Tôi xỏ đôi dép nhựa màu nâu, khoác chiếc cặp lên vai ra đường chờ thằng Trịnh. Tôi với nó nhà sát nhau 1 hàng rào, khi nào đi học cũng chờ nhau cùng đi. Nhà cách trường chưa đầy hai cây số, vì thế chúng tôi thường rủ nhau đi bộ.
Vừa bước vào cổng trường chúng tôi bỗng thấy một cảnh tượng hỗn loạn, thầy cô tất tả chạy ngược chạy xuôi, các phòng học không có một học sinh nào, mặc dù chỉ còn mười phút nữa là vào giờ học chiều nay. Cuối sân trường tôi thoáng thấy một chiếc xe hơi biển số xanh, trong phòng hội đồng thấp thoáng có vài chú công an đang ngồi ghi chép gì đó.
Tôi với thằng Trịnh trố mắt kinh ngạc, không rõ hôm nay trường mình có việc gì mà bất thường đến vậy.
– Còn đứng ngây ra đó làm gì, ra suối mà xem – Thằng Thắng từ xa chạy tới nói to với hai đứa tôi rồi thoắt một cái chạy biến mất.
Bọn tôi vẫn chưa rõ chuyện gì, nhưng nghe nói thế cứ chạy theo con đường cạnh hông bên phải trường ra thẳng suối. Trường tôi có ba dãy nhà gỗ, lợp mái tranh. Khuôn viên khá rộng, sân trường rợp bóng cây phượng và mít. Phía sau trường khoảng hơn bốn trăm mét có một con suối nhỏ chảy ngang qua. Nước suối quanh năm trong vắt mát lạnh ẩn mình dưới hàng tre xanh mướt. Chúng tôi thường trốn trường ra đây tắm và lần nào cũng bị thầy tổng phụ trách đội túm về bắt viết kiểm điểm.
Vừa chạy được một đoạn, hai thằng đã thấy đông ngẹt học sinh đứng ven bờ suối. Tôi chợt nghĩ, có lẽ có học sinh nào trưa nay mải bơi chết đuối ở đấy cũng nên. Mặc dù các thầy cô đã nhiều lần nhắc nhở, nhưng không thể nào ngăn hết được, vẫn có học sinh ham chơi trốn học đi tắm. Kiểu gì cũng không tránh khỏi có những đứa bị chuột rút rồi đuối nước. Tôi cố chen vào đám đông nhoài người nhìn về suối xem. Dưới suối hơn chục thanh niên làng tôi đang ngụp lặn, mò mẫm tìm kiếm gì đó dưới dòng nước chảy xiết.
– Người ta đang tìm cái gì vậy chị Thảo? Có người chết đuối à? – Vừa đảo mắt nhìn quanh tôi vừa túm lấy vai chị Thảo, học trên tôi một lớp, hỏi dồn.
– Ờ, người ta đang tìm xác chết – Chị Thảo cũng đang kiễng chân nhìn xuống suối trả lời qua quýt.
– Mà ai bị chết đuối vậy chị?
– Cô Dương trường mình, người ta tìm từ mười một giờ vẫn chưa thấy xác.
– Gì mà ghê vậy, kể cho em nghe với – Tôi thảng thốt kêu lên như không thể tin vào tai mình nữa.
Tôi cố gắng kéo chị Thảo ra một góc hỏi cho rõ chuyện. Người dân kéo đến mỗi lúc một đông hơn, hai bên bờ suối kín mít người, không còn chỗ chen chân.
