Giới thiệu:
Một con người bình thường đi đến một thế giới hoàn toàn mới lạ . Nhân vật chính của chúng ta sẽ hùng dũng oai vệ mà bước lên đỉnh cao nhân sinh, hay là từng bước một trải qua trăm cay nghìn đắng làm nhân thượng nhân đâu.
Nhân vật chính của chúng ta sẽ lựa chọn con đường nào, và tương lai lại là gì . Hãy đón xem kế tiếp .
Chương 1. Thế giới mới
Bao trùm trong bóng tối, ý thức dần dần mờ đi. Bên tai chỉ mơ hồ nghe thấy ồn ào thanh.
Ngân triều. Phong An Hầu Phủ
Phong An là đại thần có công với Hoàng Thượng.
Khi đó chi tranh ngôi cửu đỉnh giữa 5 vị hoàng tử, Nhị hoàng tử là người thắng lợi cuối cùng. Phong An thân là người đi theo đội ngũ Nhị Hoàng tử, nay lên Hoàng vị.
Vì biểu dương công lao, Hoàng Thượng tự tay phong làm Phong An Hầu Phủ.
Trong một góc trong tĩnh viện của Hầu phủ Phong An.
Ý thức dần thanh tỉnh, Nguyên Hạo chỉ cảm thấy đau đơn toàn thân, nhăn lại gương mặt. Trong đầu kêu rên "Ai u, đau, đau quá a".
Thầm nghĩ hiện tại hẳn là ở bệnh viện, không ai tiêm thuốc tê cho hắn hay sao "Ai nha, thật đau quá đi mất".
Bực bội trong lòng, mở đôi mắt, bất ngờ chứng kiến hoàn cảnh lạ lẫm trước mắt. Cơ hồ là trong nháy mắt quên hết cả đau, từng câu hỏi xẹt qua trong đầu;
"Đây là đâu"
"Tại sao mình lại ở đây"
"Sao chỉ có một mình mình"
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra"
Xung quanh lạ lẫm, khủng hoảng như bao trùm toàn thân, Nguyên Hạo căng thẳng trong lòng, thả nhẹ hô hấp bắt chính mình bĩnh tĩnh lại. Dần dần Nguyên Hạo đã nhớ lại cảnh tượng trước khi ngất xỉu.
Hắn là một sinh viên năm hai, năm nay được nghỉ hè một tháng, hắn vui vẻ chuẩn bị về nhà thả lỏng. Ngờ đâu trên đường về nhà, trên tuyến xe buýt cậu thường đi lại xảy ra tại nạn bất ngờ.
Ngay lúc nghỉ ngơi thả lỏng xuống xe nghỉ ngơi bên đường, tai họa ngập đầu giáng tới, xuất hiện một đoàn xe cỡ mười mấy xe đua đang chạy nhanh hướng bên này, và một cái cong né xe buýt tuyệt đẹp đã diễn ra.
Làm người chứng kiến, Nguyên Hạo bất hạnh là nạn nhân bị xe đâm.
Đau đơn đánh thức suy nghĩ Nguyên Hạo. Hiện tải cảm nhận th.ân thể chỉ cảm thấy đau khắp toàn thân, chân tay bủn rủn mà đau, cảm giác mặt cũng bị thương đến rồi. Chắc phá tướng mất, tuy rằng con gái sợ phá tướng.
Nhưng con trai cũng rất sợ có được không, Đẹp trai tốt so với xấu nhiều, dù sao dựa mặt cũng có thể kiếm tiền ad.
Ai mà không yêu đẹp. Có câu "Đẹp làm gì cũng đẹp"
Nguyên Hạo vẫn rất quan tâm tự cho là gương mặt soái khí của mình. Đúng vậy Nguyên Hạo tự luyến thầm nghỉ bản thân rất soái khí, nên mới không ai dám tiếp cận hắn. Mà không phải hắn không dám tiếp cận người ta
Cảm giác đau đớn đánh thức suy nghĩ miên man của Nguyên Hạo. Hiện tại không đau bằng lúc bị xe đâm, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng hiện tại hắn vẫn rất đau, đối với xe Nguyên Hạo đã sinh ra bóng ma, không bao giờ dám nghĩ đến xe đua nữa.
Cảm nhận th.ân thể đau đớn, hắn có thể đoán rằng chân hẳn là bị thương "rất đau".
Tay cũng vậy như là bị té va đập gây nên chầy xước, nhưng hắn cũng không dám cử động, chỉ sợ xé rách miệng vết thương. Bên mặt trái cũng cảm thấy đau .
Hắn đoán rằng chắc hẳn th.ân thể này là bị ngã từ trên cao xuống mới có vết thương như vậy, hoặc là bị xô đẩy té thì mới nghiêm trọng đến mức nằm trên gi.ường khắp người đau đớn.
Tuy không thể chính mắt chứng kiến, nhưng hắn biết lúc ấy bản thân bị xe đâm nghiêm trọng đến cỡ nào, cơ hồ là một chiếc xe đâm thẳng vào hắn, hắn không dám nghỉ lại cảnh tượng khi ấy, nhưng hắn rõ ràng biết vết thương bây giờ không giống là hắn bị xe đâm phải.
