Gửi Tôi Của Tương Lai
Tác giả: Yishenn
Nội dung:
Hôm nay vẫn như mọi ngày tôi mở nhạc lên và tìm cho mình cảm hứng thì tự nhiên máy chuyển bài Letter Song của Wotamin, một trong những bài hát Nhật tôi thích nhất, tự dưng tôi có ý tưởng viết những lời muốn nói gửi cho mình của tương lai 10 năm sau. Tôi có vô số điều tò mò về tương lai, về bản thân, về gia đình. Mà không biết liệu sau này của tôi có nhớ được bài viết này không nữa..
Gửi tôi của tương lai! Ở thời điểm này, tôi có nhiều cảm xúc và tâm sự quá, thấy trống rỗng và bi quan, gần như mất hết niềm tin và hoang mang về cuộc sống này. Tôi cố chấp và bi quan khi nhìn nhận về thế giới, cái tuổi cứ mộng mơ, sốc nổi, chỉ cần thích thì cứ làm theo ý mình, muốn độc lập và khăng khăng rằng mình đã trưởng thành rồi, là công dân rồi, có thể lo liệu được tất cả. Có lẽ cũng vì vậy mà tôi mắc nhiều sai lầm quá, cứ hoang mang và mất niềm tin vào chặng đường tương lai của chính mình vậy.
Cậu của hiện tại sẽ có những đớn đau hơn quá khứ, sẽ có những vấp ngã đau hơn nhưng tất cả đều tỉ lệ thuận theo thời gian, những nỗi buồn, những bài học thấm thía, những tổn thương cũng không ngoại lệ. Trưởng thành chẳng phải luôn đáng sợ hay sao? Cậu của tương lai vẫn là "chính cậu" nhưng không còn bồng bột như trước đúng không?
Bây giờ cậu bây giờ vẫn ổn chứ? Cậu còn hay thức khuya, còn hay buồn vu vơ vì những điều không đáng không? Có còn hay suy nghĩ mãi về một chuyện đã thuộc về kỉ niệm? Cậu bây giờ vẫn ổn chứ? Cậu còn giữ thói quen viết nhật kí hay tuôn trào mọi cảm xúc của mình qua những phím bấm không? Cậu lúc này còn nhớ về những điều đã cũ như hồi xưa?
Cậu đã có công việc làm ổn định chưa hay vẫn miệt mài trên con đường theo đuổi điều mình thích? Hay cậu đã thực hiện được ước mơ mà lúc bé luôn ao ước chưa hay vẫn loay hoay mãi chưa tìm thấy lối đi riêng cho cuộc sống của mình? Cậu lúc này là chọn cho mình công việc mà bản thân định hướng từ trước hay lại rẽ sang một hướng khác mà đến cậu cũng chẳng thể ngờ tới?
Gia đình cậu lúc này chắc vẫn rất đang hạnh phúc nhỉ? Cậu đã thực sự trở thành đứa con hiếu thảo của bố mẹ? Cậu đã mua được cho mẹ món mẹ thích và chăm sóc được cho bố rồi đúng không? Hay cậu vẫn chênh vênh giữa cuộc đời và khiến bố mẹ chẳng thể ngừng lo lắng? Cũng đã nhiều năm rồi, tóc bố đã bạc đi mấy phần, trán mẹ đã xuất hiện nhiều nếp nhăn nên cậu của hiện tại đừng làm bố mẹ lo lắng nữa nhé! Hãy thương bố mẹ quãng thời gian còn lại, bố mẹ đã vì cậu mấy mươi năm rồi.
Cậu vẫn là fan của Cpop, Kpop và Jpop đó chứ? Chắc hẳn gout âm nhạc không đột ngột chuyển sang Vpop sau trưởng thành nhỉ?
