Hoàn - [Oneshot] [FNAF] Chia cách... GEWGOV3

Câu chuyện kể về lúc xảy ra vụ Vết Cắn Năm 87, Purple Guy chưa giết những đứa trẻ. Vậy nên FredBear và Spring Bonnie không phải là linh hồn đứa trẻ hay của tên sát nhân màu tím. Mong các bạn đừng hiểu lầm.

...

"Cậu vừa làm cái quái gì vậy hả ?!!"

Spring Bonnie túm chặt lấy cổ áo FredBear, đẩy mạnh hắn vào tường một cách thô bạo. Mặt cậu nhăn nhó, nóng bừng, hơi thở dốc trở nên gấp gáp khó coi. Tay Spring Bonnie ướt đẫm mồ hôi, ngày càng siết chặt, ghì mạnh vào ngực hắn, như một thế khóa người tuyệt đỉnh. Dù cho thực tế không phải như vậy, hắn vẫn không có ý định động đậy. Nói đúng hơn, hắn không còn ý chí để phản kháng lại nữa.

Hắn đã giết...

Hắn đã giết một thằng bé trong ngày sinh nhật của chính nó!

Hắn là một tên sát nhân máu lạnh. Vì hắn đã giết người--

" Này, nói gì đi chứ FredBear. Nói gì đi chứ. Nói gì đi!"

Spring Bonnie tiếp tục ngoạc mồm thật to, gào tướng lên những lời lẽ vô nghĩa. Không biết từ nãy đến giờ, câu nói này đã được lặp lại tròn 100 lần chưa. Nhưng có thể hiểu được rằng, dù cậu có làm cái gì, hắn cũng không thể nói. Hắn không còn khả năng biện minh cho những gì chính mình đã làm. Vì đó đều là sự thật. Hắn không chỉ giết thằng bé con, mà còn cố ăn thịt nó. Những vệt máu nóng hổi đó, thật kì lạ làm sao, vẫn còn dính bết lại trong răng hắn đây, nhưng đã trở nên nguội lạnh hơn lúc đầu rất nhiều. Không chỉ răng, mà vùng mép xung quanh cũng nham nhở vết máu tươi. Trông hắn kinh tởm lắm, nhỉ? Hắn biết mà.

FredBear hơi nhếch môi bất lực, một cái nhếch môi đơn giản chỉ là để cứu vãn tình thế, dù nó càng làm Spring Bonnie điên tiết hơn. Hắn bắt đầu nói, nói với giọng bé tí như một con kiến, thì thầm với cậu rằng:

" Cậu muốn tôi nói gì nữa đây? Không phải cậu cũng đã chứng kiến sao, còn hỏi đi hỏi lại đúng một câu hỏi làm gì? Đúng rồi, là tôi, là tôi đã ngoạm đứa trẻ nó, khiến nó nhuốm đó bằng thứ máu của chính mình, trở nên lung linh rực rỡ trong ngày sinh nhật..."

Trong một chốc, hắn nhận ra đây không phải là điều hắn muốn giãi bày, tất cả chỉ là những lời buột miệng trong vô thức. Thực chất FredBear không hề có cái suy nghĩ kinh tởm đến vậy.

Ôi, miệng ơi, xin hãy ngừng lại đi, đừng nói thêm bất kì câu từ nào làm tổn thương cậu ta nữa. Spring Bonnie có phải người xa lạ gì với mày đâu, là người anh em gắn kết với mày bao nhiêu năm tháng ở cái cửa hàng Pizza thịnh vượng này chứ ai, có phải là cái tên đầu đường xó chợ nào mà mày nỡ buông lời cay nghiệt đến thế chứ. Dừng lại đi, đó đâu phải những gì tao nghĩ...

Nhưng không, nó vẫn mấp máy cho bằng được, mặc kệ hắn có muốn hay không, như bị một thế lực vô hình quái ác nào đó sai khiến, tiếp tục buông ra những lời máu lạnh:

" Nó đáng ra phải cảm ơn tớ, Spring Bonnie à. Vì tớ đã ban cho nó những sắc màu rực rỡ như vậy..."