Chị Thảo kể, sáng nay cô Hiên ở chung phòng với cô Dương, dạy xong tiết ba rồi về phòng không thấy cô Dương đâu cả. Bình thường buổi này cô Dương chỉ có 2 tiết Toán ở lớp 7B, dạy xong lúc nào cũng về sớm lo cơm nước buổi trưa. Bất giác cô cảm thấy trong người nôn nao, bồn chồn khó tả. Cô nhìn quanh phòng xem xét một lượt những đồ đạc của cô Dương có thiếu gì không, có khi về quê vội quá mà cô Dương không kịp nói cho ai biết. Tất cả vẫn bình thường như mọi khi, chỉ duy nhất có chiếc cặp đen cô Dương thường đem đi dạy là để trên bàn. Cô Dương rất ngăn nắp, gọn gàng, cẩn thận khi nào đi dạy về cô cũng treo chiếc cặp của mình vào móc trên tường, không khi nào để trên bàn như thế này. Cô Hiên vội lên thư viện hỏi đồng nghiệp, mọi người cùng nói 2 tiết của lớp 7B sáng nay không thấy cô Dương lên dạy, học sinh bỏ lớp lên đây đọc sách. Cô Hiên trở lại phòng, quan sát lại một lượt, rõ ràng mọi thứ không có gì xáo trộn. Cô lại gần nhấc cặp lên đưa xuống ghế cho rộng chỗ, cô chợt thấy có tờ giấy bên dưới cặp. Nhặt tờ giấy lên xem cô bỗng bàng hoàng rụng rời chân tay: Đó là lá thư tuyệt mệnh cô Dương để lại, nét chữ run rẩy, nghệch ngoạc nhưng đúng chữ cô Dương không phải ai khác. Vài dòng ngắn ngủi chưa được nửa trang giấy vở học trò, cô cảm ơn bố mẹ, bạn bè, đồng nghiệp và xin lỗi họ cô đành phải rời xa họ về một nơi rất xa.
Cô Hiên hốt hoảng lao ra ngoài đưa lá thư cho mọi người đọc. Người nọ gọi người kia chưa đầy nửa tiếng tất cả giáo viên đã có mặt ở sân trường, họ chia nhau đi tìm cô Dương. Toàn bộ dãy lớp học, phòng hội đồng, thư viện, thiết bị.. không có gì bất thường. Các thầy cô sực nhớ con suối sau trường, mọi người kéo nhau ra đấy tìm. Tới bờ suối họ đứng chết lặng khi thấy đôi dép nhựa của cô được để ngay ngắn cách mép nước khoảng bốn bước chân, bên cạnh có cắm một con dao nhỏ. Cô Hiên tới gần nhận ra đúng là con dao mà hai cô dùng để gọt trái cây, quá hoảng loạn cô Hiên ngã quỵ xuống xỉu trên mặt đất. Một số cô giáo đi cùng lay cô tỉnh dậy rồi dìu về phòng.
– Lúc chị ra thì đã thấy các chú công an tới làm việc, một số người trong thôn đang mò dọc theo suối để tìm – Chị Thảo nói.
– Tội cô quá, mà không biết có chắc chắn cô trầm mình dưới đó không nhỉ? – Tôi hỏi.
– Chắc chắn rồi. Mấy người lặn ở dưới đó có vớt được cái khăn cột tóc của cô, nó bị mắc ở búi tre sát mặt nước. Thương cô quá – Mắt chị Thảo đỏ hoe.
Tôi nhìn quanh đứa con gái nào mắt cũng rướm lệ, đám con trai thì đứng túm tụm lại rầu rĩ. Học sinh trong trường, nhất là những lớp cô Dương dạy đứa nào cũng quý mến cô.
Tôi không rõ gia đình cô ở đâu, chỉ biết cô về trường tôi mới được bốn năm. Ngay từ khi về trường cô là giáo viên để lại trong chúng tôi nhiều thiện cảm. Cô nhỏ nhắn, giọng nói trong trẻo dễ mến giờ dạy của cô lúc nào cũng thu hút học sinh. Cô phụ trách môn Toán, một môn học khó, luôn là nỗi ám ảnh đối với chúng tôi. Nhiều đứa cứ đến giờ Toán là co dúm người lại vì sợ gọi lên bảng làm bài tập. Không làm được bài thì kiểu gì cũng bị thầy véo cho đỏ tai hoặc ăn vài nhát thước thẳng tay vào mông. Nhưng khi học ở cô chúng tôi cảm thấy rất thích thú. Cô nhẹ nhàng ân cần giảng giải, chẳng khi nào cô la mắng, quát nạt. Từ ghét môn Toán, nhờ cô mà chúng tôi yêu thích nó, mỗi khi học bài cũ chúng tôi đem giải bài tập Toán đầu tiên.