Đây cũng là lý lo khiến hắn mơ hồ cảm giác đây không là hắn th.ân thể. Cụm từ "Hồn xuyên" xuất hiện trong đầu, là một trạch nam mê tiểu thuyết sao mà bỏ qua thể loại xuyên qua chứ.
Nhưng không biết hắn xuyên đến nơi đâu.
Thật kích động cũng thật hoang mang. Không biết hắn có hệ thống hay không nữa, ai mà tỉnh lại đến giờ không nghe thấy gì, chắc không có hệ thống rồi.
Đã có một cơ hội sống lại lần nữa, đã là ông trời ban phúc, hắn cũng không dám tưởng có thêm một cái hệ thông hay bàn tay vàng.
Ngừng lại ảo tưởng, Nguyên Hạo nhìn lại hoàn cảnh xung quanh, tuy không có nhiều kiến thức về kiến trúc.
Nhưng hắn biết đây không phải hoàn cảnh mà cậu thường sống. Chiếc gi.ường gỗ đơn sơ không có lấy một thứ gì lót đệm, đầu kê là thứ gì đó cứng nhắc khiến hắn cảm thấy khống thoải mái.
Nhưng vì cả người vô lực hắn chỉ có thể mắt nhìn và cảm nhận xung quanh, không thể quay lại quan sát hắn đang gối đầu là vật gì, có lẽ là gốm sứ đi. Nhưng hắn biết hiện tại mọi người đều kê đầu bằng chiếc gối mềm mại, không như hắn cảm giác đến là cứng nhắc lạnh băng, không có tý xíu êm ái.
Nhìn trước mắt là trần nhà là bằng gỗ, điêu khác hoa văn cũng thật đẹp, nhìn tựa như cũng không quá cũ kỹ, cũng có một phen ý vị, chắc không phải là nhà nghèo.
Hơi nghiêng đầu sang bên phải, hơi đau cũng may nơi cổ không bị thương, Trên bàn không có lấy một thứ gì, phòng không có lấy một thứ gì phát sáng, chỉ có ít ỏi ánh sang bên ngoài cửa sổ khép kín chiếu vào.
Phải nói là căn phòng này vô cùng đơn sơ, chỉ có 1 cái gi.ường và 1 một cái bàn gỗ, 1 băng ghế ngồi. Cửa phòng khép kín.
Nhìn hoàn cảnh trước mắt .
Nguyên Hạo không biết đây là nơi nào. Hắn không có ký ức nguyên chủ nhưng cũng không dám ra tiếng gọi vì hắn không biết gì cả.
Chỉ phải trong lòng lo sợ bị phát hiện, đành nằm đợi .
Cố gắng suy nghĩ về những tiểu thuyết đã từng đọc, hắn tìm được một lý do hợp lý nhất cho mình là "mất trí nhớ vạn năng”.
Chỉ cần mất chỉ nhớ không cần lo lắng bị phát hiện,
"Tính cách thay đổi "bình thường,
"Không nhận ra cha mẹ" bình thương không tật xấu.
Hehe, kiểu này khỏi phải lo bị bắt thiêu chết kết cục.
Aizz! Sao hắn tỉnh lâu vậy mà không có 1 bóng người, bên ngoài cũng an tĩnh thực, không phải hắn bị thương không giám di chuyển, thì kiểu gì cũng phải đi ra bên ngoài dạo một dạo mới được.
Nằm đợi một phút như một năm, chán nản không có gì giải trí lại hoàn cảnh xa lạ, lại đau đớn trên người truyền đến khó chịu và giày vò cỡ nào, mong sao có người tiến vào.
Nằm không biết bao lâu.
Ngay lúc này tiếng nói truyền đến:
"Tương Nhi tỷ, tỷ nói chúng ta xui xẻo cỡ nào a, đang hầu hạ tiểu thư yên lành, lại bị bắt chăm sóc tên bệnh hoạn thiếu gia chứ”
Thở dài nói tiếp “Ai da, đi theo bên người đại tiểu thư thì tốt biết mấy". Từ xa tiếng nói một cô gái truyền đến.
Hắn ở đây cũng nghe được thì biết người nọ lớn tiếng cỡ nào.
Nghe nội dung Nguyên Hạo đoán rằng nguyên chủ là thiếu gia của gia đình giàu có, và hắn bị hạ nhân khinh thường.
Nguyên Hạo thả nhẹ hô hấp, lắng tai nghe. Tiếng bước chân càng gần.
"Thiển y, muội nói nhỏ thôi, đừng bị người nghe thấy sẽ bị lão gia, phu nhân trách phạt"
"Tương Nhi tỷ, nơi này chỉ có hai ta làm gì còn người nào đâu, không ai nghe thấy cũng sẽ không trách phạt chúng ta đâu"
"Ừ, đến nơi rồi, hai ta đưa cơm rồi nhanh rời khỏi nơi này đi".