" Mày câm mồm đi FredBear. Đồ quái vật!!"

Spring Bonnie hét lên, tay siết chặt lại thành nắm đấm chắc khỏe, vung thật mạnh vào mặt hắn. Tên khốn nạn này, đến giờ còn cố ngụy biện cho những hành vi độc ác của mình cơ đấy. FredBear, chó chết, bao nhiêu năm ở gần cậu, bao nhiêu năm chơi chung với cậu, bao nhiêu năm làm bạn cậu, có bao giờ tớ nghe thấy cậu nói ra những lời như thế này đâu. Sao bây giờ cậu lại trở mặt, phun ra mấy cái thứ kinh khủng như vậy? Sao bây giờ... cậu nỡ nói với một người bạn thân--

Không kìm chế nổi những ma lực bí ẩn đang trào dâng sâu thẳm bên trong con tim mình, Spring Bonnie đấm vào mặt FredBear thêm một phát nữa, rồi thêm hai phát, rồi lại ba phát. Cậu cứ đấm hắn cho thỏa cái nỗi đau đớn quằn quại khốn nạn này, môi bặm chặt, gắng không khóc một cách yếu đuối. Tên khốn. Tên khốn. Tên khốn!

...

" Mày đổi cách xưng hô rồi hả? Vậy tao cũng đếch quan tâm nữa."

FredBear cúi gằm mặt xuống, lẩm bẩm những lời lẽ trống rỗng. Spring Bonnie hơi khựng lại, nhưng sau khi thấy hắn không nói thêm cái gì nữa, cậu càng thêm giận dữ mà đấm thẳng.

Cú đấm đó, hay làm sao, đã thất bại.

FredBear dùng tay trái túm chặt nắm đấm của Spring Bonnie, tay còn lại nắm lấy vai bên phải của cậu, mạnh mẽ vật xuống. Hắn ngồi lên người cậu, lấy hai đầu gối to khỏe đè lên hai cánh tay khẳng khiu của Spring Bonnie, cốt để không cho cậu nhúc nhích thêm một chút nào nữa. Xong xuôi, hắn túm chặt lấy cổ áo cậu, thô bạo kéo dậy, há mồm mà thét vào mặt cậu. Những lời vô nghĩa lại tiếp tục được phát ra:

" Ừ, tao là quái vật đấy, tao đã ăn thằng bé đấy, tao đã làm đấy. Vậy thì sao? Mày nghĩ tao không đau khổ chắc? Mày nghĩ tao không dằn vặt chắc? Đồ ngu. Tất nhiên là có. Có chứ. Dằn vặt kinh khủng ra. Trong lúc đó thì mày làm cái quái gì? Mày không thèm an ủi tao, chỉ biết đánh, đánh và đánh. Thế có đáng là bạn tao không hả Spring Bonnie?!"

FredBear nheo mắt lại, nheo đến nỗi gần như hắn đã nhắm tịt, vô thức để cho những giọt nước mắt yếu đuối kia rơi lã chả lên ngực áo của Spring Bonnie. Cậu há mốc mồm, mặt đực ra ngơ ngác. Mất khoảng vài giây sau, cậu mới nhận thức được, FredBear đang khóc.

Cái thằng khốn nạn đó, ba cái giọt nước mắt cá sấu, hắn nghĩ cậu tin được sao? Lại còn lí sự là hắn đau khổ thế này thế kia. Tên dối trá, cả gan giết một thằng bé, lại còn tỏ vẻ đáng thương? Mày giờ giỏi lắm rồi FredBear ạ, giỏi lắm, giỏi hơn cả tao rồi. Thằng chó!!

" Mày tỏ vẻ đáng thương đấy à? Sau khi cắn đầu của một đứa bé sao? Nực cười. Mày thay đổi từ bao giờ thế FredBear? Bao giờ?"