Tiết học nào sôi nổi, cuối tiết cô đều hát tặng chúng tôi một bài hoặc kể một câu chuyện thú vị. Lớp tôi đến giờ cô đứa nào cũng nhao nhao lên phát biểu, cố lấy lòng để được nghe cô hát. Cô hát những bài dân ca ngọt ngào, đằm thắm, sau những giờ học căng thẳng cô cất tiếng hát lên là bao mệt mỏi trong chúng tôi tan biến hết. Học sinh trường tôi lớp nào đầu năm cũng hóng xem có được may mắn cô Dương dạy không.
Cô về dạy được hai năm, sang năm thứ ba thì cả trường bắt đầu xầm xì to nhỏ chuyện tình cảm của cô với thầy Phương hiệu phó. Thầy Phương đã có vợ và hai con nhỏ ở quê, do điều kiện chưa cho phép thầy chưa thể đưa gia đình vào trong này đoàn tụ được. Thầy cũng dạy môn Toán, nên được phân công hướng dẫn cô Dương. Có lẽ từ đó mà hai người nảy sinh tình cảm. Cuối năm ngoái trường xôn xao lên khi vợ thầy Phương, không biết thông tin từ đâu đã biết chuyện, vợ thầy từ quê vào gặp trực tiếp cô Dương nói chuyện. Chúng tôi không rõ sự thể thế nào, chỉ thấy đầu năm học này thầy Phương đã chuyển trường, trường tôi có một cô hiệu phó mới thay thầy. Cô Dương lên lớp dạy chúng tôi không còn vui vẻ như trước nữa, ánh mắt luôn đượm buồn, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa sổ thờ thẫn như người mất hồn. Ngay cả những việc chẳng đáng gì cô cũng cau có, gắt gỏng. Tiết học của cô chúng tôi im phăng phắc, phần vì sợ cô mắng, phần thấy thương cô mà không biết giúp gì.
Thầy hiệu trưởng thông báo cho nghỉ học buổi chiều, cả thầy và trò toàn trường tập trung tìm kiếm cô Dương. Trai tráng trong thôn ngụp lặn dọc khúc suối hơn 2 cây số vẫn không tìm thấy. Tầm khoảng ba giờ chiều mọi người phát quang đám cỏ bên bờ suối, trải hai tấm bạt màu xanh xuống bày biện lễ vật. Một lúc sau có một bác trung niên đi tới đứng trước bàn lễ chắp tay vái bốn hướng đất trời rồi quỳ xuống khấn lẩm nhẩm trong miệng. Tôi đoán có lẽ là thầy cúng được mời tới đang làm thủ tục gì đó. Khấn vái xong người đó rút trong túi vải ra một thanh gỗ quay quay một vài vòng, bất ngờ hô một tiếng rất lớn rồi ném nó xuống dòng suối.
Thanh gỗ trôi nhấp nhô dưới suối được một đoạn khoảng hơn trăm mét thì đột nhiên dừng lại gần bờ quay tít như chong chóng. Bác trung niên đứng phắt dậy nói:
– Mò ở chỗ ấy ắt sẽ tìm được người.
– Chỗ đó chúng cháu tìm từ sáng kĩ lắm rồi bác ạ, không có gì dưới đó hết – Một anh ngồi gần đó lên tiếng.
– Cứ tìm lại cho tôi – Bác này quả quyết.
Ba người nhảy xuống bơi tới tìm kiếm, mọi người căng thẳng theo dõi. Bỗng có một người sau khi lặn một hơi rất sâu trồi lên mặt tái mét, lắp bắp:
– Có 1 xác người ở dưới này.
Cả đám đông hàng trăm người dồn về phía đó, nhốn nháo, hỗn loạn, hàng chục thanh niên lao xuống nước hỗ trợ. Khoảng mười phút sau người ta kéo xác lên bờ, thật đau xót, không ai khác đó chính là cô Dương. Cô mặc chiếc áo màu vàng, quần màu trắng sữa, đây là bộ cô rất thích và hay mặc đi dạy. Chân tay co quắp, cứng đờ như thanh củi, mắt trợn ngược lồi hẳn ra, trên tay cô vẫn nắm một nhúm cỏ tươi. Những đứa con gái lớp tôi òa lên khóc, các thầy cô và người dân xung quanh không ai kìm được nước mắt. Những bó nhang người ta đã chuẩn bị sẵn được đốt lên cháy nghi ngút. Một cảnh tượng bi thương, đau xót bao trùm cả khúc suối.