Cọt kẹt cánh của mở ra, ánh sang chói mắt chiếu vào. Nguyên Hạo đành phải nheo mắt lại, đợi thích ứng ánh sáng .
Thấy hai thân ảnh yểu điệu tiến vào là 2 cô gái mang y phục cổ đại,
Một người mang y phục màu lam, xem ra hẳn là người mới lên tiếng gọi là Tương Nhi đi.
Còn người mang bộ màu hồng nhạt này gọi là gì tới. À, phải rồi gọi là Thiển Y
Nhìn thấy y phục họ mặc chợt Nguyên Hạo lại lo lắng nổi lên một vấn đề khác:
"Hắn không biết mặc y phục cổ đại a, làm sao đây online chờ gấp."
Trong khi Nguyên Hạo xuất thần suy nghĩ vớ vẩn, thì 2 tỳ nữ đã đặt hộp đồ ăn lên bàn, bày biện ra là một đĩa bánh màn thầu, một đĩa rau, một tô canh không mấy cọng lá, không đến một miếng thịt.
"Thiếu gia thỉnh dùng cơm, nô tỳ cáo lui". Thiển Y và Tương Nhi lên tiếng, không chờ Nguyên Hạo đáp lại, cầm hộp đồ ăn trống không rời đi.
Tỉnh lại thần chỉ nhìn đến cánh của đóng lại, tiếng bước chân rời đi.
"Đợi đã" Nguyên Hạo vội la to, tiếp tục hô "Ai nha đau đau quá đi, cứu với a"
Hết. Xin đợi chương tiếp theo
Chương 2. Kẻ ngốc
Hai người vội vã quay lại, đẩy của vào phòng, thấy Nguyên Hạo nằm trên gi.ường la đau.
Dù vị nhị thiếu gia này không được coi trọng, thường gây chuyện thị phi, nhưng nếu xảy ra chuyển thì hai nàng cũng gánh vác không nổi.
Tương Nhi vội lên tiếng dò hỏi " Thiếu gia ngài làm sao vậy, Thiển Y muội mau đi báo cho phu nhân, thiếu gia xảy ra chuyện."
Thiển Y vội vàng chạy đi
Chủ Viện Phong Lan, ngồi lấy 5 người nữ tử, dung mạo phong hoa, mỗi người một vẻ.
Chủ vị ngồi một vị phụ nhân.
Dung mạo xinh đẹp, mặc một bộ xiêm y màu xanh, hoa văn thêu hoa lan tinh xảo, ánh lên mỹ lệ mà không mất phần sắc bén, búi tóc là trang sức tinh sảo, trâm cài hoa lan làm chủ càng thể hiện sự cao ngạo, bình tĩnh trên khuôn mặt mỹ lệ, thể hiện đầy đủ khí thế của một chủ mẫu , phu nhân Hầu Phủ Phong An.
Thường được xưng là “Lan phu nhân”. Xuất thân là nhị nữ nhi của Thừa tướng Bắc Tương tướng quân, thủ biên cương giết địch vô số, nhắc đến chỉ biết kính sợ, biết được vị này Bắc tướng quân từ nhỏ chí nguyên cao ra muốn thủ vững biên cương , làm một đời đại tướng quân.
Thời trẻ cũng là kẻ gây chuyện, tùy tính đánh khóc không biết bao nhiêu người, nhưng là một thân võ nghệ cùng thống lĩnh binh lính khiến người khâm phục.
Không thể sợ hãi tránh lui, không ai dám trả thù. Vì vậy đại phu nhân tuy không học võ , nhưng khí thế lại cường so với nữa tử khác.
Hai bên trái phải là 2 nhị phòng phu nhân, cùng tam phòng phu nhân. Ngồi sát 2 người đều là nữ nhi của họ.
Được biết Hầu Phủ Phong An có ba vị tiểu thư, đại tiểu thư Phong Dư Yên do Lan phu nhân sinh ra, Nhị tiểu thư Phong Diệc Uyển là nữ nhi thứ hai của nhị phu nhân Tư Mạch, còn tam tiểu thư Phong Vân Thư tuổi cũng là nhỏ nhất trong các tỷ muội là nữ nhi của tam phu nhân Các Vân.
Trong phủ chỉ có hai vị thiếu gia, đại thiếu gia Phong Tư Hiên là đại nhi tử của nhị phu nhân Tư Mạch. và còn có một vị nhị thiếu gia đó chính là Nguyên Hạo.
Nhưng kỳ thay vị đại tiểu thư Phong Dư Yên lại được Lan phu nhân yêu thích hơn cả nhị thiếu gia Phong Nguyên Hạo.
Đúng vậy Nguyên Hạo trùng tên với nguyên chủ, chỉ khác là hắn thêm một cái họ Phong.
"Ai nha đau quá, đau quá đi, chết mất" nhăn khuôn mặt tỏ vẻ bản thân rất đau, nhưng đúng là rất đau a.
"Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia. Ngài nhẫn nại một chút nô tỳ đã gọi đại phu, đại phu lập tức đến" Tương Nhi bối rối đứng bên cạnh gi.ường không biết làm sao, cũng không giám chạm vào Nguyên Hạo.