Cậu bây giờ vẫn cuồng Yoongi chứ? Vẫn chấp niệm theo đảng Yoongi! Bot? Có còn mặt trên mọi mặt trận forum để "chiến" với anti fans hay đã lỡ "thầm thương nhớ trộm" người khác rồi hay chỉ support thôi? Và cậu có thực hiện được mong ước tuổi trẻ là có thật nhiều tiền để đu concept chưa? Ha hả.
Cậu chắc vẫn thích sưu tầm ảnh vẽ đẹp chứ hả?
Cậu có còn đọc đam mỹ hay ngôn tình không? Cuồng nhiệt như ngày xưa chứ? Vẫn ôm điện thoại đọc truyện mỗi khi có thời gian rảnh chứ?
Cậu bây giờ có hạnh phúc không? Cậu đã tìm được người mình thương và thương mình hay chưa? Cậu lúc này là đang hạnh phúc bên chàng trai mà cậu yêu hay là vẫn cô đơn lẻ bóng một mình? Cậu bây giờ đã chọn được người để gửi gắm tâm tư chưa hay vẫn chỉ có mình bầu bạn với chính mình? Cậu lúc này còn tin vào định mệnh, tin vào duyên số – người thương nhau rồi sẽ tìm đến nhau hay cậu đã thay đổi – rằng trên đời này chỉ có chủ động mới tìm kiếm được hạnh phúc cho mình?
Cậu ở hiện tại liệu có vui vẻ không? Những người bạn đã từng cùng nhau bước qua 4 năm đại học, những đứa bạn đã cùng cười cùng khóc năm cấp 3, hay chúng bạn bên nhau khi nối khố, chứng kiến nhau trường thành – Những mối quan hệ ấy vẫn tốt đẹp chứ? Cậu còn thường xuyên gặp họ hay không? Những người chị tốt bụng mà cậu quen khi học đại học, những tình bạn chân thành khi ấy – cậu vẫn đang gìn giữ chứ?
Cậu lúc này đã bước ra ngoài xã hội một thời gian rồi. Đã nếm được những vấp ngã, những thất bại, những đau khổ, những nước mắt. Giữa cuộc sống quá nhiều toan tính, dối lừa, khi gặp được vô số người giúp cậu vì vụ lợi bản thân hoặc những người sẵn sàng xô cậu ngã từ phía sau, lòng người vốn khó đoán, cậu lúc này còn giữ được cho mình niềm tin và sự chân thành không? Cậu bây giờ còn đủ tỉnh táo, đủ bình yên để không bị cuốn vào vòng xoay ấy?
Dẫu sao cậu biết rồi đấy, chúng ta đã từng hoang dại và bồng bột biết chừng nào. Cái chúng ta muốn trong cuộc sống này quả là rất nhiều. Mỗi sáng thức dậy, tôi luôn tự nhắc nhở mình phải làm một điều gì đó ý nghĩa mỗi ngày. Và đến bây giờ thì tôi vẫn chưa làm gì cho ra hồn cả.
Cậu bây giờ đã trở thành người mình muốn trở thành chưa? Vẫn giữ cho mình những thói quen lúc trước? Đọc vài cuốn sách hay, nghe vài bản nhạc buồn và viết vài câu truyện tản mạn? Cậu lúc này còn thích những bài hát mà hồi xưa nghe cả trăm lần không chán không? Tính cách ngang bướng, thẳng tính, cọc cằn, yêu ghét rõ ràng, không hay nịnh hót của cậu khi ấy, bây giờ vẫn không bị những khắc nghiệt ngoài kia bào mòn đúng không?
Cậu của bây giờ chắc đã chín chắn lên nhiều rồi, thời gian cũng trôi qua nhanh thật, mới thế đã 6 năm trôi qua rồi và có lẽ đủ để cho cậu nhìn cuộc đời này đa sắc với những gam màu khác nhau – cả sáng lẫn tối. Cậu bây giờ chắc đã trưởng thành hơn nhiều rồi, những chuyện khi ấy nghĩ cách nào cũng chẳng thể thông, cậu có lẽ đã biết cách để cân bằng tất cả rồi, biết buông những thứ không đáng và tự tìm niềm vui riêng cho mình. Cậu bây giờ chắc khi nghĩ về quãng thời gian ấy, nghĩ về những nỗi buồn, những lo lắng, trăn trở của mình lúc trước mà không khỏi phì cười "Hồi đó mình con nít quá!". Trưởng thành chẳng phải luôn đáng sợ hay sao?