Cái chết bất thường nên công an phải khám nghiệm tử thi để điều tra, cô được người ta đưa vào lớp học đóng kín cửa lại không cho phép ai tới gần. Ngay chiều hôm đó họ thông báo cô Dương tự trầm mình xuống và chết do đuối nước, không có dấu hiệu gì cho thấy có sự tác động cơ học từ bên ngoài hay có hóa chất bên trong nội tạng. Điều làm mọi người bất ngờ bàng hoàng, đau xót hơn nữa là cô đang mang thai ở tháng thứ ba. Buổi tối người nhà của cô từ quê vào làm thủ tục phát tang.
Sáng hôm sau toàn bộ thầy, trò trường tôi tập trung đông đủ tại sân trường, rất nhiều phụ huynh cũng bỏ việc đồng áng tới tiễn đưa cô về nơi an nghỉ cuối cùng. Tiếng kèn, tiếng nhị cất lên ai oán, ảo não, mắt người nào cũng đỏ hoe cảm thương cho người bạc mệnh. Mẹ và chị gái của cô vật vã than khóc bên chiếc quan tài đơn sơ còn nồng mùi sơn mới quét. Cô ra đi quá đột ngột không ai có thể lường trước được. Cô Hiên vừa khóc vừa kể về người bạn cùng phòng thân thiết của mình, sau chuyện tình cảm không vui ấy cô Dương buồn bã, chán nản, ít nói hẳn đi. Tuy vậy mọi công việc sinh hoạt vẫn như mọi khi, chỉ có một lần duy nhất cô Dương nói với cô Hiên, chắc tao cũng đi chỗ khác chứ chẳng ở đây đâu. Cô Hiên khuyên bạn, mọi người trong trường và học sinh ai cũng quý mến, cứ dạy ở đây việc gì phải vất vả xin đi trường khác. Cô Dương không nói gì, lặng lẽ đi ra bếp nấu ăn. Cứ ngỡ cô đi đến nơi khác cho quên chuyện buồn, ngờ đâu cô lại đi rất xa ở một thế giới khác và không bao giờ trở về với mọi người nữa.
Vừa bước vào cổng trường chúng tôi bỗng thấy một cảnh tượng hỗn loạn, thầy cô tất tả chạy ngược chạy xuôi, các phòng học không có một học sinh nào, mặc dù chỉ còn mười phút nữa là vào giờ học chiều nay. Cuối sân trường tôi thoáng thấy một chiếc xe hơi biển số xanh, trong phòng hội đồng thấp thoáng có vài chú công an đang ngồi ghi chép gì đó.
Tôi với thằng Trịnh trố mắt kinh ngạc, không rõ hôm nay trường mình có việc gì mà bất thường đến vậy.
– Còn đứng ngây ra đó làm gì, ra suối mà xem – Thằng Thắng từ xa chạy tới nói to với hai đứa tôi rồi thoắt một cái chạy biến mất.
Bọn tôi vẫn chưa rõ chuyện gì, nhưng nghe nói thế cứ chạy theo con đường cạnh hông bên phải trường ra thẳng suối. Trường tôi có ba dãy nhà gỗ, lợp mái tranh. Khuôn viên khá rộng, sân trường rợp bóng cây phượng và mít. Phía sau trường khoảng hơn bốn trăm mét có một con suối nhỏ chảy ngang qua. Nước suối quanh năm trong vắt mát lạnh ẩn mình dưới hàng tre xanh mướt. Chúng tôi thường trốn trường ra đây tắm và lần nào cũng bị thầy tổng phụ trách đội túm về bắt viết kiểm điểm.
Vừa chạy được một đoạn, hai thằng đã thấy đông ngẹt học sinh đứng ven bờ suối. Tôi chợt nghĩ, có lẽ có học sinh nào trưa nay mải bơi chết đuối ở đấy cũng nên. Mặc dù các thầy cô đã nhiều lần nhắc nhở, nhưng không thể nào ngăn hết được, vẫn có học sinh ham chơi trốn học đi tắm. Kiểu gì cũng không tránh khỏi có những đứa bị chuột rút rồi đuối nước. Tôi cố chen vào đám đông nhoài người nhìn về suối xem. Dưới suối hơn chục thanh niên làng tôi đang ngụp lặn, mò mẫm tìm kiếm gì đó dưới dòng nước chảy xiết.