Đành lên tiếng an ủi, trong lòng lo lắng nhìn thiếu gia kêu rên đau đớn.
Nghe tự chết Tương Y Xuýt nữa té quỳ trên đất. Mồ hôi đầy đầu, khẩn trương đi lấy khăn, vắt nước đem vào luống cuống tay chân muốn đắp lên chán Nguyên Hạo.
"Thiếu gia, ngài nhẫn một chút, nô tỳ cho người lau lau"
Nguyên Hạo kêu lại chỉ vì muốn biết tình trạng hiện giờ của hắn mà thôi, với lại hiện tại có cơ hội hỏi thăm sao hắn có thể bỏ lỡ. Nghiêng đầu né tránh, la lên:
" A , ngươi là ai, ngươi đừng tới đây, ngươi đừng tới đây" Khuôn mặt trần đầy sợ hãi cùng mờ mịt. Không phải hắn là diễn tinh, hắn thật sự sợ hãi, cũng không quen biết họ a.
"Thiếu gia, ngài sao vậy, nô tỳ là Tương Nhi là đại tiểu thư lo lắng ngài nên phái nô tỳ cùng Thiển Y chăm sóc thiếu gia " Tương Nhi mê man trả lời câu hỏi của thiếu gia, tuy thanh danh Nguyên Hạo bên ngoài không ra gì nhưng cũng không có nói là kẻ ngốc a.
"Ngươi là ai ta không quen biết ngươi, đi đi" Nguyên Hạo thầm tán một cái lai, tiếp tục hô to.
Tương Nhi hoang mang lo sợ chỉ đành phải thu tay lại "Thiếu gia, ngài không nhớ rõ nô tỳ sao, nô tỳ chăm sóc ngài đã 5 ngày"
"Ngươi, ngươi là ai, ta là ai, tại sao ta ở đây ?"
Âm thanh run rẩy, tràn đầy sợ hãi " Thiếu gia, thiếu gia ngài không nhớ rõ nô tỳ thiệt sao" Tương Nhi giờ trong đầu loạn một bầy "làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, thiếu gia mà xảy ra chuyện thì nàng cũng không thoát khỏi trách nhiệm"
Tương Nhi trắng cả khuôn mặt, nhưng vẫn giữ một tia hy vọng hỏi " Thiếu gia ngài xem đây là số mấy" Tương Nhi cẩn thận giơ hai ngón tay lên quơ quơ trước mặt hắn.
Nguyên Hạo ?
Hắn vô ngữ nhìn bàn tay quơ trước mắt, hắn là mất trí nhớ đâu phải thiểu năng trí tuệ. Kiểu này hắn trả lời kiểu sao. Trong lòng tuyệt vọng thầm nghĩ "Ngựa chết làm ngựa sống " đi. Trả lời:
"Ba" âm thanh ám ách khô cằn, chậm chạp, vì nói quá nhiều mà lâu chưa có miếng nước nào vào miệng.
Trừng to đôi mắt không thể tin, nàng hoài nghi mình có nghe nhầm hay không hay giơ sai ngón tay rồi. Rõ ràng tay mình là giơ hai ngón tại sao thiếu gia lại nói là ba.
Tương Nhi khuôn mặt rối rắm không biết làm sao. Nàng vẫn đưa tay lên run giọng dò hỏi một lần nữa.
"Thiếu gia ngài xem lại đây là số mấy"
Nguyên Hạo gian nan nói lại lần nữa " ba"
Tương nhi hốt hoảng nhìn Nguyên Hạo, tràn ngập không thể tin lẩm bẩm "Thôi xong thiếu gia biến si ngốc rồi"
Nguyên Hạo quả thật muốn chửi người, hắn là mất trí nhớ không phải si ngốc có được không.
"Nước" hắn gian nan mở miệng, hắn thật sự khát lắm rồi, lâu không có nước cổ họng thật đau.
Tương Nhi nghe được thanh âm, mới hồi phục một chút tinh thần, đi lấy chén canh qua.
Thầm nghĩ chẳng lẽ thiếu gia yêu mà không được, tự hủy hoại bản thân, cam nguyện làm kẻ si ngốc cũng không muốn thanh tỉnh nhìn ái nhân thành thân. Nghe nói thiếu gia bên ngoài rất nhiều hồng nhan tri kỷ, thôi thôi biến ngốc cũng hảo, ít nhất không gây tai họa bên ngoài, còn có thể nói là tốt rồi. Tương Nhi tự an ủi, bưng chén canh đến bên cạnh Nguyên Hạo, nhìn hắn ánh mắt tràn đầy đồng tình.
Nguyên Hạo !
Hắn thật sự chịu phục cô gái trước mắt, không biết não bổ cái gì mà nhìn hắn ánh mắt quái quái. Nhẫn nhịn phun tào trong lòng, Nguyên Hạo uống từng muỗng canh nhuận yết hầu.