Spring Bonnie dùng hay tay nắm chặt cánh tay của hắn đang giữ cổ áo của chính mình, không ngừng giẫy dụa chân để làm có thể thoát khỏi cái thế bị động bất lợi này. Khốn nạn, hắn vẫn không hề nhúc nhích. Xem ra sức mạnh lẻo khẻo của một con thỏ đã phải quỳ gối trước một con gấu to lớn mạnh mẽ, dù cho chúng là những con động vật có thật hay chỉ là giữa những Animatronics với nhau đi chăng nữa. Qủa là sự thật phũ phàng.

FredBear đã hiểu được Spring Bonnie đang khó chịu vì một điều gì đó, theo phản xạ, liền nới lỏng tay ra. Nhân cơ hội này, Spring Bonnie hất hắn sang một bên, nhanh chóng bật dậy rồi giữ khoảng cách an toàn với hắn. Kinh đấy, cái sức mạnh đó kinh phết đấy, chẳng phải dạng vừa đâu. Cậu thầm tự nhủ, khóe môi chợt nhếch lên một nụ cười cẩn trọng hết mực. Cậu phải chiến đấu với con quái vật này sao?

Không...

Nhưng rồi, cậu nhận ra, hắn vừa làm điều gì đó hết sức kì lạ. Một sự kì lạ, quá sức kì lạ, kì lạ đến nỗi thu hút mọi tâm trí cậu, buộc chúng đều phải hướng chằm chằm vào đấy. Tại sao, tại sao? Tại sao hắn lại buông lỏng tay ra? Tại sao hắn lại làm vậy trong khi có thể giữ chặt hơn để làm cậu ngạt thở? Hắn có thể làm như vậy, theo bản năng hung dữ của một con quái vật gớm ghiếc thì chắc chắn sẽ như vậy. Nhưng hắn đã không làm.

...

"N-Này này, có chuyện gì thế FredBear?"

Spring Bonnie quyết định lên tiếng trước, dù có hơi ngập ngừng và e dè trong việc phát âm chuẩn thành câu, nhưng việc nói được đã đã là quá giỏi rồi.

"Tớ đã làm gì vậy, Spring Bonnie? Sao tớ có thể... cắn nó được chứ? Sao tớ có thể làm như vậy? Để rồi giờ đây, chúng ta bị quẳng vào nhà kho một cách nhục nhã thế này... cũng là do tớ cả. Nơi sân khấu hào nhoáng đó, không còn thuộc về chúng ta nữa rồi."

FredBear nghẹn ngào, đôi lúc phải ngừng lại để tự kiềm chế cảm xúc đang dâng trào. Hắn không muốn đánh nhau nữa, không muốn nói ra những lời độc địa giả tạo nữa, chẳng muốn gì nữa...

Hắn chỉ đơn giản là muốn khóc thôi.

" FredBear..." Spring Bonnie hơi nhổm người lên, buông lỏng cái nắm đấm vẫn đang được siết chặt mạnh mẽ kia. Cậu không còn biết có nên tin cái tên này không nữa. Cậu cũng chả biết mình nên làm cái gì.

Vô định. Spring Bonnie ngã ngửa ra đằng sau, ngồi phịch xuống đất như người mất hồn. Cậu đã làm gì? Cậu đã làm gì để hắn thay đổi đến nhường này? Cậu đã làm gì?!

Cậu cũng chẳng biết nữa. Cậu chẳng muốn biết gì nữa. Mọi thứ đối với cậu giờ đây thật vô nghĩa làm sao. Nơi trần nhà màu xám ngoét kia không giống với nơi sân khấu có chiếc đèn 7 màu lộng lẫy. Những mẩu Pizza vương vãi trên sàn nhà sao so bì được với chiếc bánh kem thơm phức vừa ra lò? Spring Bonnie tự nhủ, rồi thầm cười một mình.

" Cậu đúng là con quái vật, FredBear ạ."

" Giờ mà cậu còn có thể nói thế sao?"