– Người ta đang tìm cái gì vậy chị Thảo? Có người chết đuối à? – Vừa đảo mắt nhìn quanh tôi vừa túm lấy vai chị Thảo, học trên tôi một lớp, hỏi dồn.
– Ờ, người ta đang tìm xác chết – Chị Thảo cũng đang kiễng chân nhìn xuống suối trả lời qua quýt.
– Mà ai bị chết đuối vậy chị?
– Cô Dương trường mình, người ta tìm từ mười một giờ vẫn chưa thấy xác.
– Gì mà ghê vậy, kể cho em nghe với – Tôi thảng thốt kêu lên như không thể tin vào tai mình nữa.
Tôi cố gắng kéo chị Thảo ra một góc hỏi cho rõ chuyện. Người dân kéo đến mỗi lúc một đông hơn, hai bên bờ suối kín mít người, không còn chỗ chen chân.
Chị Thảo kể, sáng nay cô Hiên ở chung phòng với cô Dương, dạy xong tiết ba rồi về phòng không thấy cô Dương đâu cả. Bình thường buổi này cô Dương chỉ có 2 tiết Toán ở lớp 7B, dạy xong lúc nào cũng về sớm lo cơm nước buổi trưa. Bất giác cô cảm thấy trong người nôn nao, bồn chồn khó tả. Cô nhìn quanh phòng xem xét một lượt những đồ đạc của cô Dương có thiếu gì không, có khi về quê vội quá mà cô Dương không kịp nói cho ai biết. Tất cả vẫn bình thường như mọi khi, chỉ duy nhất có chiếc cặp đen cô Dương thường đem đi dạy là để trên bàn. Cô Dương rất ngăn nắp, gọn gàng, cẩn thận khi nào đi dạy về cô cũng treo chiếc cặp của mình vào móc trên tường, không khi nào để trên bàn như thế này. Cô Hiên vội lên thư viện hỏi đồng nghiệp, mọi người cùng nói 2 tiết của lớp 7B sáng nay không thấy cô Dương lên dạy, học sinh bỏ lớp lên đây đọc sách. Cô Hiên trở lại phòng, quan sát lại một lượt, rõ ràng mọi thứ không có gì xáo trộn. Cô lại gần nhấc cặp lên đưa xuống ghế cho rộng chỗ, cô chợt thấy có tờ giấy bên dưới cặp. Nhặt tờ giấy lên xem cô bỗng bàng hoàng rụng rời chân tay: Đó là lá thư tuyệt mệnh cô Dương để lại, nét chữ run rẩy, nghệch ngoạc nhưng đúng chữ cô Dương không phải ai khác. Vài dòng ngắn ngủi chưa được nửa trang giấy vở học trò, cô cảm ơn bố mẹ, bạn bè, đồng nghiệp và xin lỗi họ cô đành phải rời xa họ về một nơi rất xa.
Cô Hiên hốt hoảng lao ra ngoài đưa lá thư cho mọi người đọc. Người nọ gọi người kia chưa đầy nửa tiếng tất cả giáo viên đã có mặt ở sân trường, họ chia nhau đi tìm cô Dương. Toàn bộ dãy lớp học, phòng hội đồng, thư viện, thiết bị.. không có gì bất thường. Các thầy cô sực nhớ con suối sau trường, mọi người kéo nhau ra đấy tìm. Tới bờ suối họ đứng chết lặng khi thấy đôi dép nhựa của cô được để ngay ngắn cách mép nước khoảng bốn bước chân, bên cạnh có cắm một con dao nhỏ. Cô Hiên tới gần nhận ra đúng là con dao mà hai cô dùng để gọt trái cây, quá hoảng loạn cô Hiên ngã quỵ xuống xỉu trên mặt đất. Một số cô giáo đi cùng lay cô tỉnh dậy rồi dìu về phòng.