Hết chương. Kính mong đợi chương tiếp theo
Một con người bình thường đi đến một thế giới hoàn toàn mới lạ . Nhân vật chính của chúng ta sẽ hùng dũng oai vệ mà bước lên đỉnh cao nhân sinh, hay là từng bước một trải qua trăm cay nghìn đắng làm nhân thượng nhân đâu.
Nhân vật chính của chúng ta sẽ lựa chọn con đường nào, và tương lai lại là gì . Hãy đón xem kế tiếp .
Chương 1. Thế giới mới
Bao trùm trong bóng tối, ý thức dần dần mờ đi. Bên tai chỉ mơ hồ nghe thấy ồn ào thanh.
Ngân triều. Phong An Hầu Phủ
Phong An là đại thần có công với Hoàng Thượng.
Khi đó chi tranh ngôi cửu đỉnh giữa 5 vị hoàng tử, Nhị hoàng tử là người thắng lợi cuối cùng. Phong An thân là người đi theo đội ngũ Nhị Hoàng tử, nay lên Hoàng vị.
Vì biểu dương công lao, Hoàng Thượng tự tay phong làm Phong An Hầu Phủ.
Trong một góc trong tĩnh viện của Hầu phủ Phong An.
Ý thức dần thanh tỉnh, Nguyên Hạo chỉ cảm thấy đau đơn toàn thân, nhăn lại gương mặt. Trong đầu kêu rên "Ai u, đau, đau quá a".
Thầm nghĩ hiện tại hẳn là ở bệnh viện, không ai tiêm thuốc tê cho hắn hay sao "Ai nha, thật đau quá đi mất".
Bực bội trong lòng, mở đôi mắt, bất ngờ chứng kiến hoàn cảnh lạ lẫm trước mắt. Cơ hồ là trong nháy mắt quên hết cả đau, từng câu hỏi xẹt qua trong đầu;
"Đây là đâu"
"Tại sao mình lại ở đây"
"Sao chỉ có một mình mình"
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra"
Xung quanh lạ lẫm, khủng hoảng như bao trùm toàn thân, Nguyên Hạo căng thẳng trong lòng, thả nhẹ hô hấp bắt chính mình bĩnh tĩnh lại. Dần dần Nguyên Hạo đã nhớ lại cảnh tượng trước khi ngất xỉu.
Hắn là một sinh viên năm hai, năm nay được nghỉ hè một tháng, hắn vui vẻ chuẩn bị về nhà thả lỏng. Ngờ đâu trên đường về nhà, trên tuyến xe buýt cậu thường đi lại xảy ra tại nạn bất ngờ.
Ngay lúc nghỉ ngơi thả lỏng xuống xe nghỉ ngơi bên đường, tai họa ngập đầu giáng tới, xuất hiện một đoàn xe cỡ mười mấy xe đua đang chạy nhanh hướng bên này, và một cái cong né xe buýt tuyệt đẹp đã diễn ra.
Làm người chứng kiến, Nguyên Hạo bất hạnh là nạn nhân bị xe đâm.
Đau đơn đánh thức suy nghĩ Nguyên Hạo. Hiện tải cảm nhận th.ân thể chỉ cảm thấy đau khắp toàn thân, chân tay bủn rủn mà đau, cảm giác mặt cũng bị thương đến rồi. Chắc phá tướng mất, tuy rằng con gái sợ phá tướng.
Nhưng con trai cũng rất sợ có được không, Đẹp trai tốt so với xấu nhiều, dù sao dựa mặt cũng có thể kiếm tiền ad.
Ai mà không yêu đẹp. Có câu "Đẹp làm gì cũng đẹp"
Nguyên Hạo vẫn rất quan tâm tự cho là gương mặt soái khí của mình. Đúng vậy Nguyên Hạo tự luyến thầm nghỉ bản thân rất soái khí, nên mới không ai dám tiếp cận hắn. Mà không phải hắn không dám tiếp cận người ta
Cảm giác đau đớn đánh thức suy nghĩ miên man của Nguyên Hạo. Hiện tại không đau bằng lúc bị xe đâm, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng hiện tại hắn vẫn rất đau, đối với xe Nguyên Hạo đã sinh ra bóng ma, không bao giờ dám nghĩ đến xe đua nữa.
Cảm nhận th.ân thể đau đớn, hắn có thể đoán rằng chân hẳn là bị thương "rất đau".
Tay cũng vậy như là bị té va đập gây nên chầy xước, nhưng hắn cũng không dám cử động, chỉ sợ xé rách miệng vết thương. Bên mặt trái cũng cảm thấy đau .
Hắn đoán rằng chắc hẳn th.ân thể này là bị ngã từ trên cao xuống mới có vết thương như vậy, hoặc là bị xô đẩy té thì mới nghiêm trọng đến mức nằm trên gi.ường khắp người đau đớn.
Tuy không thể chính mắt chứng kiến, nhưng hắn biết lúc ấy bản thân bị xe đâm nghiêm trọng đến cỡ nào, cơ hồ là một chiếc xe đâm thẳng vào hắn, hắn không dám nghỉ lại cảnh tượng khi ấy, nhưng hắn rõ ràng biết vết thương bây giờ không giống là hắn bị xe đâm phải.
