Khi xưa chúng ta thề chết cùng ngày cùng tháng, giờ chú chọn ngày này để chết há chẳng phải bọn anh cũng vậy sao? Mà hôm nay lại là ngày xấu! Quan Vũ hỏi:

- Thế còn hai chị thế nào?

Đây là Quan Vũ hỏi về hai người vợ Lưu Bị là Cam phu nhân và My phu nhân. Phi thưa không kịp cứu, vẫn mắc lại trong thành, Quan Vũ tức giận thì Lưu Bị nói:

- Thôi bỏ qua đi, Lã Bố có cho vàng cũng không chịu đựng hai bà đó một ngày đâu mà lo. Chờ mà xem.

Lại nói Lã Bố chiếm được Từ Châu, không chém giết một ai, còn sắp xếp cho vợ con Lưu Bị một chỗ ở tàm tạm.

Sáng hôm sau thức dậy sớm, ra ngắm trời đất tinh thần lấy làm sảng khoái, chợt thấy có con gà mái béo mập chạy ngang, Bố sai lính bắt lấy luộc lên làm đồ ăn sáng.

Đang giữa lúc khề khà chợt nghe bên phía nhà hai phu nhân của Lưu Bị có tiếng Cam Phu nhân:

- Ới... làng trên xóm dưới, bên ngược bên xuôi, tôi có con gà mái vàng. Sáng nay tôi còn cho nó ăn, thế mà bây giờ nó bị mất! Ai bắt được thì cho tôi xin, nếu không trả thì tôi chửi cho mà nghe đấy… ấy… ấy! Bố cái thằng chết đâm, cha cái con chết xỉa ! Mày day tay mặt, mày đặt tay trái, nỡ ăn cắp của bà đây con gà. Này bà bảo cho chúng mày biết: Thằng đứng chiếu ngang, thằng sang chiếu dọc, thằng đọc văn tế, thằng bế cái hài, thằng nhai thủ lợn… Hôm nay bà chửi một bài, ngày mai bà sẽ chửi hai lần liền. Bà chửi cho mày hóa điên, bà rủa suốt tháng liên miên không ngừng. Bây giờ bà mệt quá chừng, bà về cơm nước, nhớ đừng quên nha! Muốn sống thì thả gà ra, lạy bà hai lạy, bà tha cho mày!

Chưa kịp hoàn hồn thì Bố lại nghe tiếng My phu nhân:

- Cao tằng tổ đĩ, cao tằng tổ khảo, cố tổ gia tông cả ông, cả bà, cả cha, cả mẹ, chú bác, anh em, họ nội họ ngoại, xa gần ân ái, họ gái họ trai, dưới âm phủ đội mũ mà đi lên, trên thiên đàng xếp hàng đi xuống, bay hãy vén mái tai, gài mái tóc, đặng chống tai lên cho rõ, chống cửa ngõ cho cao, chặt hàng rào cho thấp để mà nghe tao chửi đây này... Tam canh mụ đội, xóm hội xóm phường, xóm trước xóm sau, xóm trên xóm dưới, lư hương, bát nước, chiếu trải giường thờ, tau bới mả cha bay rung rinh như thuyền mành gặp sóng. Tau chửi cho tan nát tông môn họ hàng cái quân khốn khiếp, cái quân vô hậu kế đợi đã ăn của tau bảy con gà xám, tám con gà vàng. Bay ăn chi mà ác nhơn ác nghiệp. Bay ăn bằng nồi đồng, bay ăn bằng nồi đất, bay ăn khần khật, bay ăn ban đêm, bữa tối. Bay ăn cho chồng bay sợ, cho con bay kinh, bay ăn cho ngả miếu sập đình, cho mồ cha bay chết hết để một mình bay ngồi đó bay ăn. Đồ quân ăn chó cả lông, ăn hồng cả hột. Cái quân không sợ trời đánh thánh đâm. Bay ăn mần răng mà hết một chục rưỡi con gà? Cha cố tổ mười đời cha bay. Bay ăn chi mà ăn ác rứa? Bay tham chi mà tham vô hậu rứa? Cứ sáng sáng mất cái thúng, đứng bóng mất cái niêu, chiều chiều mất lẻ củi, tối tối mất con gà. Một bầy ba con gà xám, tám con gà vàng, rứa mà hắn ăn mất một con, chừ đếm đi đến lại, còn mười một con. Bay ăn chi mà ăn vô hậu rứa? Hôm qua tau mất con gà mái dầu khoang cổ. Hôm ni tau mất con gà mái nổ khoang bông. Con mô bắt là gái trốn chúa lộn chồng. Thằng mô bắt là đàn ông ba đời đi ở đợ... Tụi bay hãy vén mái tai, gài mái tóc, chống cửa ngõ cho cao, chặt hàng rào cho thấp mà nghe tao chửi... Bay ăn cho chồng bay sợ, cho vợ bay kinh, bay ăn cho ngã miếu sập đình, cho mồ cha bay chết hết, để một mình bay ăn...

Lã Bố trợn ngược mắt ngã vật ra đất, miệng phì cả miếng thịt gà ra ngoài, vội cho người gọi Trần Cung. Cung chạy đến, lấy hai cục bông trong tai ra, nói:

- Tôi biết chuyện gì rồi. Giờ mình lấy cớ Viên Thuật đang đe dọa, mời Lưu Bị lại đóng ở Tiểu Bái để làm vây cánh cho ta. Trả hai bà này về chủ cũ cho xong đi.

Lã Bố nghe lời vội viết thư cho Lưu Bị, Bị nhận được thư cười khà khà nói với Quan, Trương:

- Đã nói rồi mà.

Ba anh em lại kéo quân về. Bố giả dạng nhường lại Từ Châu cho Lưu Bị. Lưu nhất quyết không chịu, về đóng ở Tiểu Bái.