– Lúc chị ra thì đã thấy các chú công an tới làm việc, một số người trong thôn đang mò dọc theo suối để tìm – Chị Thảo nói.
– Tội cô quá, mà không biết có chắc chắn cô trầm mình dưới đó không nhỉ? – Tôi hỏi.
– Chắc chắn rồi. Mấy người lặn ở dưới đó có vớt được cái khăn cột tóc của cô, nó bị mắc ở búi tre sát mặt nước. Thương cô quá – Mắt chị Thảo đỏ hoe.
Tôi nhìn quanh đứa con gái nào mắt cũng rướm lệ, đám con trai thì đứng túm tụm lại rầu rĩ. Học sinh trong trường, nhất là những lớp cô Dương dạy đứa nào cũng quý mến cô.
Tôi không rõ gia đình cô ở đâu, chỉ biết cô về trường tôi mới được bốn năm. Ngay từ khi về trường cô là giáo viên để lại trong chúng tôi nhiều thiện cảm. Cô nhỏ nhắn, giọng nói trong trẻo dễ mến giờ dạy của cô lúc nào cũng thu hút học sinh. Cô phụ trách môn Toán, một môn học khó, luôn là nỗi ám ảnh đối với chúng tôi. Nhiều đứa cứ đến giờ Toán là co dúm người lại vì sợ gọi lên bảng làm bài tập. Không làm được bài thì kiểu gì cũng bị thầy véo cho đỏ tai hoặc ăn vài nhát thước thẳng tay vào mông. Nhưng khi học ở cô chúng tôi cảm thấy rất thích thú. Cô nhẹ nhàng ân cần giảng giải, chẳng khi nào cô la mắng, quát nạt. Từ ghét môn Toán, nhờ cô mà chúng tôi yêu thích nó, mỗi khi học bài cũ chúng tôi đem giải bài tập Toán đầu tiên.
Tiết học nào sôi nổi, cuối tiết cô đều hát tặng chúng tôi một bài hoặc kể một câu chuyện thú vị. Lớp tôi đến giờ cô đứa nào cũng nhao nhao lên phát biểu, cố lấy lòng để được nghe cô hát. Cô hát những bài dân ca ngọt ngào, đằm thắm, sau những giờ học căng thẳng cô cất tiếng hát lên là bao mệt mỏi trong chúng tôi tan biến hết. Học sinh trường tôi lớp nào đầu năm cũng hóng xem có được may mắn cô Dương dạy không.
Cô về dạy được hai năm, sang năm thứ ba thì cả trường bắt đầu xầm xì to nhỏ chuyện tình cảm của cô với thầy Phương hiệu phó. Thầy Phương đã có vợ và hai con nhỏ ở quê, do điều kiện chưa cho phép thầy chưa thể đưa gia đình vào trong này đoàn tụ được. Thầy cũng dạy môn Toán, nên được phân công hướng dẫn cô Dương. Có lẽ từ đó mà hai người nảy sinh tình cảm. Cuối năm ngoái trường xôn xao lên khi vợ thầy Phương, không biết thông tin từ đâu đã biết chuyện, vợ thầy từ quê vào gặp trực tiếp cô Dương nói chuyện. Chúng tôi không rõ sự thể thế nào, chỉ thấy đầu năm học này thầy Phương đã chuyển trường, trường tôi có một cô hiệu phó mới thay thầy. Cô Dương lên lớp dạy chúng tôi không còn vui vẻ như trước nữa, ánh mắt luôn đượm buồn, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa sổ thờ thẫn như người mất hồn. Ngay cả những việc chẳng đáng gì cô cũng cau có, gắt gỏng. Tiết học của cô chúng tôi im phăng phắc, phần vì sợ cô mắng, phần thấy thương cô mà không biết giúp gì.
Thầy hiệu trưởng thông báo cho nghỉ học buổi chiều, cả thầy và trò toàn trường tập trung tìm kiếm cô Dương. Trai tráng trong thôn ngụp lặn dọc khúc suối hơn 2 cây số vẫn không tìm thấy. Tầm khoảng ba giờ chiều mọi người phát quang đám cỏ bên bờ suối, trải hai tấm bạt màu xanh xuống bày biện lễ vật. Một lúc sau có một bác trung niên đi tới đứng trước bàn lễ chắp tay vái bốn hướng đất trời rồi quỳ xuống khấn lẩm nhẩm trong miệng. Tôi đoán có lẽ là thầy cúng được mời tới đang làm thủ tục gì đó. Khấn vái xong người đó rút trong túi vải ra một thanh gỗ quay quay một vài vòng, bất ngờ hô một tiếng rất lớn rồi ném nó xuống dòng suối.