Đây cũng là lý lo khiến hắn mơ hồ cảm giác đây không là hắn th.ân thể. Cụm từ "Hồn xuyên" xuất hiện trong đầu, là một trạch nam mê tiểu thuyết sao mà bỏ qua thể loại xuyên qua chứ.
Nhưng không biết hắn xuyên đến nơi đâu.
Thật kích động cũng thật hoang mang. Không biết hắn có hệ thống hay không nữa, ai mà tỉnh lại đến giờ không nghe thấy gì, chắc không có hệ thống rồi.
Đã có một cơ hội sống lại lần nữa, đã là ông trời ban phúc, hắn cũng không dám tưởng có thêm một cái hệ thông hay bàn tay vàng.
Ngừng lại ảo tưởng, Nguyên Hạo nhìn lại hoàn cảnh xung quanh, tuy không có nhiều kiến thức về kiến trúc.
Nhưng hắn biết đây không phải hoàn cảnh mà cậu thường sống. Chiếc gi.ường gỗ đơn sơ không có lấy một thứ gì lót đệm, đầu kê là thứ gì đó cứng nhắc khiến hắn cảm thấy khống thoải mái.
Nhưng vì cả người vô lực hắn chỉ có thể mắt nhìn và cảm nhận xung quanh, không thể quay lại quan sát hắn đang gối đầu là vật gì, có lẽ là gốm sứ đi. Nhưng hắn biết hiện tại mọi người đều kê đầu bằng chiếc gối mềm mại, không như hắn cảm giác đến là cứng nhắc lạnh băng, không có tý xíu êm ái.
Nhìn trước mắt là trần nhà là bằng gỗ, điêu khác hoa văn cũng thật đẹp, nhìn tựa như cũng không quá cũ kỹ, cũng có một phen ý vị, chắc không phải là nhà nghèo.
Hơi nghiêng đầu sang bên phải, hơi đau cũng may nơi cổ không bị thương, Trên bàn không có lấy một thứ gì, phòng không có lấy một thứ gì phát sáng, chỉ có ít ỏi ánh sang bên ngoài cửa sổ khép kín chiếu vào.
Phải nói là căn phòng này vô cùng đơn sơ, chỉ có 1 cái gi.ường và 1 một cái bàn gỗ, 1 băng ghế ngồi. Cửa phòng khép kín.
Nhìn hoàn cảnh trước mắt .
Nguyên Hạo không biết đây là nơi nào. Hắn không có ký ức nguyên chủ nhưng cũng không dám ra tiếng gọi vì hắn không biết gì cả.
Chỉ phải trong lòng lo sợ bị phát hiện, đành nằm đợi .
Cố gắng suy nghĩ về những tiểu thuyết đã từng đọc, hắn tìm được một lý do hợp lý nhất cho mình là "mất trí nhớ vạn năng”.
Chỉ cần mất chỉ nhớ không cần lo lắng bị phát hiện,
"Tính cách thay đổi "bình thường,
"Không nhận ra cha mẹ" bình thương không tật xấu.
Hehe, kiểu này khỏi phải lo bị bắt thiêu chết kết cục.
Aizz! Sao hắn tỉnh lâu vậy mà không có 1 bóng người, bên ngoài cũng an tĩnh thực, không phải hắn bị thương không giám di chuyển, thì kiểu gì cũng phải đi ra bên ngoài dạo một dạo mới được.
Nằm đợi một phút như một năm, chán nản không có gì giải trí lại hoàn cảnh xa lạ, lại đau đớn trên người truyền đến khó chịu và giày vò cỡ nào, mong sao có người tiến vào.
Nằm không biết bao lâu.
Ngay lúc này tiếng nói truyền đến:
"Tương Nhi tỷ, tỷ nói chúng ta xui xẻo cỡ nào a, đang hầu hạ tiểu thư yên lành, lại bị bắt chăm sóc tên bệnh hoạn thiếu gia chứ”
Thở dài nói tiếp “Ai da, đi theo bên người đại tiểu thư thì tốt biết mấy". Từ xa tiếng nói một cô gái truyền đến.
Hắn ở đây cũng nghe được thì biết người nọ lớn tiếng cỡ nào.
Nghe nội dung Nguyên Hạo đoán rằng nguyên chủ là thiếu gia của gia đình giàu có, và hắn bị hạ nhân khinh thường.
Nguyên Hạo thả nhẹ hô hấp, lắng tai nghe. Tiếng bước chân càng gần.
"Thiển y, muội nói nhỏ thôi, đừng bị người nghe thấy sẽ bị lão gia, phu nhân trách phạt"
"Tương Nhi tỷ, nơi này chỉ có hai ta làm gì còn người nào đâu, không ai nghe thấy cũng sẽ không trách phạt chúng ta đâu"
"Ừ, đến nơi rồi, hai ta đưa cơm rồi nhanh rời khỏi nơi này đi".
