(AFCVN) - Hai năm sau, các cổ động viên Arsenal lại có dịp ăn mừng chiến thắng. Dưới sự dẫn dắt của Georghe Graham, Arsenal có lối chơi phòng ngự cực kì vững chắc với bộ tứ vệ: Nigel Winterburn, Steve Bould, Tony Adams, Lee Dixon và chàng thủ môn mới đến từ Queen Park Ranger, David Seaman.
Bẫy việt vị của họ vượt biển nổi danh khắp thế giới. Thời kì ấy, hàng phòng ngự chính là sức mạnh của Arsenal, đảm bảo chiến thắng cho đội bóng khi mà hiệu suất của hàng công là khá thấp (tuy nhiên trong năm giành chức vô địch, Arsenal không hề tệ, họ ghi được tới 78 bàn). Đội bóng thường giành điểm chỉ với một bàn thắng duy nhất và biệt hiệu "boring Arsenal" (Arsenal buồn tẻ) ra đời. Những năm đó, bài hát truyền thống của các cổ động viên là "One-nil to the Arsenal" (1- 0 cho Arsenal). (Bài hát này cũng có khá nhiều câu chuyện thú vị, giai điệu của nó vốn là bài "Allez Paris St. Germain", tuy nhiên trong lần làm khách và đánh bại đội bóng Pháp Paris St. Germain tại cúp C2, các cổ động viên Anh quốc đã rất thích thú với bài hát này và thay vì "Allez Paris St. Germain" họ đồng thanh "One-nil to the Arsenal").
Alan Smith
Lee Dixon
Paul Merson
David Seaman
Trong năm ấy, Arsenal chỉ để thua duy nhất MỘT trận tại giải vô địch (kỉ lục của thế kỉ 20), thủng lưới 18 bàn sau 38 trận. Với thành tích ấn tượng đó, họ dễ dàng giành lấy chiếc cúp vô địch lần thứ 10. Tính đến thời điểm đó, chỉ có Liverpool giành được nhiều danh hiệu vô địch hơn Arsenal.
Tony Adams (trái) Mùa giải sau 91-92, Ian Wright, người sau này trở thành huyền thoại sân Highbury, chuyển đến từ Crystal Place.
Ian Wright 1993
Arsenal chiến thắng ở cả League Cup và FA Cup (thắng Sheffield Wednesday 2-1, bàn thắng quyết định đến vào những phút hiệp phụ ghi bởi Andy Linighan). Cú đúp đó cùng lần xuất hiện thứ 12 trong trận chung kết FA là 2 kỉ lục trong số rất nhiều kỉ lục mà câu lạc bộ đã tạo ra.
1994
Năm ấy chứng kiến Arsenal giành được danh hiệu châu Âu lần thứ 2. Họ đánh bại đối thủ đến từ Italia, AC Parma tại Copenhaghen (Đan Mạch) với tỉ số 1-0. Đội bóng Ý cũng có nhiều cơ hội như cú sút đập cột dọc của Thomas Brolin nhưng cú sút chân trái nửa nảy đầy ngẫu hứng của Alan Smith đã kết liễu số phận của Parma. Họ ngậm ngùi nhìn các cầu thủ Arsenal giương cao chiếc cúp châu Âu danh giá.
Phút đăng quang Mặc dù đạt được chiến công tại đấu trường quốc tế, nhưng thành tích của Arsenal trong nước trong những năm đó lại không mấy sáng sủa. Sự vùng dậy mạnh mẽ của Manchester United dưới sự dẫn dắt của Alex Ferguson thực sự khiến các đội bóng khác phải lo lắng. Tiếp sau thành tích nghèo nàn trong thời gian đó, Graham dính líu vào một vụ bê bối trong chuyển nhượng cầu thủ và kết quả là ông đã bị ban lãnh đạo Arsenal sa thải vào mùa bóng 1994-95, sau 8 năm thành công với 6 danh hiệu lớn. Vị trợ lí của ông, Stuart Houston được chỉ định làm huấn luyện viên tạm quyền.
1995
Dù chỉ làm tạm thời, Houston vẫn dẫn dắt Arsenal vào tới trận chung kết C2 mùa giải đó. Họ gặp Real Zaragoza, một đội bóng Tây Ban Nha, tuy nhiên Arsenal đã không thể bảo vệ được chiếc cúp vô địch. Bàn thắng nổi tiếng của Nayim ở những phút thi đấu hiệp phụ nhấn chìm ước mơ của câu lạc bộ thành London. Arsenal trở thành nhà cựu vô địch.