Tôi của sau này có tự tin, có dũng khí, có trưởng thành chín chắn hơn tôi của hiện tại nhiều không? Hay tôi của 10 năm sau đã biến thành một người phụ nữ lạnh bạc sâu thẳm trong tâm khảm rồi?
Cậu khi đang đọc những dòng này, thì đang hạnh phúc mỉm cười, hay là khóc lóc tiếc hận? Có khó khăn gì cũng phải tiếp tục tiến bước nhé. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Chỉ mong cậu của bây giờ, dù ngoài kia có sóng to, gió lớn đến nào, dù những người trong thế giới rộng lớn này có lợi dụng tình cảm của cậu, có làm tổn thương cậu, hay khiến cậu thất vọng, đau đớn, cậu vẫn giữ được sự chân thành và niềm tin của bản thân mình.
Dù cuộc sống đưa đẩy, xô bồ thế nào đi nữa, chỉ mong cậu vẫn là chính cậu của quá khứ. Vẫn yêu bản thân mình, vẫn biết phân biệt đúng sai, vẫn an yên giữa những tranh đua, đố kị, vẫn hết mình vì những tình cảm mà mình trân trọng.
Mong sao tôi của tương lai sẽ đọc lại những dòng này, tôi hi vọng mình sẽ mỉm cười vì đã vượt qua tất cả chứ không phải vẫn là một kẻ không có gì trong tay như bây giờ! Gạt đi nỗi buồn, bỏ qua những suy nghĩ sáo rỗng nào, tương lai đang vẫy chào tôi rồi!
Hết .
Tác giả: Yishenn
Nội dung:
Hôm nay vẫn như mọi ngày tôi mở nhạc lên và tìm cho mình cảm hứng thì tự nhiên máy chuyển bài Letter Song của Wotamin, một trong những bài hát Nhật tôi thích nhất, tự dưng tôi có ý tưởng viết những lời muốn nói gửi cho mình của tương lai 10 năm sau. Tôi có vô số điều tò mò về tương lai, về bản thân, về gia đình. Mà không biết liệu sau này của tôi có nhớ được bài viết này không nữa..
Gửi tôi của tương lai! Ở thời điểm này, tôi có nhiều cảm xúc và tâm sự quá, thấy trống rỗng và bi quan, gần như mất hết niềm tin và hoang mang về cuộc sống này. Tôi cố chấp và bi quan khi nhìn nhận về thế giới, cái tuổi cứ mộng mơ, sốc nổi, chỉ cần thích thì cứ làm theo ý mình, muốn độc lập và khăng khăng rằng mình đã trưởng thành rồi, là công dân rồi, có thể lo liệu được tất cả. Có lẽ cũng vì vậy mà tôi mắc nhiều sai lầm quá, cứ hoang mang và mất niềm tin vào chặng đường tương lai của chính mình vậy.
Cậu của hiện tại sẽ có những đớn đau hơn quá khứ, sẽ có những vấp ngã đau hơn nhưng tất cả đều tỉ lệ thuận theo thời gian, những nỗi buồn, những bài học thấm thía, những tổn thương cũng không ngoại lệ. Trưởng thành chẳng phải luôn đáng sợ hay sao? Cậu của tương lai vẫn là "chính cậu" nhưng không còn bồng bột như trước đúng không?
