Cha trong kí ức của con
Tác giả: Minh Hoài
* * *
Hình ảnh cha trong kí ức của con luôn là một người đàn ông khỏe mạnh, có thể chắn gió che mưa cho cả gia đình. Thế mà giờ đây, khi tháng năm đi qua để lại những vết đồi mồi trên gương mặt chai sạm vì nắng vì gió ấy, con mới chợt nhận ra, thì ra cha đã già..
Chúng ta đã từng là hai người bạn, hai người bạn thân đúng nghĩa. Kể từ khi con còn nhỏ, đã luôn biết đến sự tồn tại và hiện diện của cha trong tất cả những nhịp thở hằng ngày của con. Người ta vẫn thường nói con gái giống như một chiếc áo khoác bông ấm áp mang lại niềm hạnh phúc vô bờ cho cha. Còn với con, cha là siêu nhân có thể cùng con làm tất cả mọi thứ mà con hằng mong ước. Cùng nhau, chúng ta đã trải qua những tháng ngày với những đoạn hồi ức quý giá, và cha mẹ chính là động lực cho con cố gắng mỗi ngày.
Thế nhưng rồi ai cũng phải lớn lên, kèm theo đó là những giọt nước mắt khi chúng ta phải chứng kiến cảnh cha mẹ chúng ta già đi mỗi ngày, và con cũng vậy. Cha của con bây giờ chân tay đã không còn khỏe mạnh, mái tóc đã lâm râm và nụ cười đã có phần mệt mỏi.
Cuộc sống này bắt buộc chúng ta phải đối mặt với quá nhiều thứ – những thứ trách nhiệm mà cha phải gồng gánh để mang lại cho gia đình những ngày tháng vô tư quả thật đã khiến cha già yếu đi nhiều. Thế nhưng, ngày cha càng già, thì ngày con gái phải rời xa gia đình thân thương để đến với một vùng đất mới, một gia đình mới lại càng gần. Và chúng ta dường như dần trở nên xa lạ..
Cha bắt đầu dấu con về những cơn đau dai dẳng hay những trận ho kéo dài. Mẹ cũng không còn kể với con về những lần không cẩn thận bị ngã. Con cũng gạt đi những đớn đau và sự bất công mà xã hội mang lại. Chúng ta, từng người thân thiết trong gia đình, lại bắt đầu có với nhau những bí mật nhỏ nhặt..
Con chợt giật mình, từ khi nào mà gia đình mình lại giống như những người xa lạ đến vậy? Có phải đối với cha mẹ, việc chia sẻ những nỗi đau đớn của mình với một người thân ruột thịt còn đau hơn nỗi đau về thể xác đến hàng nghìn lần hay không? Và chúng ta tự cho rằng, khi không ai biết gì về những nỗi đau đớn mà chúng ta phải trải qua, lòng họ sẽ thấy nhẹ nhõm.. Có phải vậy không cha?
Những tháng ngày lang bạt nơi đất khách quê người, con lại mang những mảnh hồi ức cũ kĩ về một gia đình ba người ấm áp ra để gặm nhấm. Mỗi lúc như thế, nỗi nhớ nhà trong con lại lớn dần. Giá như người ta không phải lớn lên, giá như người ta không phải lập gia đình, thì con mong con sẽ được sống mãi bên cạnh cha mẹ, vui những niềm vui chung, và cùng xót xa cho những nỗi đau mà cha mẹ phải gánh chịu. Thế nhưng cuộc sống đâu có giống như ta mơ ước phải không cha ơi?
Con gái đã đến tuổi trưởng thành, đã đến lúc phải lập gia đình, rồi mai đây con sẽ có cho mình 1 gia đình mới. Chúng ta, dần dần sẽ không còn là những người bạn thân. Con biết cha rồi đây sẽ buồn vui lẫn lộn, khi mà người bạn thân lâu năm của con rồi sẽ phải cầm tay con trao lại cho người bạn đời mà con lựa chọn. Nhưng cha ơi, con dù lớn đến bao nhiêu thì vẫn sẽ mãi luôn là cô con gái bé bỏng của cha mà thôi! Cho dù có phải đi hết cả cuộc đời này, thì cha vẫn luôn là người hùng có thể làm tất cả mọi thứ trong tim con.
Cha hãy sống thật khỏe mạnh như cha đã từng, đến nỗi mà bệnh tật hay tuổi già cũng không thể mang đi được nụ cười trên đôi môi cha. Sống thật khỏe mạnh, vì chỉ có như thế thì con gái mới có thể mạnh mẽ mà bước tiếp mỗi ngày..