Ở giải thi đấu trong nước, đội bóng cũng thi đấu không thành công, thậm chí chỉ xếp thứ 12 (sau cả Tottenham). Rõ ràng Houston không phải là người thay thế xứng đáng và Bruce Rioch được mời vào ghế huấn luyện viên trưởng.
Bruce Rioch tiếp nhận đội bóng vào mùa bóng 1995-96 và ngay đầu mùa giải ông đã gây ngạc nhiên khi kí hợp đồng với Dennis Bergkamp, ngôi sao thất sủng ở Inter Milan và lôi kéo được David Platt hồi hương từ Italia. Đó là những tên tuổi lớn đi kèm với bản hợp đồng đắt giá, điều mà các cổ động viên cảm thấy xa lạ dưới thời George Graham.
Trong đội bóng xuất hiện những mâu thuẫn. Ian Wright cảm thấy khó khăn khi đá bên cạnh Bergkamp hơn là đá cặp với các tiền đạo theo mẫu truyền thống như Kevin Campbell hay Alan Smith. Xung đột căng thẳng tới mức Ian Wright cãi nhau với Bruce Rioch và đòi ra đi (nhưng sau đó anh đã thay đổi ý định).
Bên cạnh đó Tony Adams cũng bắt đầu suy sụp trong rượu chè. Bản thân Bruce Rioch cũng có bất đồng với ban lãnh đạo câu lạc bộ bởi sau vụ xì căng đan của George Graham, ban lãnh đạo không cho huấn luyện viên toàn quyền trong các vụ mua bán chuyển nhượng cầu thủ như trước nữa mà thay vào đó, giờ đây Bruce Rioch chỉ có thể đưa ra một bản danh sách cầu thủ mang tính chất tham khảo cho ban lãnh đạo xem xét.
Mâu thuẫn lên đến cực điểm và trước khi mùa giải 1996-97 bắt đầu, Rioch bị sa thải và thế vào đó tạm thời là Pat Rice, cầu thủ nổi danh ngày trước của Arsenal trong khi ban lãnh đạo cân nhắc, lựa chọn cái tên mới cho vị trí huấn luyện viên.
Bẫy việt vị của họ vượt biển nổi danh khắp thế giới. Thời kì ấy, hàng phòng ngự chính là sức mạnh của Arsenal, đảm bảo chiến thắng cho đội bóng khi mà hiệu suất của hàng công là khá thấp (tuy nhiên trong năm giành chức vô địch, Arsenal không hề tệ, họ ghi được tới 78 bàn). Đội bóng thường giành điểm chỉ với một bàn thắng duy nhất và biệt hiệu "boring Arsenal" (Arsenal buồn tẻ) ra đời. Những năm đó, bài hát truyền thống của các cổ động viên là "One-nil to the Arsenal" (1- 0 cho Arsenal). (Bài hát này cũng có khá nhiều câu chuyện thú vị, giai điệu của nó vốn là bài "Allez Paris St. Germain", tuy nhiên trong lần làm khách và đánh bại đội bóng Pháp Paris St. Germain tại cúp C2, các cổ động viên Anh quốc đã rất thích thú với bài hát này và thay vì "Allez Paris St. Germain" họ đồng thanh "One-nil to the Arsenal").
Alan Smith
Lee Dixon
Paul Merson
David Seaman
Trong năm ấy, Arsenal chỉ để thua duy nhất MỘT trận tại giải vô địch (kỉ lục của thế kỉ 20), thủng lưới 18 bàn sau 38 trận. Với thành tích ấn tượng đó, họ dễ dàng giành lấy chiếc cúp vô địch lần thứ 10. Tính đến thời điểm đó, chỉ có Liverpool giành được nhiều danh hiệu vô địch hơn Arsenal.
Tony Adams (trái) Mùa giải sau 91-92, Ian Wright, người sau này trở thành huyền thoại sân Highbury, chuyển đến từ Crystal Place.