Bây giờ cậu bây giờ vẫn ổn chứ? Cậu còn hay thức khuya, còn hay buồn vu vơ vì những điều không đáng không? Có còn hay suy nghĩ mãi về một chuyện đã thuộc về kỉ niệm? Cậu bây giờ vẫn ổn chứ? Cậu còn giữ thói quen viết nhật kí hay tuôn trào mọi cảm xúc của mình qua những phím bấm không? Cậu lúc này còn nhớ về những điều đã cũ như hồi xưa?
Cậu đã có công việc làm ổn định chưa hay vẫn miệt mài trên con đường theo đuổi điều mình thích? Hay cậu đã thực hiện được ước mơ mà lúc bé luôn ao ước chưa hay vẫn loay hoay mãi chưa tìm thấy lối đi riêng cho cuộc sống của mình? Cậu lúc này là chọn cho mình công việc mà bản thân định hướng từ trước hay lại rẽ sang một hướng khác mà đến cậu cũng chẳng thể ngờ tới?
Gia đình cậu lúc này chắc vẫn rất đang hạnh phúc nhỉ? Cậu đã thực sự trở thành đứa con hiếu thảo của bố mẹ? Cậu đã mua được cho mẹ món mẹ thích và chăm sóc được cho bố rồi đúng không? Hay cậu vẫn chênh vênh giữa cuộc đời và khiến bố mẹ chẳng thể ngừng lo lắng? Cũng đã nhiều năm rồi, tóc bố đã bạc đi mấy phần, trán mẹ đã xuất hiện nhiều nếp nhăn nên cậu của hiện tại đừng làm bố mẹ lo lắng nữa nhé! Hãy thương bố mẹ quãng thời gian còn lại, bố mẹ đã vì cậu mấy mươi năm rồi.
Cậu vẫn là fan của Cpop, Kpop và Jpop đó chứ? Chắc hẳn gout âm nhạc không đột ngột chuyển sang Vpop sau trưởng thành nhỉ?
Cậu bây giờ vẫn cuồng Yoongi chứ? Vẫn chấp niệm theo đảng Yoongi! Bot? Có còn mặt trên mọi mặt trận forum để "chiến" với anti fans hay đã lỡ "thầm thương nhớ trộm" người khác rồi hay chỉ support thôi? Và cậu có thực hiện được mong ước tuổi trẻ là có thật nhiều tiền để đu concept chưa? Ha hả.
Cậu chắc vẫn thích sưu tầm ảnh vẽ đẹp chứ hả?
Cậu có còn đọc đam mỹ hay ngôn tình không? Cuồng nhiệt như ngày xưa chứ? Vẫn ôm điện thoại đọc truyện mỗi khi có thời gian rảnh chứ?
Cậu bây giờ có hạnh phúc không? Cậu đã tìm được người mình thương và thương mình hay chưa? Cậu lúc này là đang hạnh phúc bên chàng trai mà cậu yêu hay là vẫn cô đơn lẻ bóng một mình? Cậu bây giờ đã chọn được người để gửi gắm tâm tư chưa hay vẫn chỉ có mình bầu bạn với chính mình? Cậu lúc này còn tin vào định mệnh, tin vào duyên số – người thương nhau rồi sẽ tìm đến nhau hay cậu đã thay đổi – rằng trên đời này chỉ có chủ động mới tìm kiếm được hạnh phúc cho mình?
Cậu ở hiện tại liệu có vui vẻ không? Những người bạn đã từng cùng nhau bước qua 4 năm đại học, những đứa bạn đã cùng cười cùng khóc năm cấp 3, hay chúng bạn bên nhau khi nối khố, chứng kiến nhau trường thành – Những mối quan hệ ấy vẫn tốt đẹp chứ? Cậu còn thường xuyên gặp họ hay không? Những người chị tốt bụng mà cậu quen khi học đại học, những tình bạn chân thành khi ấy – cậu vẫn đang gìn giữ chứ?