Tác giả: Minh Hoài
* * *
Hình ảnh cha trong kí ức của con luôn là một người đàn ông khỏe mạnh, có thể chắn gió che mưa cho cả gia đình. Thế mà giờ đây, khi tháng năm đi qua để lại những vết đồi mồi trên gương mặt chai sạm vì nắng vì gió ấy, con mới chợt nhận ra, thì ra cha đã già..
Chúng ta đã từng là hai người bạn, hai người bạn thân đúng nghĩa. Kể từ khi con còn nhỏ, đã luôn biết đến sự tồn tại và hiện diện của cha trong tất cả những nhịp thở hằng ngày của con. Người ta vẫn thường nói con gái giống như một chiếc áo khoác bông ấm áp mang lại niềm hạnh phúc vô bờ cho cha. Còn với con, cha là siêu nhân có thể cùng con làm tất cả mọi thứ mà con hằng mong ước. Cùng nhau, chúng ta đã trải qua những tháng ngày với những đoạn hồi ức quý giá, và cha mẹ chính là động lực cho con cố gắng mỗi ngày.
Thế nhưng rồi ai cũng phải lớn lên, kèm theo đó là những giọt nước mắt khi chúng ta phải chứng kiến cảnh cha mẹ chúng ta già đi mỗi ngày, và con cũng vậy. Cha của con bây giờ chân tay đã không còn khỏe mạnh, mái tóc đã lâm râm và nụ cười đã có phần mệt mỏi.
Cuộc sống này bắt buộc chúng ta phải đối mặt với quá nhiều thứ – những thứ trách nhiệm mà cha phải gồng gánh để mang lại cho gia đình những ngày tháng vô tư quả thật đã khiến cha già yếu đi nhiều. Thế nhưng, ngày cha càng già, thì ngày con gái phải rời xa gia đình thân thương để đến với một vùng đất mới, một gia đình mới lại càng gần. Và chúng ta dường như dần trở nên xa lạ..
Cha bắt đầu dấu con về những cơn đau dai dẳng hay những trận ho kéo dài. Mẹ cũng không còn kể với con về những lần không cẩn thận bị ngã. Con cũng gạt đi những đớn đau và sự bất công mà xã hội mang lại. Chúng ta, từng người thân thiết trong gia đình, lại bắt đầu có với nhau những bí mật nhỏ nhặt..
Con chợt giật mình, từ khi nào mà gia đình mình lại giống như những người xa lạ đến vậy? Có phải đối với cha mẹ, việc chia sẻ những nỗi đau đớn của mình với một người thân ruột thịt còn đau hơn nỗi đau về thể xác đến hàng nghìn lần hay không? Và chúng ta tự cho rằng, khi không ai biết gì về những nỗi đau đớn mà chúng ta phải trải qua, lòng họ sẽ thấy nhẹ nhõm.. Có phải vậy không cha?
Những tháng ngày lang bạt nơi đất khách quê người, con lại mang những mảnh hồi ức cũ kĩ về một gia đình ba người ấm áp ra để gặm nhấm. Mỗi lúc như thế, nỗi nhớ nhà trong con lại lớn dần. Giá như người ta không phải lớn lên, giá như người ta không phải lập gia đình, thì con mong con sẽ được sống mãi bên cạnh cha mẹ, vui những niềm vui chung, và cùng xót xa cho những nỗi đau mà cha mẹ phải gánh chịu. Thế nhưng cuộc sống đâu có giống như ta mơ ước phải không cha ơi?
Con gái đã đến tuổi trưởng thành, đã đến lúc phải lập gia đình, rồi mai đây con sẽ có cho mình 1 gia đình mới. Chúng ta, dần dần sẽ không còn là những người bạn thân. Con biết cha rồi đây sẽ buồn vui lẫn lộn, khi mà người bạn thân lâu năm của con rồi sẽ phải cầm tay con trao lại cho người bạn đời mà con lựa chọn. Nhưng cha ơi, con dù lớn đến bao nhiêu thì vẫn sẽ mãi luôn là cô con gái bé bỏng của cha mà thôi! Cho dù có phải đi hết cả cuộc đời này, thì cha vẫn luôn là người hùng có thể làm tất cả mọi thứ trong tim con.
Cha hãy sống thật khỏe mạnh như cha đã từng, đến nỗi mà bệnh tật hay tuổi già cũng không thể mang đi được nụ cười trên đôi môi cha. Sống thật khỏe mạnh, vì chỉ có như thế thì con gái mới có thể mạnh mẽ mà bước tiếp mỗi ngày..