Đoạn văn mẫu có sử dụng phép nối và phép thế:
Khoảng thời gian tôi yêu thích nhất vào mỗi ngày đến trường đó chính là những giờ ra chơi nhiều niềm vui. Khi tiếng trống trường báo hiệu một giờ giải lao đã đến, tiếng hò reo của các bạn học sinh vang lên, sau đó là từng tốp người ùa ra sân trường để bày những trò chơi đầy lý thú. Nhóm các bạn lớp 1B thì chơi nhảy dây, bạn nào bạn nấy nhảy thật điêu luyện, chiếc dây đung đưa theo từng nhịp bước chân của các bạn, tiếng hò reo cổ vũ náo nhiệt. Ngay cạnh đó là lớp 3A đang chơi kéo co, họ chia thành hai đội, bám vào nhau, ai cũng ra sức kéo về phái mình, không ai thua kém ai để mong giành được thành lợi. Xa xa kia là tụi con trai lớp 4C đang đá cầu hăng say. Quả cầu được tung lên, hạ xuống sau từng cái đá chân của các bạn, họ chuyền cầu, tâng cầu một cách vui vẻ mà không hề cảm thấy mệt mỏi. Bên cạnh đó, vẫn có những nhóm bạn rủ nhau đi dạo xung quanh sân trường, ngồi gốc cây cùng nhau học bài, đọc báo, trò chuyện hay cũng có những bạn ngồi trong lớp để chuẩn bị bài. Giờ ra chơi luôn là khoảnh khắc khiến mỗi người học sinh cảm thấy thư giãn và mang lại sự hăng say, tâm thế nhẹ nhõm cho những tiết học tiếp theo.
Phép nối: Ngay cạnh đó , Bên cạnh đó.
Phép thế: “lớp 3A “ được thế bằng từ “họ”.
Đoạn văn mẫu có sử dụng phép nối và phép thế 2:
“Tài” và “đức” luôn là hai khái niệm đi song song và đồng hành với nhau trong bất kỳ một lĩnh vực nào của cuộc sống. Thật vậy, chúng đều là những thước đo giá trị bản thân của mỗi con người. Có “tài” , tức là tài năng, nhưng lại không có “đức” thì sẽ chẳng bao giờ có thể thành công. Một người kỹ sư giỏi, thế nhưng anh ta không biết cách cư xử thì sẽ không có ai muốn làm việc với anh ta; một bác sĩ, không biết cách đối nhân xử thế, vô đạo đức dù cho chuyên môn của họ có tốt đến đâu thì cũng sẽ chẳng ai muốn hợp tác với họ. Nếu “tài” là cánh cửa để mở ra con đường đến thành công thì “đức” sẽ là chiếc chìa khóa để mở khóa được cánh cửa ấy. Ngược lại, nếu chỉ có “đức” mà không có “tài” thì làm việc gì cũng khó. Trong xu thế phát triển như hiện nay, việc đòi hỏi năng lực của mỗi người là rất quan trọng và cần thiết, cơ hội sẽ khó mà đến với chúng ta nếu ta không có bất kỳ một kỹ năng hay chuyên môn nào. Do đó, cả “tài” và “đức” đều rất có giá trị, từ đấy mà đòi hỏi mỗi chúng ta cần biết trau dồi hài hòa cả tài năng và đạo đức để có thể hoàn thiện bản thân, thích ứng với mọi môi trường trong cuộc sống. Ta không nên chỉ coi trọng “đức” mà quên đi nỗ lực để có “tài”, cũng không nên vì quá trau dồi “tài” mà bỏ quên đi cách cư xử đạo đức.
Phép nối: Thật vậy
Phép thế : chúng
Khoảng thời gian tôi yêu thích nhất vào mỗi ngày đến trường đó chính là những giờ ra chơi nhiều niềm vui. Khi tiếng trống trường báo hiệu một giờ giải lao đã đến, tiếng hò reo của các bạn học sinh vang lên, sau đó là từng tốp người ùa ra sân trường để bày những trò chơi đầy lý thú. Nhóm các bạn lớp 1B thì chơi nhảy dây, bạn nào bạn nấy nhảy thật điêu luyện, chiếc dây đung đưa theo từng nhịp bước chân của các bạn, tiếng hò reo cổ vũ náo nhiệt. Ngay cạnh đó là lớp 3A đang chơi kéo co, họ chia thành hai đội, bám vào nhau, ai cũng ra sức kéo về phái mình, không ai thua kém ai để mong giành được thành lợi. Xa xa kia là tụi con trai lớp 4C đang đá cầu hăng say. Quả cầu được tung lên, hạ xuống sau từng cái đá chân của các bạn, họ chuyền cầu, tâng cầu một cách vui vẻ mà không hề cảm thấy mệt mỏi. Bên cạnh đó, vẫn có những nhóm bạn rủ nhau đi dạo xung quanh sân trường, ngồi gốc cây cùng nhau học bài, đọc báo, trò chuyện hay cũng có những bạn ngồi trong lớp để chuẩn bị bài. Giờ ra chơi luôn là khoảnh khắc khiến mỗi người học sinh cảm thấy thư giãn và mang lại sự hăng say, tâm thế nhẹ nhõm cho những tiết học tiếp theo.
Phép nối: Ngay cạnh đó , Bên cạnh đó.
Phép thế: “lớp 3A “ được thế bằng từ “họ”.
Đoạn văn mẫu có sử dụng phép nối và phép thế 2:
“Tài” và “đức” luôn là hai khái niệm đi song song và đồng hành với nhau trong bất kỳ một lĩnh vực nào của cuộc sống. Thật vậy, chúng đều là những thước đo giá trị bản thân của mỗi con người. Có “tài” , tức là tài năng, nhưng lại không có “đức” thì sẽ chẳng bao giờ có thể thành công. Một người kỹ sư giỏi, thế nhưng anh ta không biết cách cư xử thì sẽ không có ai muốn làm việc với anh ta; một bác sĩ, không biết cách đối nhân xử thế, vô đạo đức dù cho chuyên môn của họ có tốt đến đâu thì cũng sẽ chẳng ai muốn hợp tác với họ. Nếu “tài” là cánh cửa để mở ra con đường đến thành công thì “đức” sẽ là chiếc chìa khóa để mở khóa được cánh cửa ấy. Ngược lại, nếu chỉ có “đức” mà không có “tài” thì làm việc gì cũng khó. Trong xu thế phát triển như hiện nay, việc đòi hỏi năng lực của mỗi người là rất quan trọng và cần thiết, cơ hội sẽ khó mà đến với chúng ta nếu ta không có bất kỳ một kỹ năng hay chuyên môn nào. Do đó, cả “tài” và “đức” đều rất có giá trị, từ đấy mà đòi hỏi mỗi chúng ta cần biết trau dồi hài hòa cả tài năng và đạo đức để có thể hoàn thiện bản thân, thích ứng với mọi môi trường trong cuộc sống. Ta không nên chỉ coi trọng “đức” mà quên đi nỗ lực để có “tài”, cũng không nên vì quá trau dồi “tài” mà bỏ quên đi cách cư xử đạo đức.
Phép nối: Thật vậy
Phép thế : chúng