Thanh gỗ trôi nhấp nhô dưới suối được một đoạn khoảng hơn trăm mét thì đột nhiên dừng lại gần bờ quay tít như chong chóng. Bác trung niên đứng phắt dậy nói:
– Mò ở chỗ ấy ắt sẽ tìm được người.
– Chỗ đó chúng cháu tìm từ sáng kĩ lắm rồi bác ạ, không có gì dưới đó hết – Một anh ngồi gần đó lên tiếng.
– Cứ tìm lại cho tôi – Bác này quả quyết.
Ba người nhảy xuống bơi tới tìm kiếm, mọi người căng thẳng theo dõi. Bỗng có một người sau khi lặn một hơi rất sâu trồi lên mặt tái mét, lắp bắp:
– Có 1 xác người ở dưới này.
Cả đám đông hàng trăm người dồn về phía đó, nhốn nháo, hỗn loạn, hàng chục thanh niên lao xuống nước hỗ trợ. Khoảng mười phút sau người ta kéo xác lên bờ, thật đau xót, không ai khác đó chính là cô Dương. Cô mặc chiếc áo màu vàng, quần màu trắng sữa, đây là bộ cô rất thích và hay mặc đi dạy. Chân tay co quắp, cứng đờ như thanh củi, mắt trợn ngược lồi hẳn ra, trên tay cô vẫn nắm một nhúm cỏ tươi. Những đứa con gái lớp tôi òa lên khóc, các thầy cô và người dân xung quanh không ai kìm được nước mắt. Những bó nhang người ta đã chuẩn bị sẵn được đốt lên cháy nghi ngút. Một cảnh tượng bi thương, đau xót bao trùm cả khúc suối.
Cái chết bất thường nên công an phải khám nghiệm tử thi để điều tra, cô được người ta đưa vào lớp học đóng kín cửa lại không cho phép ai tới gần. Ngay chiều hôm đó họ thông báo cô Dương tự trầm mình xuống và chết do đuối nước, không có dấu hiệu gì cho thấy có sự tác động cơ học từ bên ngoài hay có hóa chất bên trong nội tạng. Điều làm mọi người bất ngờ bàng hoàng, đau xót hơn nữa là cô đang mang thai ở tháng thứ ba. Buổi tối người nhà của cô từ quê vào làm thủ tục phát tang.
Sáng hôm sau toàn bộ thầy, trò trường tôi tập trung đông đủ tại sân trường, rất nhiều phụ huynh cũng bỏ việc đồng áng tới tiễn đưa cô về nơi an nghỉ cuối cùng. Tiếng kèn, tiếng nhị cất lên ai oán, ảo não, mắt người nào cũng đỏ hoe cảm thương cho người bạc mệnh. Mẹ và chị gái của cô vật vã than khóc bên chiếc quan tài đơn sơ còn nồng mùi sơn mới quét. Cô ra đi quá đột ngột không ai có thể lường trước được. Cô Hiên vừa khóc vừa kể về người bạn cùng phòng thân thiết của mình, sau chuyện tình cảm không vui ấy cô Dương buồn bã, chán nản, ít nói hẳn đi. Tuy vậy mọi công việc sinh hoạt vẫn như mọi khi, chỉ có một lần duy nhất cô Dương nói với cô Hiên, chắc tao cũng đi chỗ khác chứ chẳng ở đây đâu. Cô Hiên khuyên bạn, mọi người trong trường và học sinh ai cũng quý mến, cứ dạy ở đây việc gì phải vất vả xin đi trường khác. Cô Dương không nói gì, lặng lẽ đi ra bếp nấu ăn. Cứ ngỡ cô đi đến nơi khác cho quên chuyện buồn, ngờ đâu cô lại đi rất xa ở một thế giới khác và không bao giờ trở về với mọi người nữa.