Cậu lúc này đã bước ra ngoài xã hội một thời gian rồi. Đã nếm được những vấp ngã, những thất bại, những đau khổ, những nước mắt. Giữa cuộc sống quá nhiều toan tính, dối lừa, khi gặp được vô số người giúp cậu vì vụ lợi bản thân hoặc những người sẵn sàng xô cậu ngã từ phía sau, lòng người vốn khó đoán, cậu lúc này còn giữ được cho mình niềm tin và sự chân thành không? Cậu bây giờ còn đủ tỉnh táo, đủ bình yên để không bị cuốn vào vòng xoay ấy?
Dẫu sao cậu biết rồi đấy, chúng ta đã từng hoang dại và bồng bột biết chừng nào. Cái chúng ta muốn trong cuộc sống này quả là rất nhiều. Mỗi sáng thức dậy, tôi luôn tự nhắc nhở mình phải làm một điều gì đó ý nghĩa mỗi ngày. Và đến bây giờ thì tôi vẫn chưa làm gì cho ra hồn cả.
Cậu bây giờ đã trở thành người mình muốn trở thành chưa? Vẫn giữ cho mình những thói quen lúc trước? Đọc vài cuốn sách hay, nghe vài bản nhạc buồn và viết vài câu truyện tản mạn? Cậu lúc này còn thích những bài hát mà hồi xưa nghe cả trăm lần không chán không? Tính cách ngang bướng, thẳng tính, cọc cằn, yêu ghét rõ ràng, không hay nịnh hót của cậu khi ấy, bây giờ vẫn không bị những khắc nghiệt ngoài kia bào mòn đúng không?
Cậu của bây giờ chắc đã chín chắn lên nhiều rồi, thời gian cũng trôi qua nhanh thật, mới thế đã 6 năm trôi qua rồi và có lẽ đủ để cho cậu nhìn cuộc đời này đa sắc với những gam màu khác nhau – cả sáng lẫn tối. Cậu bây giờ chắc đã trưởng thành hơn nhiều rồi, những chuyện khi ấy nghĩ cách nào cũng chẳng thể thông, cậu có lẽ đã biết cách để cân bằng tất cả rồi, biết buông những thứ không đáng và tự tìm niềm vui riêng cho mình. Cậu bây giờ chắc khi nghĩ về quãng thời gian ấy, nghĩ về những nỗi buồn, những lo lắng, trăn trở của mình lúc trước mà không khỏi phì cười "Hồi đó mình con nít quá!". Trưởng thành chẳng phải luôn đáng sợ hay sao?
Tôi của sau này có tự tin, có dũng khí, có trưởng thành chín chắn hơn tôi của hiện tại nhiều không? Hay tôi của 10 năm sau đã biến thành một người phụ nữ lạnh bạc sâu thẳm trong tâm khảm rồi?
Cậu khi đang đọc những dòng này, thì đang hạnh phúc mỉm cười, hay là khóc lóc tiếc hận? Có khó khăn gì cũng phải tiếp tục tiến bước nhé. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Chỉ mong cậu của bây giờ, dù ngoài kia có sóng to, gió lớn đến nào, dù những người trong thế giới rộng lớn này có lợi dụng tình cảm của cậu, có làm tổn thương cậu, hay khiến cậu thất vọng, đau đớn, cậu vẫn giữ được sự chân thành và niềm tin của bản thân mình.
Dù cuộc sống đưa đẩy, xô bồ thế nào đi nữa, chỉ mong cậu vẫn là chính cậu của quá khứ. Vẫn yêu bản thân mình, vẫn biết phân biệt đúng sai, vẫn an yên giữa những tranh đua, đố kị, vẫn hết mình vì những tình cảm mà mình trân trọng.
Mong sao tôi của tương lai sẽ đọc lại những dòng này, tôi hi vọng mình sẽ mỉm cười vì đã vượt qua tất cả chứ không phải vẫn là một kẻ không có gì trong tay như bây giờ! Gạt đi nỗi buồn, bỏ qua những suy nghĩ sáo rỗng nào, tương lai đang vẫy chào tôi rồi!
Hết .