Ian Wright 1993
Arsenal chiến thắng ở cả League Cup và FA Cup (thắng Sheffield Wednesday 2-1, bàn thắng quyết định đến vào những phút hiệp phụ ghi bởi Andy Linighan). Cú đúp đó cùng lần xuất hiện thứ 12 trong trận chung kết FA là 2 kỉ lục trong số rất nhiều kỉ lục mà câu lạc bộ đã tạo ra.
1994
Năm ấy chứng kiến Arsenal giành được danh hiệu châu Âu lần thứ 2. Họ đánh bại đối thủ đến từ Italia, AC Parma tại Copenhaghen (Đan Mạch) với tỉ số 1-0. Đội bóng Ý cũng có nhiều cơ hội như cú sút đập cột dọc của Thomas Brolin nhưng cú sút chân trái nửa nảy đầy ngẫu hứng của Alan Smith đã kết liễu số phận của Parma. Họ ngậm ngùi nhìn các cầu thủ Arsenal giương cao chiếc cúp châu Âu danh giá.
Phút đăng quang Mặc dù đạt được chiến công tại đấu trường quốc tế, nhưng thành tích của Arsenal trong nước trong những năm đó lại không mấy sáng sủa. Sự vùng dậy mạnh mẽ của Manchester United dưới sự dẫn dắt của Alex Ferguson thực sự khiến các đội bóng khác phải lo lắng. Tiếp sau thành tích nghèo nàn trong thời gian đó, Graham dính líu vào một vụ bê bối trong chuyển nhượng cầu thủ và kết quả là ông đã bị ban lãnh đạo Arsenal sa thải vào mùa bóng 1994-95, sau 8 năm thành công với 6 danh hiệu lớn. Vị trợ lí của ông, Stuart Houston được chỉ định làm huấn luyện viên tạm quyền.
1995
Dù chỉ làm tạm thời, Houston vẫn dẫn dắt Arsenal vào tới trận chung kết C2 mùa giải đó. Họ gặp Real Zaragoza, một đội bóng Tây Ban Nha, tuy nhiên Arsenal đã không thể bảo vệ được chiếc cúp vô địch. Bàn thắng nổi tiếng của Nayim ở những phút thi đấu hiệp phụ nhấn chìm ước mơ của câu lạc bộ thành London. Arsenal trở thành nhà cựu vô địch.
Ở giải thi đấu trong nước, đội bóng cũng thi đấu không thành công, thậm chí chỉ xếp thứ 12 (sau cả Tottenham). Rõ ràng Houston không phải là người thay thế xứng đáng và Bruce Rioch được mời vào ghế huấn luyện viên trưởng.
Bruce Rioch tiếp nhận đội bóng vào mùa bóng 1995-96 và ngay đầu mùa giải ông đã gây ngạc nhiên khi kí hợp đồng với Dennis Bergkamp, ngôi sao thất sủng ở Inter Milan và lôi kéo được David Platt hồi hương từ Italia. Đó là những tên tuổi lớn đi kèm với bản hợp đồng đắt giá, điều mà các cổ động viên cảm thấy xa lạ dưới thời George Graham.
Trong đội bóng xuất hiện những mâu thuẫn. Ian Wright cảm thấy khó khăn khi đá bên cạnh Bergkamp hơn là đá cặp với các tiền đạo theo mẫu truyền thống như Kevin Campbell hay Alan Smith. Xung đột căng thẳng tới mức Ian Wright cãi nhau với Bruce Rioch và đòi ra đi (nhưng sau đó anh đã thay đổi ý định).
Bên cạnh đó Tony Adams cũng bắt đầu suy sụp trong rượu chè. Bản thân Bruce Rioch cũng có bất đồng với ban lãnh đạo câu lạc bộ bởi sau vụ xì căng đan của George Graham, ban lãnh đạo không cho huấn luyện viên toàn quyền trong các vụ mua bán chuyển nhượng cầu thủ như trước nữa mà thay vào đó, giờ đây Bruce Rioch chỉ có thể đưa ra một bản danh sách cầu thủ mang tính chất tham khảo cho ban lãnh đạo xem xét.
Mâu thuẫn lên đến cực điểm và trước khi mùa giải 1996-97 bắt đầu, Rioch bị sa thải và thế vào đó tạm thời là Pat Rice, cầu thủ nổi danh ngày trước của Arsenal trong khi ban lãnh đạo cân nhắc, lựa chọn cái tên mới cho vị trí huấn luyện viên.