FredBear cúi gằm mặt xuống, khẽ giương đôi mắt trống rỗng đẫm nước lên mà nhìn cách Spring Bonnie cười. Vô nghĩa thật. Ý hắn là nụ cười của cậu.

Một nụ cười xấu xí, bẩn thỉu, khác xa những nụ cười mà Spring Bonnie đã bao nhiêu lần cười chán chê với hắn. Khác quá. Mà, có khi nào hắn chính là người đã tạo nên sự thay đổi cho cậu không? Có khi là như vậy rồi. Cơ mà, nếu thế, hắn có phải nói xin lỗi không nhỉ? Hình như là có đấy. Nhưng mà hắn cũng chả muốn. Hắn đã quá lười cho một cái mở mồm.

FredBear sụt sịt mũi, cố nhớ lại những gì vừa xảy ra. Đúng là một mớ tạp nham hỗn độn, chả ra cái thể thống gì cả. Lúc đầu thì chỉ có Spring Bonnie đánh hắn, hét vào mặt hắn nữa. Nhưng không hiểu sao hắn cũng vật cậu xuống rồi thét lại. Cuối cùng thì hai đứa, mỗi người một góc, ngồi bất động ở đó. FredBear chỉ còn nghe thấy những tiếng thở run run vì lạnh của Spring Bonnie khi ở trong căn phòng này. Đúng là nhiệt độ có hơi thấp thật. Nhưng biết sao được. Đối với những tên quái vật thì... hình phạt này quả là xứng đáng.

Không, là quá nhẹ. Nhưng lại là nỗi mất mát quá lớn đối với ai đó đằng kia. Không biết cậu đang cảm thấy thế nào nhỉ, hắn tự hỏi.

" Này Spr--"

" Có lẽ tôi nên đi ngủ, FredBear ạ. Ở đây lạnh quá."

Spring Bonnie, lấy tay che miệng, ngáp ngắn ngáp dài đầy mệt mỏi. Có lẽ cậu đã mệt lừ sau mấy trận đánh nhau cho hả giận rồi. Sức của Thú Máy cũng có hạn chứ, nhỉ? Không nghĩ ngợi nhiều, Spring lập tức dựa lưng vào tường, khép hờ mắt lại và đánh một giấc thật sâu.

Nhưng Spring Bonnie lại chưa thể ngủ hẳn, mà còn trằn trọc một lúc khá lâu. Cậu bắt đầu nhớ lại cái khoảnh khắc đó, khoảnh khắc mà trong người cậu tràn đầy sự tuyệt vọng. Một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi, vậy mà nó ám cậu đến tận bây giờ. Ôi, cái khung cảnh mà màu máu đỏ thẫm bắn ra tứ phía một cách vô kiểm soát ấy, thật kinh hãi làm sao.

Thật ra, cậu cũng không tin hắn có thể làm chuyện như vậy. Trong lúc biểu diễn thì hắn chỉ có thể làm đúng 3 động tác là: quay trái, cúi chào, xoay phải. Không thể nào cúi xuống rồi nhặt thằng bé bỏ vào mồm được, đúng chứ? Có thể đây là một tình thế bắt buộc gì đó. Nhưng cậu cũng chẳng quan tâm. Những gì cậu biết bây giờ là chính hắn đã cắn đứa trẻ đó, và cậu đang bị cóng.

Cứ thế, Spring Bonnie dần chìm vào một giấc ngủ mê muội, kéo dài đến hàng chục năm. Cho đến một ngày, một gã bảo vệ đêm màu tím đứng hiên ngang trước mặt cậu và nở một nụ cười ma mị lạnh gáy. Và hình như, phía sau bóng dáng to lớn ấy, có loáng thoáng một vài đứa trẻ trông thật mờ ảo.

Từ giờ, tên của mày là Spring Trap...

"Hả--"

-END-

Bản gốc của truyện được đăng trên Wattpad, bởi mình- tác giả Pon Rika. Mong các bạn vào đó để ủng hộ bản gốc của nó. Cảm ơn rất nhiều.