Cọt kẹt cánh của mở ra, ánh sang chói mắt chiếu vào. Nguyên Hạo đành phải nheo mắt lại, đợi thích ứng ánh sáng .
Thấy hai thân ảnh yểu điệu tiến vào là 2 cô gái mang y phục cổ đại,
Một người mang y phục màu lam, xem ra hẳn là người mới lên tiếng gọi là Tương Nhi đi.
Còn người mang bộ màu hồng nhạt này gọi là gì tới. À, phải rồi gọi là Thiển Y
Nhìn thấy y phục họ mặc chợt Nguyên Hạo lại lo lắng nổi lên một vấn đề khác:
"Hắn không biết mặc y phục cổ đại a, làm sao đây online chờ gấp."
Trong khi Nguyên Hạo xuất thần suy nghĩ vớ vẩn, thì 2 tỳ nữ đã đặt hộp đồ ăn lên bàn, bày biện ra là một đĩa bánh màn thầu, một đĩa rau, một tô canh không mấy cọng lá, không đến một miếng thịt.
"Thiếu gia thỉnh dùng cơm, nô tỳ cáo lui". Thiển Y và Tương Nhi lên tiếng, không chờ Nguyên Hạo đáp lại, cầm hộp đồ ăn trống không rời đi.
Tỉnh lại thần chỉ nhìn đến cánh của đóng lại, tiếng bước chân rời đi.
"Đợi đã" Nguyên Hạo vội la to, tiếp tục hô "Ai nha đau đau quá đi, cứu với a"
Hết. Xin đợi chương tiếp theo
Chương 2. Kẻ ngốc
Hai người vội vã quay lại, đẩy của vào phòng, thấy Nguyên Hạo nằm trên gi.ường la đau.
Dù vị nhị thiếu gia này không được coi trọng, thường gây chuyện thị phi, nhưng nếu xảy ra chuyển thì hai nàng cũng gánh vác không nổi.
Tương Nhi vội lên tiếng dò hỏi " Thiếu gia ngài làm sao vậy, Thiển Y muội mau đi báo cho phu nhân, thiếu gia xảy ra chuyện."
Thiển Y vội vàng chạy đi
Chủ Viện Phong Lan, ngồi lấy 5 người nữ tử, dung mạo phong hoa, mỗi người một vẻ.
Chủ vị ngồi một vị phụ nhân.
Dung mạo xinh đẹp, mặc một bộ xiêm y màu xanh, hoa văn thêu hoa lan tinh xảo, ánh lên mỹ lệ mà không mất phần sắc bén, búi tóc là trang sức tinh sảo, trâm cài hoa lan làm chủ càng thể hiện sự cao ngạo, bình tĩnh trên khuôn mặt mỹ lệ, thể hiện đầy đủ khí thế của một chủ mẫu , phu nhân Hầu Phủ Phong An.
Thường được xưng là “Lan phu nhân”. Xuất thân là nhị nữ nhi của Thừa tướng Bắc Tương tướng quân, thủ biên cương giết địch vô số, nhắc đến chỉ biết kính sợ, biết được vị này Bắc tướng quân từ nhỏ chí nguyên cao ra muốn thủ vững biên cương , làm một đời đại tướng quân.
Thời trẻ cũng là kẻ gây chuyện, tùy tính đánh khóc không biết bao nhiêu người, nhưng là một thân võ nghệ cùng thống lĩnh binh lính khiến người khâm phục.
Không thể sợ hãi tránh lui, không ai dám trả thù. Vì vậy đại phu nhân tuy không học võ , nhưng khí thế lại cường so với nữa tử khác.
Hai bên trái phải là 2 nhị phòng phu nhân, cùng tam phòng phu nhân. Ngồi sát 2 người đều là nữ nhi của họ.
Được biết Hầu Phủ Phong An có ba vị tiểu thư, đại tiểu thư Phong Dư Yên do Lan phu nhân sinh ra, Nhị tiểu thư Phong Diệc Uyển là nữ nhi thứ hai của nhị phu nhân Tư Mạch, còn tam tiểu thư Phong Vân Thư tuổi cũng là nhỏ nhất trong các tỷ muội là nữ nhi của tam phu nhân Các Vân.
Trong phủ chỉ có hai vị thiếu gia, đại thiếu gia Phong Tư Hiên là đại nhi tử của nhị phu nhân Tư Mạch. và còn có một vị nhị thiếu gia đó chính là Nguyên Hạo.
Nhưng kỳ thay vị đại tiểu thư Phong Dư Yên lại được Lan phu nhân yêu thích hơn cả nhị thiếu gia Phong Nguyên Hạo.
Đúng vậy Nguyên Hạo trùng tên với nguyên chủ, chỉ khác là hắn thêm một cái họ Phong.
"Ai nha đau quá, đau quá đi, chết mất" nhăn khuôn mặt tỏ vẻ bản thân rất đau, nhưng đúng là rất đau a.
"Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia. Ngài nhẫn nại một chút nô tỳ đã gọi đại phu, đại phu lập tức đến" Tương Nhi bối rối đứng bên cạnh gi.ường không biết làm sao, cũng không giám chạm vào Nguyên Hạo.
