ đau khổ, hối tiếc, nhung nhớ về quá khứ. Tớ tưởng, tình yêu đối với tớ là tất cả. Tớ nghĩ mình sẽ hận cậu rất nhiều. Nhưng tớ đã nhầm. Tớ nhận ra mình là người không thù dai và cũng rất mau quên. Tớ không hận cậu, và cũng không nhớ cậu nhiều. Tớ phát hiện mình còn nhiều niềm vui thú và hăng say. Tớ bị cuốn vào nhiều việc khác, đôi lúc quên mất rằng mình từng quen một người. Chỉ sau lúc chia tay cậu, tớ mới nhận ra điều đó, nếu trước kia, chắc là không thế đâu.

Chia tay cậu, tớ đã lớn lên rất nhiều từ những nỗi buồn và giọt nước mắt. Khép lại tất cả nỗi đau. Tớ bắt đầu lại tất cả. Tớ học cách quý trọng bản thân mình, học cách yêu thương đến những người xung quanh. Tớ để dành nước mắt mình để khóc khi bà của tớ ngã bệnh, khi mẹ tớ gặp tai nạn, khi bạn của tớ qua đời đột ngột. Đôi lúc, nước mắt lại là cách để tớ thể hiện niềm vui sướng. Tớ khóc khi mình chiến thắng trong cuộc thi. Tớ khóc khi tớ đạt giải thưởng. Tin không cậu?

Chia tay cậu, tớ học cách chấp nhận và tha thứ. Tớ không đưa ra những câu hỏi “Tại sao” mà tớ biết có những câu hỏi mãi mãi không có câu trả lời. Tớ sẽ chấp nhận những gì đáng để chấp nhận mà sẽ không thắc mắc vì sao. Tha thứ cũng là cách để tớ sống thanh thản hơn. Tớ không để bụng những gì không vừa lòng, thấy và cho qua thôi. Đừng nghĩ tớ hiền lành hay nhu nhược nhé. Tớ chỉ như thế, với những việc tớ thấy cần thiết phải như thế.

Chia tay cậu, tớ quan tâm, lo lắng hơn cho gia đình mình, cho ba mẹ và những người thân. Tớ biết có nhiều người cần có tớ. Nhiều người muốn nhìn tớ, thấy tớ cười, đôi lúc là nhìn tớ khóc. Nhiều người cần trò chuyện, tâm sự cùng tớ, cần tớ cho lời khuyên. Và cũng có nhiều người muốn chửi lộn, thậm chí giằng co với tớ nữa kìa. Tớ vui, vì cuộc sống của tớ là vậy. Nụ cười và giọt nước mắt sẽ xen lẫn vào nhau như một qui luật tự nhiên.

Chia tay cậu, tớ học lại cách yêu thương một người. Tớ sẽ không e ngại, hay sợ bị tổn thương lần nữa. Vì người đến sau không có tội tình gì. Tớ hiểu cảm giác bị tổn thương nên tớ không muốn người khác tổn thương vì tớ. Với một tình yêu mới, tớ sẽ yêu hết lòng như đã yêu cậu, đó là cách yêu của tớ. Tớ biết, mình sẽ được yêu thương và trân trọng bởi một người nào đó, mà bây giờ tớ chưa quen. Vì là yêu, nên tớ sẽ không sợ đau khổ. Có đau khổ mới có hạnh phúc, phải không cậu? Kỉ niệm mãi mãi là kỉ niệm mà thôi.

Tình yêu với cậu giờ chỉ là quá khứ. Tớ sẽ sống cho hiện tại và tương lai. Đôi lúc cậu làm tớ tường mình yếu đuối lắm. Nhưng tớ phải cám ơn cậu, vì sau khi chia tay với cậu, tớ biết mình mạnh mẽ thế nào. Không có cậu, tớ vẫn tươi cười và bước tiếp trên con đường của mình. Tớ là mây, và tớ đã bay qua cuộc đời cậu. Mây sẽ trôi, và cuộc sống sẽ tiếp tục. Tình yêu của tớ và cậu không đẹp, nhưng khó quên. Sau này, tớ sẽ nhớ về cậu như một hồi ức tốt đẹp, như một niềm vui nho nhỏ. Cậu sẽ chỉ là một chấm nhỏ trong con tim tớ mà thôi. Không có cậu, tớ vẫn tươi cười và bước tiếp trên con đường của mình. Dù thế nào, tớ và cậu vẫn là bạn. Nếu cậu ngoảnh mặt về quá khứ, hay đối diện với tương lai mà không thấy ai, thì cậu hãy nhìn sang bên cạnh, luôn có tớ kề bên ủng hộ cậu.

Cậu biết vì sao tớ lại làm được tất cả những điều đó không? Đơn giản thôi, vì tớ là người bình thường, và hơn hết, vì tớ không tầm thường.

MASHIMAY​