Đành lên tiếng an ủi, trong lòng lo lắng nhìn thiếu gia kêu rên đau đớn.
Nghe tự chết Tương Y Xuýt nữa té quỳ trên đất. Mồ hôi đầy đầu, khẩn trương đi lấy khăn, vắt nước đem vào luống cuống tay chân muốn đắp lên chán Nguyên Hạo.
"Thiếu gia, ngài nhẫn một chút, nô tỳ cho người lau lau"
Nguyên Hạo kêu lại chỉ vì muốn biết tình trạng hiện giờ của hắn mà thôi, với lại hiện tại có cơ hội hỏi thăm sao hắn có thể bỏ lỡ. Nghiêng đầu né tránh, la lên:
" A , ngươi là ai, ngươi đừng tới đây, ngươi đừng tới đây" Khuôn mặt trần đầy sợ hãi cùng mờ mịt. Không phải hắn là diễn tinh, hắn thật sự sợ hãi, cũng không quen biết họ a.
"Thiếu gia, ngài sao vậy, nô tỳ là Tương Nhi là đại tiểu thư lo lắng ngài nên phái nô tỳ cùng Thiển Y chăm sóc thiếu gia " Tương Nhi mê man trả lời câu hỏi của thiếu gia, tuy thanh danh Nguyên Hạo bên ngoài không ra gì nhưng cũng không có nói là kẻ ngốc a.
"Ngươi là ai ta không quen biết ngươi, đi đi" Nguyên Hạo thầm tán một cái lai, tiếp tục hô to.
Tương Nhi hoang mang lo sợ chỉ đành phải thu tay lại "Thiếu gia, ngài không nhớ rõ nô tỳ sao, nô tỳ chăm sóc ngài đã 5 ngày"
"Ngươi, ngươi là ai, ta là ai, tại sao ta ở đây ?"
Âm thanh run rẩy, tràn đầy sợ hãi " Thiếu gia, thiếu gia ngài không nhớ rõ nô tỳ thiệt sao" Tương Nhi giờ trong đầu loạn một bầy "làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, thiếu gia mà xảy ra chuyện thì nàng cũng không thoát khỏi trách nhiệm"
Tương Nhi trắng cả khuôn mặt, nhưng vẫn giữ một tia hy vọng hỏi " Thiếu gia ngài xem đây là số mấy" Tương Nhi cẩn thận giơ hai ngón tay lên quơ quơ trước mặt hắn.
Nguyên Hạo ?
Hắn vô ngữ nhìn bàn tay quơ trước mắt, hắn là mất trí nhớ đâu phải thiểu năng trí tuệ. Kiểu này hắn trả lời kiểu sao. Trong lòng tuyệt vọng thầm nghĩ "Ngựa chết làm ngựa sống " đi. Trả lời:
"Ba" âm thanh ám ách khô cằn, chậm chạp, vì nói quá nhiều mà lâu chưa có miếng nước nào vào miệng.
Trừng to đôi mắt không thể tin, nàng hoài nghi mình có nghe nhầm hay không hay giơ sai ngón tay rồi. Rõ ràng tay mình là giơ hai ngón tại sao thiếu gia lại nói là ba.
Tương Nhi khuôn mặt rối rắm không biết làm sao. Nàng vẫn đưa tay lên run giọng dò hỏi một lần nữa.
"Thiếu gia ngài xem lại đây là số mấy"
Nguyên Hạo gian nan nói lại lần nữa " ba"
Tương nhi hốt hoảng nhìn Nguyên Hạo, tràn ngập không thể tin lẩm bẩm "Thôi xong thiếu gia biến si ngốc rồi"
Nguyên Hạo quả thật muốn chửi người, hắn là mất trí nhớ không phải si ngốc có được không.
"Nước" hắn gian nan mở miệng, hắn thật sự khát lắm rồi, lâu không có nước cổ họng thật đau.
Tương Nhi nghe được thanh âm, mới hồi phục một chút tinh thần, đi lấy chén canh qua.
Thầm nghĩ chẳng lẽ thiếu gia yêu mà không được, tự hủy hoại bản thân, cam nguyện làm kẻ si ngốc cũng không muốn thanh tỉnh nhìn ái nhân thành thân. Nghe nói thiếu gia bên ngoài rất nhiều hồng nhan tri kỷ, thôi thôi biến ngốc cũng hảo, ít nhất không gây tai họa bên ngoài, còn có thể nói là tốt rồi. Tương Nhi tự an ủi, bưng chén canh đến bên cạnh Nguyên Hạo, nhìn hắn ánh mắt tràn đầy đồng tình.
Nguyên Hạo !
Hắn thật sự chịu phục cô gái trước mắt, không biết não bổ cái gì mà nhìn hắn ánh mắt quái quái. Nhẫn nhịn phun tào trong lòng, Nguyên Hạo uống từng muỗng canh nhuận yết hầu.
Hết chương. Kính mong đợi chương tiếp theo